Nụ hôn kéo dài bao lâu, không có ai tính toán. Mãi đến khi môi Hạng Tây rời đi, Trình Bác Diễn mới đột nhiên phát hiện ra mình hô hấp có phần khó khăn, nhịp tim cũng không đều, eo lưng vặn đến phát đau.
Anh nhìn đôi mắt đen láy mang theo hơi nước của Hạng Tây, trong lòng xúc động, chỉ với một nụ hôn môi chạm môi, không thêm bất cứ hành động nào khác, vậy mà lại có thể khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, hô hấp không ổn định... thật quá thần kỳ.
Chiếc xe bên cạnh kêu lên một tiếng, có người từ trà trang đi ra. Hạng Tây nhấp nhấp cổ họng, lui lại hai bước, đóng cửa xe lại, đi vòng qua đầu xe, lại vỗ lên đầu xe hai cái mới kéo cửa bên phó lái ra.
"Tôi còn nghĩ em sẽ lại tát tôi chứ." Trình Bác Diễn nhìn người chuẩn bị lên xe kia, sờ sờ mũi mình.
"Hả?" Hạng Tây sững người một chút rồi lại cười: "Quên mất."
Sau khi cười xong thì không lên tiếng nữa, quay đầu tựa trán vào cửa kính xe. Đột nhiên cảm giác bối rối và ngượng ngùng trộn lẫn mạnh mẽ ập đến, khiến cậu kém chút nữa là đập trán đến bể cửa xe.
"Muốn ăn cái gì?" Trình Bác Diễn khởi động xe, chạy đi.
Hạng Tây không nói gì, vẫn là tư thế trán tựa cửa kính không nhúc nhích, anh chạy tiếp mười phút mới lại hỏi một câu: "Muốn ăn cái gì? Ăn đơn giản hay như ăn tiệc?"
Hạng Tây vẫn không nhúc nhích.
"Tôi hơi muốn ăn beefsteak." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "Em muốn ăn không?"
Hạng Tây vẫn không động đậy, như thể được trồng trên cửa kính vậy.
"Hạng Tây?" Trình Bác Diễn kêu cậu một tiếng, nhìn cậu vẫn không có động tĩnh gì, anh đưa tay ấn vào nút cửa xe phó lái.
Cửa kính xe hạ xuống, đầu Hạng Tây cũng trượt xuống gần mười centimet mới vụt ngẩng lên, quay đầu lại nhìn anh, trong mắt là một mảnh mê mang.
"Em ngủ?" Trình Bác Diễn hơi giật mình.
"A." Hạng Tây mê mang dụi mắt nhìn lại, còn lau khóe miệng một hồi: "Hình như là vậy..."
"Hôn môi đến cả lưỡi còn chưa sử dụng mà em đã mệt đến như vậy?" Trình Bác Diễn đóng cửa kính lại: "Vậy em ngủ một lát đi, hạ ghế xuống, đến nơi tôi gọi em." (Ông bị chửi lưu manh cũng đáng lắm)
"Làm sao để hạ..." Hạng Tây cúi đầu nghiên cứu ghế ngồi, chưa được vài giây, cậu đột nhiên ngừng tay, quay đầu nhìn Trình Bác Diễn: "Anh một ngày không chọc em thì liền khó chịu như không rửa tay vậy hả?"
"Thấy em lại không nhịn được lắm miệng." Trình Bác Diễn cười cười.
"Muốn dùng lưỡi thì tự mình dùng, em thích kiểu như vậy đó." Hạng Tây nhỏ giọng nói thầm, tay ở dưới ghế tìm công tắc: "Bằng không anh làm một cái báo cáo đăng ký sử dụng lưỡi đi... Aizz cái này làm sao hạ xuống đây!"
"... Ở bên phải có nút." Trình Bác Diễn cười nói.
Hạng Tây lại tìm nửa ngày mới hạ ghế xuống được: "Khổ quá đi, hạ xuống được thì cũng đến nơi luôn rồi!"
"Vậy tôi lại chạy đường vòng?" Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
"Thần kinh." Hạng Tây nhắm hai mắt lại.
Sau khi xe dừng lại, Trình Bác Diễn đánh thức Hạng Tây.
