Hà Mộng Điệp nhìn phía thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế kế bên giường thổi cháo nguội rồi nghiêm túc đút cô ăn thì cảm thấy thật đau đầu. Từ hai ngày trước khi cô tỉnh lại cho đến bây giờ, chỉ cần là ăn uống ngủ nghỉ hắn đều tự tay chăm sóc cho cô rất nghiêm túc, cho dù cô có nói cô cùng hắn không quen thì tên nam nhân nào đó vẫn mặt dày đem quần áo đến phòng bệnh của cô để ăn vạ.
Đó giờ cô chưa từng biết tên này lại có thể vô sỉ đến như vậy. Cô cảm thấy vẻ mặt đứng đắn năm xưa của hắn chỉ là trang, lưu manh vô sỉ mới là bộ mặt thật.
“Hiên Viên tổng. Có thể giúp ta làm giấy xuất viện hay không? Dù sao ta cũng còn rất nhiều việc ở Serbin mà thời gian công tác ở đây thì có hạn.” Được rồi. Cô không thể nói thẳng rằng tiên sinh, tuy ngươi cứu ta ta rất cám ơn nhưng mà chỉ va chạm nhẹ mà gần nửa tháng ở bệnh viện thì có hơi quá lố. Nên làm ơn xin ngài... giải thoát cho ta đi.
Đừng có cứ hở chút là ăn cháo như vậy a~ Ta là có răng, có thể ăn cơm được… Chưa kể ta lại còn chưa rụng sạch răng cho nên đừng cứ một ngày ba bữa thêm hai bữa phụ đều chỉ là cháo và cháo.
Thật ra Hà Mộng Điệp lần này là đang hiểu lầm tên nam nhân nào đó… Bởi vì tên này chỉ biết nấu mỗi món cháo mà thôi. Đồ ăn trong bệnh viện hắn lại không dám cho cô ăn, hơn nữa món cơm đầu tiên hắn nấu cả hắn đều cảm thấy ghê tởm. Nên có thể nghĩ có cháo ăn là may lắm rồi.
“Thần.” Tên nam nhân nào đó bỏ lơ vẻ bất mãn của cô bình thản nói, cánh môi anh đào bé nhỏ cứ mỗi lần há miệng ra lại là “Hiên Viên tổng” khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhìn thấy đang cố chấp nhìn cô tên nam nhân nào đó Hà Mộng Điệp cả đầu đầy hắc tuyến, khóe môi co rút lợi hại rồi khẽ mở.
“Hiên Viên tổng. Chúng ta không quen.” Mà cho dù ta có nhớ lại ngươi thì cũng không có nghĩa ta sẽ tha thứ ngươi như lúc trước. Cho nên tránh xa ta ra một chút.
“Chúng ta quen. Ngươi là của ta vợ.” Tên mặt dày nào đó há miệng ngậm miệng đều là vợ cùng lão bà khiến Hà Mộng Điệp cảm thấy bản thân mình mau bị điên rồi. Làm ơn đi, mấy lần gặp trước hắn rất bình thường lịch sự…. Ai nói cho cô biết mấy bữa nay tên này sao có thể lưu manh đến như vậy chứ?
“Ta muốn xuất viện.” Được rồi, tốt nhất là hoàn toàn bỏ qua câu nói vô sỉ đó, Hà Mộng Điệp thở hốc một hơi rồi phun ra câu nói sau đó lưu loát ngồi dậy bước xuống giường thuận tay cầm lấy bộ đồ trên giường đi nhanh vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy bên trong Hiên Viên Thần chỉ phải bất đắc dĩ sai thuộc hạ ra ngoài làm thủ tục xuất viện sau đó nhàn nhã đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng tắm, từng dòng nước ấm rơi xuống cơ thể đầy đặn xinh đẹp khiến cô càng thêm mê người, bàn tay trắng nõn giơ lên vuốt lấy màn nước đang chảy trên mặt rồi chăm chú nhìn vào tấm gương đang mờ hơi nước. Khuôn mặt tinh xảo cùng hàng mi dài cong vuốt đọng những giọt nước bé tí long lanh khiến cô càng thêm quyến rũ. Cặp mắt tím mờ mịt nhìn bản thân trong gương… rồi cô như cảm thấy tấm gương gần như vặn vẹo.
“Thần ca ca~ Vì sao lúc này ngươi luôn tránh né Điệp nhi a?” Mười sáu tuổi thiếu nữ chặn lấy đường đi nam nhân trước mắt ủy khuất hỏi. Cũng đã lâu lắm rồi hắn không đến thăm cô, lại còn lúc nào thấy cô cũng né đi chỗ khác, cứ như cô mang đến điềm xui xẻo cho hắn không bằng.
“Ta…. Lúc này ta rất bận.” Hiên Viên Thần tối sầm lại sắc mặt lên tiếng giải thích sau đó xoay người bước nhanh về phía trước như đang trốn chạy. Phía sau lưng thiếu nữ sững sờ chốc lát rồi hấp tấp đuổi theo ôm chặt lấy cánh tay của hắn ghì lại.
“Thần ca ca, ngươi đang nói dối.” Phía sau lưng giọng nói nghẹn ngào khiến Hiên Viên Thần khẽ cứng đờ cả người lại, hắn đưa tay gỡ xuống bàn tay cô đang ôm chầm cánh tay hắn xuống rồi cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang rươm rướm nước mắt của cô gằng từng tiếng.
“Đừng nữa lại bám theo ta. Thật phiền.” Rồi bỏ lại phía sau lưng vang lên tiếng khóc nức nở thiếu nữ bỏ đi thẳng một mạch.
Hà Mộng Điệp khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình rồi đưa tay quẹt một đường lên tấm kính đầy hơi nước. Bàn tay trắng nõn với lên cao lấy xuống khăn lông lau khô thân thể rồi mặc lại quần áo.
Hà Mộng Điệp. Kiên cường lên, ngươi đã qua rồi cái tuổi mơ mộng về một tình yêu vĩnh cửu. Đôi mắt màu tím mất đi vẻ mịt mờ thất lạc ban nãy mà thay đổi bằng vẻ lạnh lùng xa cách.