Hạng Tây nằm trên giường, trên lưng là thân thể của Trình Bác Diễn ép sát vào, tuy rằng điều hòa mở rất lớn, cậu vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt trên người Trình Bác Diễn truyền đến, sóng nước Hồng hồ a sóng...
()Sóng: còn có nghĩa khác là "lãng" trong phóng túng, vv
Lòng bàn tay Trình Bác Diễn cũng rất nóng, lúc sờ trên đùi trên thắt lưng cậu mang theo dòng điện thật nhỏ khiến người cảm thấy thoải mái không nói lên lời.
Hạng Tây nằm sấp không nhúc nhích, Trình Bác Diễn không nói nữa, hô hấp ập vào sau tai và cổ cậu biến hóa rất rõ ràng, thở dốc dần dần mất ổn định không biết sao lại khiến Hạng Tây cảm thấy rất hưởng thụ.
Tay Trình Bác Diễn đưa ra phía trước, nhưng Hạng Tây nằm sấp, đè xuống giường, anh liền nhéo lên đùi cậu một cái.
"Á." Hạng Tây bị đau xoay người lại một chút.
Tay Trình Bác Diễn lập tức theo khe hở giữa người cậu và giường sờ ra trước.
"Làm gì vậy!" Hạng Tây hoảng sợ, nhanh chóng nằm sấp lại.
"Thì nói sờ một chút..." Tay Trình Bác Diễn bị ngăn lại, chậc một tiếng: "Em còn như vậy, anh không khống chế được mà bóp nát trứng em, em tin không?"
"Đệch, anh giở trò lưu manh còn có lý nữa hả?" Hạng Tây nằm sấp không nhúc nhích, lòng bàn tay Trình Bác Diễn dán trên bụng cậu, thiêu cậu nóng lên từng hồi, thiêu cả đến trên mặt.
"Anh nếu thật sự mạnh bạo giở trò lưu manh em đã sớm cả bã cũng không còn..." Trình Bác Diễn từ phía sau người cậu trượt lên giường, tay ôm eo cậu xoay người cậu nằm nghiêng lại: "Muốn chặn..."
Hạng Tây không đợi anh nói xong đã giãy dụa muốn dịch ra trước.
"Anh đánh em đó!" Trình Bác Diễn vừa thu tay kéo cậu lại, vừa nhấc chân lên phía chân cậu, đè xuống.
Hạng Tây không lên tiếng, cũng không nhúc nhích nữa, có vẻ hơi lo lắng.
Trình Bác Diễn cắn lên vành tai cậu một cái, tay sờ xuống gối đầu cầm điều khiển từ xa tắt đèn trong phòng.
"A?" Hạng Tây ngẩn người: "Đèn của anh còn có thể dùng điều khiển để tắt hả?"
"Ừm." Trình Bác Diễn lên tiếng, hôn lên cổ cậu, tay ôm eo cậu lại mò vào trong quần cậu.
"Em còn... không hề..." Hạng Tây theo phản xạ có điều kiện cong chân lên một cái, muốn nhấc chân, nhưng chân đã bị Trình Bác Diễn siết chặt, cậu do dự một chút rồi đình chỉ giãy dụa: "Biết."
Đầu lưỡi Trình Bác Diễn nhẹ nhàng đảo một vòng trên vành tai cậu, nhẹ tay đi xuống nắm lấy.
Khẽ hôn.
Tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua từ cổ đến vai.
Khẽ vuốt.
Ma sát.
Trêu đùa.
......
Cơ thể Hạng Tây buộc chặt, hưng phấn và khẩn trương có lẽ có cả hai.
Lúc Trình Bác Diễn vào phòng đã thuận tay chỉnh điều hòa xuống thấp, nhưng cuối cùng lúc Hạng Tây phát ra một tiếng rêи ɾỉ thật thấp, khi cơ thể chậm rãi thả lỏng, vẫn có một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên làn da căng chặt.
Trình Bác Diễn rút mấy tờ khăn giấy bên gối ra, lau chùi cho cậu một chút, ôm cậu, sau khi nghe thấy hô hấp của cậu dần bình ổn lại trong bóng tối, mới hôn cậu một cái: "Anh bật đèn lên, hửm?"