"Ăn gì đây?" Hạng Tây vừa hỏi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Beefsteak... em muốn ăn gì?" Trình Bác Diễn nói.
"Thịt kho tàu." Hạng Tây gải tóc, nâng ghế lên: "Em không dùng được dao nĩa."
"Vậy ăn thịt kho tàu." Trình Bác Diễn xuống xe: "Bên kia có một quán cơm Mao Gia."
"Còn muốn ăn ruột già, thịt heo..." Hạng Tây nói rồi cũng xuống xe: "Đệch mợ nóng quá, hay là em ăn một que kem trước đi."
Trình Bác Diễn không nói gì, khóa xe đi đến cạnh, đánh một cái lên cánh tay cậu. (insert meme đánh in năm dấu tay :))) )
"A a!" Hạng Tây chà xát trên cánh tay một trận: "Nóng quá! Hay là em ăn một que kem trước đi! Được chưa!"
"Tôi muốn ăn kem hộp..." Trình Bác Diễn nhìn xung quanh: "Bên kia có kìa, đi thôi."
()Kem que là kem đậu xanh/đỏ mấy nghìn cây thôi chứ không phải mấy kem xịn xịn như bây giờ, còn kem hộp nhiều sữa hơn, nói chung là đảm bảo an toàn hơn.
Hạng Tây muốn một cây kem đậu xanh, cậu không thích ăn kem hộp, cảm thấy thứ đó ăn vào vừa thấy khát lại còn không giải nhiệt, mà còn béo. Trình Bác Diễn do dự một chút: "Vậy tôi cũng lấy một que kem."
"Anh không phải ăn kem hộp hả?" Hạng Tây nhìn anh.
"Tôi nếm thử kem đậu xanh xem." Trình Bác Diễn cầm một cây đậu xanh trong tủ lạnh, xé ra cắn một ngụm: "Tôi còn chưa từng ăn."
"Anh chưa từng ăn kem đậu xanh?" Hạng Tây vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, giơ kem trong tay lên lắc lắc: "Kem đậu xanh, cái này, anh chưa từng ăn?"
"Có gì mà kỳ lạ, chỉ là chưa từng ăn thôi mà." Trình Bác Diễn lại cắn một ngụm.
"Vậy anh ăn kem gì? Kem mút sao?" Hạng Tây hỏi.
()Kem để trong gói có nắp vặn, hình cuối chương.
"Kem mút là thứ gì?" Trình Bác Diễn nhíu mày: "Mấy thứ đó tôi đều chưa từng ăn."
"Vậy lúc anh nóng nực, khát nước..." Hạng Tây vừa ăn vừa nói: "Thì làm thế nào?"
"Uống nước chứ làm sao, buồn cười." Trình Bác Diễn nói.
"À đúng rồi! Chủ nhiệm Hứa nhất định không cho anh ăn mấy cái này, không có dinh dưỡng, cũng không vệ sinh!" Hạng Tây gật gù: "Vậy hiện tại xem như là anh đang học xấu ha."
"Chỉ là nếm thử thôi, cũng không phải lúc nào cũng ăn." Trình Bác Diễn cười cười.
"Vậy bệnh rửa tay của anh, cũng rửa vừa thôi, đừng cứ rửa hoài, tay lạnh." Hạng Tây nói.
"Lạnh sao?" Trình Bác Diễn đưa tay qua chạm vào mặt cậu: "Ngồi điều hòa mới lạnh, bình thường không lạnh."
Hạng Tây nhảy tót qua một bên, đè giọng: "Đừng sờ bậy!"
() Nguyên văn: 别瞎摸
Trình Bác Diễn cúi đầu ăn một ngụm kem đậu xanh, đột nhiên lại duỗi tay sờ lên mặt cậu. Không đợi Hạng Tây kịp phản ứng, anh đã xoay người đi đến phía quán ăn.
Đệch! Không thể nói.
ĐM! Càng không thể nói.
Ngày! Có khi cũng không được nói.
Tất cả những biểu hiện cảm xúc đều có thể bị Trình Bác Diễn đánh vào cánh tay, Hạng Tây trừng bóng lưng của Trình Bác Diễn, cuối cùng chỉ có thể khó chịu quát một tiếng: "A!"
