Ngày tháng , không rét mà run.
Được một tuần từ ngày tôi về nhà, cả ngày ngoài giúp Gia Huy xếp ảnh vào album để chuẩn bị buổi triển lãm ngày hôm nay, thì chỉ có việc khác là chăm nhóc Shin thôi.
Nhưng khổ cái là... từ ngày về đây nhóc cứ khóc suốt, cả nhà không ai ngủ được vào buổi đêm. Mẹ nói chắc là do không quen chỗ lạ nên vậy, ở ngày sẽ hết nhưng vẫn không hết nên ba mẹ lại nghĩ do phong thủy không hợp với nhóc nên xin bùa gì đó đeo vào cổ, cả vòng tay nhưng mãi đến giờ không hết. Tôi mất ngủ cả tuần rồi....
Nhưng hôm nay là ngày ra mắt bộ ảnh mẹ và bé của Gia Huy thì làm sao tôi vắng mặt được, anh ấy đã chuẩn bị rất lâu rồi và tôi cũng là người đã giúp anh ấy một phần, tôi phải là người chúc mừng anh ấy đầu tiên.
- Anh Huy, sắp đến giờ mở cửa triển lãm rồi... nhìn anh như mất hồn !
- Anh đag lo lắng, anh sợ mình không làm tốt.
- Thất bại hay thành công thì cũng do anh bỏ công sức ra làm, mọi chuyện sẽ ỗn thôi mà !
Gia Huy không nói gì, tôi cũng im lặng ngồi đùa với cu Shin đẹp trai của mình. Thật ganh tị với cu Shin, chỉ một cây kẹo chưa bóc vỏ đã là niềm vui bất tận, chả bù cho người lớn nghĩ ngợi hết cái này đến cái khác.
Chúng tôi ngồi đợi trong phòng ảnh, còn phút nữa đến giờ mở cửa... không biết tôi có phải đứng ra phát biểu gì không, hy vọng là không.
- Mẹ... mẹ... bú...
- Lớn rồi bú gì mà bú, lấy bình dú mà bú đi.
- Ba ba ba...
- Muốn ba không cần mẹ nữa chứ gì, ghét quá vậy qua ba luôn đi.
- Baba baba... oaoaaaa