"Đừng." Hạng Tây nhỏ giọng nói: "Khoan bật đèn đã."
"Sao vậy?" Trình Bác Diễn đến gần bên tai cậu: "Xong việc hết rồi mà vẫn còn xấu hổ?"
"Ừm, da mặt còn kém anh, sau khi quen biết anh em mới biết da mặt mình còn mỏng quá..." Hạng Tây tựa vào người anh.
Trình Bác Diễn nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Anh chịu hết sức rồi, tới giờ vẫn còn nghẹn đây."
"A?" Hạng Tây nghiêng đầu: "Anh... còn nghẹn?"
Trình Bác Diễn vò khăn giấy trong tay: "Lời này không phải vô nghĩa hả, anh chỉ có hai tay, một tay ôm em, còn tay kia hầu hạ em rồi..."
"Đừng nói, đừng nói nữa." Hạng Tây nhanh chóng chặn lời anh lại. suy nghĩ lại lại có chút lo lắng: "Vậy phải làm sao giờ?"
"Anh tự mình, hoặc là em giúp anh." Trình Bác Diễn nói: "Em chọn một?"
"Anh..." Hạng Tây suy nghĩ rất lâu: "Anh vào WC đi."
"Em có nhân tính không?" Trình Bác Diễn bật cười: "Em nằm trên giường, anh cẩn thận hầu hạ. Em xong việc liền mặc kệ anh còn chưa tính, giờ còn để anh tự mình đi WC."
"Vậy anh còn muốn làm sao?" Hạng Tây cũng vui vẻ, cười một lát mới thu lại, muốn ngồi dậy: "Vậy thì anh nằm trên giường đi..."
"Chạy cái gì, nhóc xấu xa này." Trình Bác Diễn ấn cậu lại: "Em chỉ cần ở lại đây thôi."
"...Ờm." Hạng Tây lên tiếng.
Loại cảm giác này rất vi diệu.
Trình Bác Diễn ở phía sau ôm lấy cậu, tiếng thở dốc nặng nhọc đảo qua trên gáy cậu, động tác trên tay anh cậu cũng có thể rõ ràng cảm giác được.
Tuy rằng là đang tự lực cánh sinh, nhưng khi tay Trình Bác Diễn đụng vào lưng cậu, Hạng Tây lại đột nhiên thấy hưng phấn, không biết đây là trải nghiệm gì.
Cậu xoay tay lại sờ lên chân Trình Bác Diễn, Trình Bác Diễn ghé vào tai cậu, hô hấp trở nên dồn dập hơn, động tác cũng dần nhanh hơn.
Trong hưng phấn lại có chút ngượng ngùng không giải thích được, Hạng Tây định thu tay về.
"Tay..." Trình Bác Diễn lại cắn lên vai cậu một cái, cắn rất mạnh: "Sờ anh."
Giọng nói có chút khàn còn mang theo thở dốc, cùng với bởi vì động tác của Trình Bác Diễn nhanh hơn mà không ngừng đụng vào lưng cậu, tạo ra những cuộn sóng, từng vòng tỏa ra toàn thân, tiết tấu hô hấp của cậu vậy mà cũng từng chút nhanh lên theo Trình Bác Diễn.
Giọng của Trình Bác Diễn rất hay, tiếng thở dốc cũng hay, theo tiếng thở dốc thoát ra rêи ɾỉ nhẹ nhàng cũng rất hay. Thanh âm kìm nén vào lúc cuối khi anh xuất ra, cùng với độ ấm của thứ anh bắn lên lưng cậu, khiến tim cậu đột ngột rộn lên như chuông rung, một hồi mê muội.
Trình Bác Diễn trở người, nằm thẳng thở hổn hển một lát mới lấy giấy lau lưng cho Hạng Tây.
"Anh không biết xấu hổ, vậy mà bắn lên lưng em." Hạng Tây nằm nghiêng không nhúc nhích.
"Ừm, em có ý kiến gì không?" Giọng của Trình Bác Diễn còn chưa ổn định: "Cũng không bắn vào miệng em."
"... Xem như hôm nay em lại nhận thức anh một lần nữa đó Trình Bác Diễn." Hạng Tây nói.