Trình Bác Diễn không có việc sẽ không ăn cơm ở ngoài. Mấy quán nhỏ khẳng định là không vệ sinh, mấy quán lớn dù cho vệ sinh, nhưng đống bột ngọt, dầu, muối cũng sẽ vượt chỉ tiêu.
Nhưng lúc ở cùng với Hạng Tây, anh càng tự nguyên ăn ở quán. Anh thà rằng vượt chỉ tiêu, cũng không muốn Hạng Tây phải ăn cơm "vị giác đi nơi nào rồi" của anh, đương nhiên, anh cũng không vui vẻ ăn cơm sền sệt trong nồi bể của Hạng Tây.
Chỉ là hứng thú nấu ăn của Hạng Tây không vì sự xuất hiện của trà đạo mà giảm xuống. Vẫn như trước, đồ ăn vừa lên đã bắt đầu nghiên cứu, thịt kho tàu làm như thế nào, nguyên liệu trong món thịt hầm khoai mỡ là gì, vì sao thăn bò trong món thăn bò xào lại mềm như thế...
"Tập trung ăn đi." Trình Bác Diễn gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng.
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, bắt đầu ăn: "Em có thời gian sẽ thử xem."
"...Em muốn ăn thì cứ tới đây ăn." Trình Bác Diễn nói.
"Đừng coi thường em, có khi em có thể gánh hai bên một nấu ăn một trà đạo đó." Hạng Tây cười cười.
"Trà đạo thì không biết, còn nấu cơm thì xem chừng em gánh không nổi đâu, cứ gánh một bên thôi, hai gánh tôi sợ em bị sái thắt lưng." Trình Bác Diễn thở dài.
Cơm nước xong Hạng Tây còn muốn đến nhà Trình Bác Diễn, lưu ảnh đã đầy trong máy ảnh ra máy tính, nhưng vừa lên xe, Trình Bác Diễn đã nhận điện thoại, phải đi bệnh viện thay đồng nghiệp trực ban.
"Bác sĩ Lưu cũng không biết bị làm sao, gần đây vẫn luôn không thoải mái, hôm nay thì phát sốt." Trình Bác Diễn khởi động xe: "Đến ngã tư, tôi để em xuống, em tự đi về được không?"
"Anh cứ đi bệnh viện luôn đi, đến bệnh viện rồi em lại đi xe về." Hạng Tây nói.
"Nếu không em..." Trình Bác Diễn suy nghĩ, móc chìa khóa trong túi ra ném cho cậu: "Tự mình đến nhà tôi đi, làm xong rồi thì đặt chìa khóa dưới phòng bảo vệ là được."
Hạng Tây sửng sốt, cúi đầu nhìn chìa khóa, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cậu cầm chìa khóa của Trình Bác Diễn, nhưng hiện tại cậu lại có chút không bình tĩnh.
Muốn nói em đến chuyển hết nhà anh luôn.
Lại muốn nói em đến nhà anh không thay quần áo đâu.
Còn muốn nói...
Nhưng cảm thấy dù nói cái gì đi nữa, đều có thể đoán được câu trả lời của Trình Bác Diễn.
"Ừm." Cuối cùng cậu chỉ ừm một tiếng.
"Tưới ít nước cho cây bạc hà, lúc sáng tôi quên tưới mất, qua một ngày sợ bị héo." Trình Bác Diễn lại nói.
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu, bốn chậu bạc hà đều ở trên ban công trong phòng ngủ của Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn vậy mà lại để cho cậu vào phòng ngủ...
"Thay quần áo rồi mới vào phòng ngủ." Trình Bác Diễn lại nói thêm một câu.
Lúc này mới đúng, đây mới là phong cách của Trình Bác Diễn. Hạng Tây cười ha ha vui vẻ hồi lâu.
Trong nhà Trình Bác Diễn lúc nào cũng không dính một hạt bụi, mỗi lần vào nhà, Hạng Tây đều cảm thấy mình như một đống tro bụi lớn, chạm vào chỗ nào chỗ ấy sẽ bị bẩn.
Sau khi thay quần áo xong, cậu định trước tiên sẽ đi tưới nước cho bạc hà, vòng cả nửa ngày cũng không tìm được cái gì để tưới nước, vậy nên cậu lấy một cái chén, đổ đầy nước đem vào phòng ngủ của Trình Bác Diễn.
Bốn chậu bạc hà đều đã rũ xuống, cậu đổ nước trong chén vào trong bốn chậu cây. Đổ nước xong lúc định tránh ra mới thấy trên cửa sổ có một cái bình tưới cây vòi sen.
Cậu cầm lấy ngắm nghía, cái bình này rất nhỏ, không to hơn nắm tay bao nhiêu, tạo hình con voi. Vừa nhìn đã thấy là món đồ chơi của con nít, Hạng Tây nhìn cái bình vui vẻ thật lâu.
Trên nhiều phương diện, Trình Bác Diễn rất ngây thơ, không tiếp xúc nhiều sẽ không phát hiện được.
Cậu lại chạy vài chuyến, dùng bình nhỏ tưới nước.
Giường của Trình Bác Diễn vẫn sạch sẽ, gọn gàng như vậy, trời nóng nên anh đổi một bộ chăn đệm mát mẻ chút. Hạng Tây đứng bên giường một hồi, sau đó lại gần xem xét, đưa tay sờ sờ.
Không biết ga trải giường làm bằng chất liệu gì, có chút giống với chiếu, nhưng lại không phải là cây cỏ, cũng không phải vải, sờ rất thoải mái, còn cảm nhận được mát lạnh.
Đồ cao cấp, Hạng Tây đưa ra kết luận. Trên phương diện sinh hoạt, Trình Bác Diễn tương đối chú ý, chỉ cần nhìn vào cái trình nấu cơm cũng có thể tùy tiện lấy ra một cái nồi đến tận hai ba trăm là biết.
Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy cái giường được đặc biệt dọn dẹp của Trình Bác Diễn là lại muốn nằm sấp lên, giống như kiểu đứng từ trên mái nhà thì muốn nhảy xuống, thấy mụn nổi thì muốn nặn đi.
Do dự một chút, cậu nằm sấp lên giường, sau đó lại đứng dậy nhìn nhìn cái giường, rồi lại nằm sấp xuống, nhắm mắt vui vẻ cười ha ha hai tiếng. Hiện tại, không giống mùa đông, trên giường không có chăn dày, nằm lên sẽ bị lại dấu, bây giờ có nằm như thế nào cũng sẽ không bị nhìn ra.
Trên giường có mùi hương rất thơm, thật ra cũng chính là hương chanh, nhưng sau khi hòa với khí tức của Trình Bác Diễn, liền trở nên đặc biệt, cậu rất thích ngửi.
Thời điểm đến gần Trình Bác Diễn cũng là như vậy, hương chanh trên người Trình Bác Diễn hòa quyện với nhiệt độ cơ thể càng khiến cho người thả lỏng.
Cậu nằm trên giường, đá đá chân như đang bơi, lại duỗi tay khua loạn vài cái.
Thoải mái!
Buổi tối lúc không quá bận rộn, Trình Bác Diễn vốn định gọi điện thoại cho Hạng Tây, nhưng nghĩ lại lại không gọi, gửi tin nhắn qua, hỏi Hạng Tây làm được chưa.
Hạng Tây không trả lời.
Muộn một chút lại gửi thêm một tin nhắn, vẫn không trả lời.
Anh xem thời gian, còn chưa tới giờ, Hạng Tây hẳn là còn chưa ngủ, vậy nên anh gọi điện thoại qua.
Vậy mà lại tắt máy... hết pin?
Trình Bác Diễn bất đắc dĩ thở dài, cầm chuối người nhà bệnh nhân cho bóc vỏ ăn.
Thật ra tối nay tâm tình anh không tốt lắm, bác sĩ Lưu bị bệnh có vẻ không nhẹ. Một khoảng thời gian dài, ông ấy ăn cái gì cũng nói không có khẩu vị, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, lại bị sốt mấy lần, nhưng vẫn luôn nói không có việc gì, không có việc gì, chỉ là mệt thôi, cũng không có thời gian đi làm kiểm tra.
Lúc trước Trình Bác Diễn nói chuyện điện thoại với ông ấy, cuối cùng buộc ông ấy đồng ý ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Lúc mới vào bệnh viện, đã có đồng nghiệp bị ung thư đại tràng qua đời, những bệnh trạng lúc đầu đều bị bỏ qua, Trình Bác Diễn vừa nghĩ đến việc này, luôn có chút bất an.