"Tốt quá còn gì, em có hai người bạn trai khác nhau." Trình Bác Diễn bật cười: "Àiz anh muốn bật đèn, chùi nửa ngày cũng không biết lau sạch chưa."
"Lau sạch rồi." Hạng Tây đưa tay ra sờ lưng mình: "Đừng bật đèn."
"Còn chưa được mở?" Trình Bác Diễn thở dài, ngồi dậy, vừa nghĩ lại đột nhiên đè lên người cậu, tay nhanh chóng sờ soạng phía dưới cậu một phen, tiếp đó liền vui vẻ: "Anh biết mà."
"A—" Hạng Tây trở người nằm sấp trên giường: "Anh đi tắm đi, không phải anh bị bệnh sạch sẽ sao, nhanh chóng đi rửa người rửa tay đi."
"Em muốn đến một lần nữa không?" Trình Bác Diễn cười hỏi.
"Không cần! Một lát nữa là tốt rồi!" Mũi Hạng Tây áp vào ga giường.
"Anh đi tắm đây." Trình Bác Diễn xuống giường, thuận tay kéo chăn qua đắp lên lưng cho cậu, rồi lại chỉnh độ ấm điều hòa tăng lên, đi ra phòng ngủ: "Em hồi vị một chút đi."
Trình Bác Diễn tắm rửa xong, lúc trở lại phòng ngủ thì bật đèn lên, Hạng Tây đã trở lại nguyên dạng nằm trên giường.
"Đi tắm đi." Trình Bác Diễn chống giường, nhéo nhéo gáy cậu.
"Vâng." Hạng Tây ngồi dậy, kéo kéo quần nhảy xuống giường, Trình Bác Diễn để trần thân trên cậu cũng không dám nhìn nhiều: "Sao em lại thấy hơi đói đói?"
"Anh làm sữa trứng cho em." Trình Bác Diễn mỉm cười.
"Có phiền không?" Hạng Tây nhìn anh một cái.
"Không phiền đâu, có vài phút thôi." Trình Bác Diễn mặc áo thun vào đi vào phòng bếp.
Hạng Tây trầm tư ra khỏi nhà tắm, Trình Bác Diễn đã làm xong sữa trứng, còn để vào một cái ly hình dứa, thêm một cái muỗng dài, nhìn rất đẹp.
"Cái này làm sao vậy?" Hạng Tây uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ.
"Nấu sữa sôi lên, bỏ trứng gà vào, thêm đường rồi khuấy đều là được." Trình Bác Diễn nói, trước khi cậu mở miệng lại thêm một câu: "Em không cần thử, khẳng định sẽ bị cháy thôi."
"Em ngày mai liền thử xem." Hạng Tây nói, cầm ly đi vào phòng ngủ.
"Đi đâu vậy?" Trình Bác Diễn ở phía sau cậu nói: "Ăn cái gì thì ăn ở phòng khách, không cho vào phòng ngủ."
"À." Hạng Tây lại xoay người lại ngồi lên sô pha: "Vì sao chứ?"
"Có mùi." Trình Bác Diễn ngáp một cái, sờ sờ đầu cậu, sau đó vào phòng ngủ: "Em còn hay đi đường không vững, té một cái anh còn phải đi dọn."
Hạng Tây khoanh chân ngồi trên sô pha ăn hết sữa trứng, rửa sạch ly đặt về chỗ, lại theo yêu cầu của Trình Bác Diễn đi đánh răng rửa mặt, rồi đi vào phòng ngủ ngã xuống giường: "Haizz không ăn khuya nữa đâu, phiền chết mất!"
"Nói đến vệ sinh sẽ lại làm em mệt." Trình Bác Diễn ngồi bên bàn trà đọc sách.
"Anh thần kỳ ghê." Hạng Tây trở người nằm sấp trên giường nhìn anh: "Đã như vậy rồi mà còn đọc sách nữa?"
"Như nào cơ?" Trình Bác Diễn nâng mí mắt nhìn cậu.
"Thì..." Hạng Tây chậc một tiếng, nằm lại lên gối đầu: "Em không nói chuyện với anh nữa đâu."