Ban đêm, có hai bệnh nhân nằm viện, sau khi xử lý xong, anh tùy tiện nằm lên bàn chợp mắt một lúc. Trời vừa sáng đã rời bệnh viện, anh muốn trở về thay quần áo, tắm rửa một cái, hôm nay còn phải đi làm.
Thử gọi điện thoại cho Hạng Tây lần nữa, vẫn tắt máy.
Về đến nhà, anh đến chỗ bảo vệ, hỏi thăm bảo vệ chìa khóa cửa nhà mình Hạng Tây có để ở đây hay không.
"Không có." Bảo vệ nói: "Hôm qua là tôi trực bạn, không có chìa khóa nhà cậu bỏ ở đây. Nhưng mà đứa nhỏ hay đi với cậu có đi lên vẫn chưa thấy xuống." (Con tui :))) )
"...À, vậy anh lấy giùm tôi chìa khóa dự phòng đi." Trình Bác Diễn ngẩn người, Hạng Tây chưa đi?
Bảo vệ vào buồng trong lấy chìa khóa dự phòng của anh ra, để anh ký tên, anh cầm chìa khóa lên lầu.
Lúc mở cửa, trong phòng rất yên lặng, bên trong phòng khách không có ai. Anh thay giày, nhìn thấy trong tủ quần áo nơi cửa treo quần áo của Hạng Tây, một bên rửa nước tiêu độc một bên nhìn thoáng vào phòng sách, cũng không có ai.
Do dự một chút, anh chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ của mình.
Cửa mở ra, không cần đi vào cũng có thể nhìn thấy Hạng Tây nằm ngang trên giường ngủ đến không biết trời trăng mây gió.
Anh bất đắc dĩ cau mày, dựa vào khung cửa.
"Hạng Tây." Anh gọi một tiếng.
Hạng Tây chép miệng một cái, nhắm mắt vẫn không nhúc nhích.
" Hạng Tây, dậy đi." Trình Bác Diễn tiếp tục gọi cậu, vào phòng kéo màn ra, mở cửa sổ thông khí: "Thức dậy nhận chết."
Có lẽ tối qua Hạng Tây không quên tưới nước cho mấy chậu cây, lá đều dựng thẳng, anh cầm bình nhỏ đi lấy nước, đi lại mấy chuyến tưới nước một lần nữa.
Hạng Tây vẫn chưa tỉnh, Trình Bác Diễn nhìn thời gian, anh còn phải đi làm, vậy nên cầm hộp khăn giấy trên bàn ném vào đầu Hạng Tây.
Thời điểm Hạng Tây mở to mắt, còn không biết mình đang ở nơi nào. Gối đầu trước mắt không phải của mình, cậu mê mê man man nâng tay dụi mắt, tiếp liền cảm thấy cả thân mình đau nhức vô cùng.
"Tư thế này cũng có thể ngủ một đêm, năng lực sinh tồn của em đúng là mạnh mẽ." Thanh âm Trình Bác Diễn vang lên bên tai.
Hạng Tây ngẩn người, không còn chú ý cổ còn đang đau, vụt quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Trình Bác Diễn đang khoanh tay đứng bên giường cùng với khóe miệng cười mà như không cười, Hạng Tây nhất thời cảm thấy eo mình không đau nữa, chân cũng không đau. Đừng nói một mạch lên năm tầng, cậu cảm thấy mình có thể một lượt lên mười lăm tầng.
Cậu nghiêng người ngồi dậy, lau lau khóe miệng, nửa bên khuôn mặt bị đè đến đỏ lên: "Em... em chỉ... em không biết mình ngủ lúc nào..."
"Dậy đi, tôi lập tức còn phải đi làm." Trình Bác Diễn giơ tay búng trán cậu một cái, ra khỏi phòng ngủ: "Tôi tùy tiện làm một ít sữa đậu nành, nếu em không muốn uống thì tự mình ra ngoài ăn.
"Anh còn phải đi làm hả?" Hạng Tây nhảy xuống giường, rồi lại xoay người phủi ga giường bị mình nằm nhàu, cùng ra khỏi phòng ngủ: "Không phải hôm anh trực ban xong thì qua ngày sẽ được nghỉ sao?"
"Hôm qua là trực ban thay bác sĩ Lưu, hôm nay không được nghỉ." Trình Bác Diễn lấy một cái bình thủy tinh, đổ một ít đậu đen vào máy làm sữa.
"À..." Hạng Tây gãi đầu, có chút ngượng ngùng đứng trong bếp: "Em ngủ trên giường của anh..."
"Ngủ đi." Trình Bác Diễn nói, cắm điện máy làm sữa.
"Anh không đánh em hả?" Hạng Tây hỏi.
"Đánh không được đây." Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái: "Lần tới ngủ thì thay bộ quần áo ngủ được không?"
"Em mặc trên người cũng không phải quần áo đi ra ngoài, vừa vào cửa là em đã thay quần áo sạch rồi." Hạng Tây nói.
"Đó không phải là quần áo ngủ, ở trong phòng đông ngồi một tí, tây cọ một cái..." Trình Bác Diễn nhìn cậu.
"Aìzz." Hạng Tây kéo kéo quần áo trên người, thở dài thật mạnh một hơi, xoay người đi vào phòng tắm: "Đi ra ngoài một bộ, vào nhà một bộ, lên giường một bộ, đi WC một bộ, nấu cơm một bộ, quét dọn vệ sinh một bộ..."
Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, mở máy làm sữa đậu nành ra.
Hạng Tây đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, tóc rối bù, nửa khuôn mặt hằn dấu, lệ chí cũng nằm trong vùng hồng hồng kia.
Cậu chậc một tiếng, hất nước lên mặt.
Mình vậy mà lại nằm sấp trên giường ngủ một đêm?
Cậu văn vặn eo, eo lưng đều đau.
Trình Bác Diễn vậy mà không nổi giận?
Đúng là rất thần kỳ, thời điểm cậu vừa quay đầu thấy Trình Bác Diễn liền còn cảm thấy tay mình sẽ bị đánh...
Cậu nhìn chằm chằm vào gương suy nghĩ hồi lâu. Trình Bác Diễn ở ngoài gõ cửa, cậu luống cuống tay chân cúi đầu kéo kéo quần áo, kéo xong mới nhớ từ lúc đi vào cậu vẫn chưa nhúc nhích, cũng không có nơi nào cần dọn dẹp.
Cậu đi qua mở cửa ra, vặn nắm cửa tới lui hai lần: "A? Sửa rồi sao?"
"Ừm." Trình Bác Diễn đưa cho cậu một cái khăn mặt cùng một cái bàn chải: "Em ở trong đó lâu vậy làm gì..."
Không đợi Hạng Tây nói gì, anh đã chen nửa người vào phòng tắm: "Hay là em dùng bàn chải của tôi rồi?"
"A không có!" Hạng Tây quát một tiếng, chấn động đến mức cậu cũng giật mình.
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, lại sờ sờ trên tường: "Gạch này ốp cũng chắc ghê."
Hạng Tây bị anh chọc cười, cười một lát mới thở dài: "Có phải anh rất ghét bỏ em không?"
"Không có." Trình Bác Diễn nói: "Tôi nếu thật sự ghét em thì đã ném em ra ngoài rồi."
"Vậy không phải anh nói anh không bị bệnh sạch sẽ sao." Hạng Tây tiếp tục thở dài: "Như này mà còn nói là không."
"Không dùng chung bàn chải thì có gì giống với bệnh sạch sẽ đâu." Trình Bác Diễn cười.
"Đúng vậy, cho nên em sẽ không dùng đâu," Hạng Tây nói: "Anh vẫn cảm thấy em sẽ dùng chứ gì."
"...Ai biết em hay cằn nhằn như vậy." Trình Bác Diễn cười ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi thật là không có chê em, nhiều lắm là đổi ga giường thôi."
"Sau đó ngâm dịch tiêu độc ha." Hạng Tây nói rồi vui vẻ, cậu rất thích Trình Bác Diễn ôm mình như vậy, thật thoải mái gác cằm lên vai anh: "Có muốn em nói cho anh em nhảy lên chỗ nào rồi không?"
"Không cần dịch tiêu độc, tôi cam đoan." Trình Bác Diễn cười cười: "Vốn đang định đổi ga giường, cũng ngủ cả nửa tháng rồi."