"Anh chờ em ngủ thôi." Trình Bác Diễn khép sách lại, tắt đèn bàn, nằm bên cạnh cậu: "Tùy tiện đọc một chút."
Hạng Tây mỉm cười không nói gì, Trình Bác Diễn nghiêng người ôm chầm lấy cậu, dùng chóp mũi cọ cọ mặt cậu: "Thế nào?"
"Cái gì... thế nào?" Hạng Tây cong một chân lên nhẹ nhàng lắc lắc.
"Cũng không đáng sợ như em tưởng phải không?" Trình Bác Diễn nhẹ giọng nói.
Hạng Tây không lên tiếng, cậu không biết nên thảo luận đề tài này với Trình Bác Diễn như thế nào, trong hơn hai mươi năm nhân sinh của cậu còn chưa từng suy xét tới, lại còn đặc biệt là với một người đàn ông khác.
"Em cũng chưa nói đáng sợ mà." Hạng Tây nhỏ giọng than thở một câu.
"Vậy đi." Trình Bác Diễn hôn cậu một cái: "Lần tới không được để anh tự làm."
Hạng Tây há miệng chưa nói ra lời, đành phải chen vào bên cạnh Trình Bác Diễn, đưa mặt lại gần anh rồi nhắm mắt.
"Ngủ ngon bé Tây Tây." Trình Bác Diễn thổi thổi tóc cậu.
"Ngủ ngon lão lưu manh." Hạng Tây nói.
Đi làm lâu như vậy, Hạng Tây đã quen đúng giờ tự thức, qua hôm sau lúc mở mắt, cậu nhìn chằm chằm Trình Bác Diễn còn nằm bên cạnh ngủ hồi lâu, mới nhớ đến mình hiện tại không cần đi làm nữa.
Có chút thất lạc, nhưng rất nhanh đã bị niềm vui sướng khi được ngủ tiếp thay thế.
Cậu thoải mái xoay người duỗi eo, thở ra một hơi thật dài, lại nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng sống quy cũ trong cả thời gian dài, cậu cũng không có gì bất mãn, nhưng dù sao mười năm qua trừ phải xem sắc mặt của Bình thúc, thời gian khác đều là cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần làm ra tiền là được, dù có ngủ cả ngày cũng không ai quản. Bây giờ đột nhiên buổi sáng có thể không cần đi làm, cậu mới cảm thấy trong khoảng thời gian này, đúng thật là rất mệt.
"Tỉnh rồi?" Trình Bác Diễn ghé bên tai cậu nói một câu, còn mang theo giọng chưa tỉnh ngủ.
"Vâng." Hạng Tây nhắm mắt lên tiếng: "Aizz, anh nghe xem."
"Chim hót hả?" Trình Bác Diễn ngáp một cái: "Hôm nay anh mang nút bịt tai về cho em."
Hạng Tây suy nghĩ: "Khỏi đi."
"Không chê ồn hử?" Trình Bác Diễn quay đầu lại: "Mấy đứa tụi nó bốn giờ đã cất giọng, hú hót một giờ lại ăn Stride một lần, em làm sao ngủ được..."
()Ăn Stride: tăng động, Ăn Stride, không thể dừng
"Dùng nút bịt tai thì không nghe anh thở được." Hạng Tây mỉm cười.
"Nghe không được thôi." Trình Bác Diễn ấp cậu: "Anh cũng không phải là không thở mà."
"Em không phải có ý này." Hạng Tây chậc một tiếng.
Trình Bác Diễn nở nụ cười, vỗ vỗ cậu: "Anh biết, vậy tùy em đi."
Trình Bác Diễn rời giường đi làm bữa sáng, Hạng Tây nằm trên giường cũng không ngủ được nhưng không muốn dậy, xoay qua trở lại.
"Em ăn cháo không?" Trình Bác Diễn thăm dò tiến vào phòng ngủ hỏi một câu.
"Cháo đậu?" Hạng Tây trở người: "Không ăn đâu, như mùi nước tráng nồi vậy."
"Vậy em muốn ăn cái gì?" Trình Bác Diễn lại hỏi.
"Em bây giờ không có khẩu vị cũng không biết ăn gì nữa." Hạng Tây than thở: "Lát nữa em tự mình xuống dưới ăn."