"Nửa tháng đã đổi rồi." Hạng Tây nói: "Em cũng không nhớ rõ trước đây mình có từng đổi ga giường chưa..."
"Vậy lát nữa em đổi ga giường giúp tôi đi." Trình Bác Diễn nói: "Tôi đời này phiền nhất là đổi ga giường, vỏ chăn, mỗi lần đổi tôi đều muốn về sau cứ trực tiếp ngủ trên sàn luôn."
Hạng Tây nở nụ cười, cậu đột nhiên thấy chán nản khi nhớ về quá khứ. Gian phòng nhỏ trong nhà Bình thúc kia, bên trong đặt một cái giường bằng gạch sắp đổ đến nơi, còn có chính cậu nằm trên chiếc giường đó nhìn trần nhà loang lổ mà ngẩn người, những ngày ấy đến bây giờ vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu, nặng nề và áp lực.
Nhưng Trình Bác Diễn nghe rồi rất hợp lý mà nói một câu kéo cảm xúc của cậu lên. Cậu gác cằm lên vai Trình Bác Diễn cười hồi lâu.
Trình Bác Diễn chính là người như vậy, mọi chuyện đều rất bình lặng, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra... Cũng không phải là tất cả, lúc đánh cậu vẫn tạo ra động tĩnh rất lớn, đánh một bàn tay còn mang theo gió.
"Rửa mặt đi." Trình Bác Diễn thả lỏng cánh tay chuẩn bị đi ra ngoài.
"À." Hạng Tây lên tiếng, cánh tay đưa ra phía trước ôm lấy eo anh.
Trình Bác Diễn đứng không nhúc nhích, cho cậu ôm đứng cả buổi mới nói một câu: "Sữa đậu nành tí nữa em đổ ra tự mình uống đi, tôi xem chừng không còn kịp rồi."
"Hả?" Hạng Tây nhanh chóng buông lỏng tay ra: "Em quên mất! Anh có cần tắm rửa không?"
"Quên đi, tạm qua một ngày." Trình Bác Diễn nói.
Trình Bác Diễn cầm bàn chải với ly ra phòng bếp rửa mặt, Hạng Tây đứng trong phòng tắm ngơ ngác một hồi rồi mới bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cậu treo khăn của mình lên giá, kề bên khăn của Trình Bác Diễn.
"Bàn chải bỏ ở đó đi." Trình Bác Diễn đi vào phòng tắm cất bàn chải: "Không biết chừng hôm nào lại phải dùng."
"Vâng." Hạng Tây để bàn chải song song với anh.
"Trên bàn có bánh mì, tự mình ăn đi." Trình Bác Diễn vào phòng ngủ thay quần áo: "Lúc đi thì khóa kỹ cửa, còn có di động em hết pin thì nhớ sạc."
"Dong dài quá đi, bà nội Trình à." Hạng Tây đứng ngoài cửa phòng ngủ. Trình Bác Diễn không đóng cửa, quay lưng lại phía cậu cởϊ qυầи áo, cậu do dự không biết nên tiếp tục thưởng thức hay là vẫn nên tránh đi.
"Muốn sờ một chút không?" Trình Bác Diễn kéo quần lên rồi xoay người lại.
"Hả?" Hạng Tây ngẩn người.
"Nhìn không đã nghiền thì tới đây sờ một chút." Trình Bác Diễn lấy áo T-shirt qua vừa mặc vừa đi đến trước mặt cậu, dựa vào khung cửa: "Hôn một chút cũng được."
"Em phát hiện anh che giấu sâu lắm đó! Chủ nhiệm Hứa cũng không biết anh sau lưng đã phóng túng, phóng đến ra sóng thần luôn rồi rồi chứ gì!" Hạng Tây xoay người bước đi.
Mới bước được một bước, cánh tay đã bị Trình Bác Diễn kéo lại, kéo cậu về trước mặt mình.
"Hôn một chút đi." Trình Bác Diễn nhìn cậu, nhẹ nhàng đặt ngón tay dưới cằm cậu: "Tôi thuận tiện làm một cái báo cáo luôn."
"Báo cáo gì?" Hạng Tây hỏi.
"Báo cáo xin động đầu lưỡi." Trình Bác Diễn cười cười: "Phê chuẩn không?"
- HẾT CHƯƠNG -