"Không được." Trình Bác Diễn không chút suy nghĩ liền nói: "Em bây giờ không được phép ra ngoài một mình."
Hạng Tây lại trở người, hoạt động cánh tay nhìn anh: "Em tự mình làm sữa trứng."
"Ừm." Trình Bác Diễn gật gật đầu, xoay người trở lại phòng bếp.
Hạng Tây nằm trên giường một lát, thật sự ngủ không được nữa, chỉ có thể ngồi dậy xuống giường
Trình Bác Diễn đã ăn cháo đậu xong, đang chuẩn bị ra ngoài đi làm.
"Đâu cũng đừng đi, buổi trưa anh gọi cơm cho em, thấy rõ người rồi mới mở cửa." Trình Bác Diễn nói rõ với cậu.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Hạng Tây xoa xoa mũi.
"Có lẽ vậy, nhưng mà chỉ sợ sơ xuất." Trình Bác Diễn nói: "Những kẻ gặp khó khăn bây giờ đều từ những tên xã hội đen đến hàng ngũ buôn bán ma túy, đại nghiệp sản xuất buôn bán ma túy còn chưa được rực rỡ đã bị người ta phá sào huyệt, tức giận ngập trời, ai biết có thể làm ra chuyện gì, đề phòng một chút cũng không quá."
"Vâng." Hạng Tây gật gật đầu: "Em không ra ngoài nữa."
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho anh." Trình Bác Diễn thay quần áo xong, rồi hôn một cái lên lệ chí của cậu: "Anh đi đây."
Sau khi nhìn Trình Bác Diễn đi ra ngoài rồi, Hạng Tây ở trong phòng duỗi eo một cái. Lẽ ra hiện tại cậu nên đi rửa mặt, nhưng cậu lại không muốn nhúc nhích, dù sao Trình Bác Diễn cũng đi ra ngoài rồi, không xen vào cậu được.
Một lát rồi rửa mặt đi. Cậu đi đến bên cửa sổ, nằm sấp bên khung cửa nhìn xuống, không bao lâu đã thấy Trình Bác Diễn từ bên trong đi ra, cậu cười ha ha hai tiếng.
Nếu không phải ở tầng cao quá, cậu thật sự rất muốn kêu anh.
Trình Bác Diễn cúi đầu đi về phía gara được hai bước, thì dừng lại, tiếp đó ngẩng đầu lên, nhìn lên trên lầu.
"A?" Hạng Tây sửng sốt, nhanh chóng đưa tay ra ngoài dùng sức vẫy.
Trình Bác Diễn cũng nâng tay lên vẫy lại, lúc này mới xoay người đi.
Hạng Tây lại nằm bên cửa sổ một lát. Trước đây cậu cũng không quan sát tiểu khu này, giờ vừa nhìn, tiểu khu còn xanh hóa rất tốt.
Tòa nhà của Trình Bác Diễn vừa lúc kế bên một hoa viên, sáng sớm có thể nhìn thấy từng nhóm mấy ông lão bà lão dậy sớm chạy bộ, đánh thái cực, chọc chim, vỗ tay, trèo cây, đá cây, cào cây, đánh cây,...
Hạng Tây nhìn hồi lâu mới đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị trổ tài làm một ly sữa trứng.
Nhưng vừa đi vào phòng bếp cậu đã bất ngờ, ở trên bàn đặt cái ly hình dứa ngày hôm qua, bên trong là sữa trứng đã được nấu, bên cạnh còn để một hộp bánh quy và một tờ giấy.
Anh sợ em đốt nhà bếp luôn, nên vẫn để anh làm vậy.
Hạng Tây nhìn tờ giấy cười hơn nửa ngày, rồi mới cầm ly và bánh quy trở về phòng khách, thành thật ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Tuy nói không cần đi làm, ngồi chơi xem TV, chơi máy tính rất thoải mái, nhưng nếu cả ngày đều một mình ở trong phòng, Hạng Tây vẫn cảm thấy có chút chán.
Cậu mở kệ sách của Trình Bác Diễn ra, muốn xem thử anh có sách cậu xem hiểu không. Kết quả vừa nhìn một cái, hai hàng trên kệ chỉ thấy một đống sách đọc còn không đọc nổi tên, xương, xương, xương, xương...
"Aizz, có tiểu thuyết không đây?" Hạng Tây nhíu mày, tiếp tục nhìn mấy hàng dưới.
Lúc còn chưa thấy rõ có tiểu thuyết hay không, ánh mắt cậu đã rơi vào một khung ảnh.
Ảnh chup? Chụp ai đây?
Cậu cầm lấy nhìn.
Là ảnh chụp, trong ảnh nhìn qua thì là một bé trai mười hai, mười ba tuổi.
Đây là người em trai đã mất của Trình Bác Diễn.
Hạng Tây nhìn ảnh chụp rất lâu, em trai rất giống Trình Bác Diễn, nhưng nhìn thì em trai rất nghịch ngợm, không nghiêm túc như Trình Bác Diễn, tuy rằng Trình Bác Diễn nghiêm túc đứng đắn chỉ là bên ngoài thôi...
Hạng Tây đặt khung ảnh trở về chỗ cũ, từ hàng sách này lấy ra một cuốn "Hoàng tử bé", tên quyển sách này cậu vừa nhìn đã hiểu được, cho nên định sẽ xem quyển này.
Trước khi xem sách, cậu cũng học theo Trình Bác Diễn làm chuẩn bị một hồi. Cậu ngắt vài lá bạc hà đem đi rửa, pha một ly trà bạc hà, đặt lên bàn trà trong phòng khách, sau đó cầm sách ngồi lên sô pha.
Ánh sáng xuyên qua màn cửa chiếu vào, trong tiếng chim hót lộ ra sự thanh nhàn của mùa hè.
Ngay cả tiếng hót của đám chim tăng động cũng không còn đáng ghét nữa.
Quá thoải mái!
Khó trách Trình Bác Diễn vẫn luôn đọc sách ở đây, cái tên ưa hưởng thụ!
Cậu lật sách ra, chỉ mới mấy trang đầu cậu xem vài lần đã có chút không hiểu. Chữ rất nhiều, trong đó còn có rất nhiều tên nước ngoài, thoạt nhìn có vẻ rất khó. Mất một lúc lâu cậu mới hiểu ra, cái này không phải nội dung truyện mà chỉ là hướng dẫn đọc thôi.
Hướng dẫn đọc , cậu chậc một tiếng, lật ra phía sau, hướng dẫn đọc , lại lật, hướng dẫn đọc ... Đến cái thứ tư vẫn chưa vào truyện.
"Cái quái gì đây!" Hạng Tây hơi không kiên nhẫn nói.
Lại lật tiếp, rốt cuộc vào truyện rồi, còn có cả hình minh họa rất đẹp, Hạng Tây nhíu mày, không tệ.
Cậu uống một ngụm trà bạc hà, cúi đầu nhỏ giọng đọc từng chữ từng chữ, chậm rãi xem tiếp.
Hôm nay Trình Bác Diễn bận rộn nhiều việc, thực ra thì ngày nào cũng bề bộn nhiều việc. Cảm thấy hôm nay cực kỳ bận rộn đại khái là vì anh muốn rút thời gian ra gọi điện cho Hạng Tây, nhưng vẫn chưa có thời gian để rút.
Buổi trưa, sau khi nhờ y tá đặt cơm cho Hạng Tây xong, vốn anh đang định gọi điện thoại cho Hạng Tây thì lại bị chủ nhiệm bắt đến văn phòng vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đợi nói chuyện xong đi ra thì cũng đã đến lúc vào làm.
Buổi chiều lúc sắp tan tâm, mấy bệnh nhân đến phòng khám đều là người già, tuổi cao, khả năng lý giải kém, còn có bà lão lỗ tai còn không tốt.
Lúc kiên nhẫn giải thích cho bà vì sao đầu gối của bà bị đau, Trình Bác Diễn nghe được trước cửa có người mắng một câu: "Thầy thuốc quèn gì vậy, khám bệnh lâu vậy rồi còn chưa khám ra nữa!"
Trình Bác Diễn nhìn ra cửa, một người trẻ tuổi tay quấn băng vải đang lườm anh: "Khi nào mới đến lượt tôi, tay đau muốn chết rồi đây!"
Trình Bác Diễn mỉm cười: "Ngại quá."
Một y tá chạy tới, khuyên người này đi qua một bên.
Đợi đến lúc người này vào phòng vẫn còn một bụng tức giận, vừa ngồi xuống đã khó chịu nói: "Bệnh viện mấy người lớn như vậy, thêm vài bác sĩ nữa không được hả?"
"Vậy thì cũng phải có chỗ để thêm đã, mấy công việc có rủi ro cao, người không chạy mất dạng đã là may rồi." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Tay bị thương?"
"Tay không sao." Người nọ trừng anh: "Bị vấp ngã trật chân, mấy ngày rồi cũng chưa giảm sưng."
"Tôi xem xem, sao lúc mới bị trật không đến khám?" Trình Bác Diễn khom lưng đưa tay nắn theo xương ống chân.
"Cứ tưởng là trật chân thôi không có gì lớn..." Người nọ vừa nói được một nửa đã kêu lên một tiếng: "Đau!"
"Xem chừng là gãy xương rồi." Trình Bác Diễn lấy sổ kiểm tra qua: "Chụp phim xem xem, về sau bị thương đến xương như vậy đừng có cảm thấy không có việc gì nữa."
Xử lý bệnh nhân này xong, đã qua giờ tan tầm, Trình Bác Diễn nhìn ra bên ngoài, lại hỏi y tá một tiếng: "Không còn bệnh nhân phải không?"
"Không còn nữa." Y tá cười: "Sao vậy, anh còn muốn khám nữa hả?"
"Chết đói rồi." Trình Bác Diễn cười nói, quay về phòng thay quần áo, lấy di động ra vừa khóa cửa vừa gọi điện cho cậu.
"Tan tầm rồi sao?" Hạng Tây nhận điện thoại rất nhanh.
"Ừm, giờ anh về nhà." Trình Bác Diễn đi ra ngoài: "Buổi trưa ăn cơm ngon không? Anh nhờ động nghiệp đặt giúp, cũng không biết là cơm gì."
"Ngon lắm, cơm xương, thơm ơi là thơm." Hạng Tây nói: "Buổi tối ăn gì đây?"
"Lát nữa hai chúng ta đi siêu thị xem mua một ít đồ về nấu đi." Trình Bác Diễn nói: "Em chờ anh."
Lúc về dưới lầu dừng xe lại, trời đã nhá nhem tối, Trình Bác Diễn thở dài, lúc này đi siêu thị xem chừng cả đồ ăn giảm giá cũng không có mà lấy.
Sau khi khóa kỹ xe, anh nhanh chân bước vào tòa nhà, đi được hai bước, dư quang quét đến hai người ngồi bên ghế đá, còn có một người ngồi xổm bên cạnh.
Trình Bác Diễn nhíu mày, không nhìn qua bên đó. Lúc này, trong tiểu khu mấy gia đình không phải đang ăn cơm thì cũng là ăn xong rồi đi tản bộ, còn mấy người tụ tập ngồi một chỗ như vậy rất hiếm thấy.
Nhanh như vậy đã tìm đến cửa?
Trình Bác Diễn vào thang máy, mấy người kia không tiến vào cùng, anh ấn nút tầng, nhìn từng con số nhảy lên.
Tuy rằng chính mình từng có suy nghĩ như vậy, Bình thúc và Nhị Bàn bị bức đến nóng nảy có thể sẽ cá chết lưới rách, nhưng không nghĩ đến thực sự sẽ có người đến, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Đến cùng có phải hay không?
Cửa thang máy mở ra, Trình Bác Diễn vừa bước ra ngoài, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Hạng Tây từ trong phòng chui ra ngoài, có chút sốt ruột ngoắc anh: "Mau vào nhà, anh tới xem!"
Trình Bác Diễn vào nhà, Hạng Tây kéo anh đến bên cửa sổ, đưa ngón tay vén màn lên một góc: "Ở dưới có mấy người, buổi chiều là tới rồi, nhưng không phải luôn ở đó, cách một lát lại tới, qua một lát lại đi, rồi qua một lát lại tới nữa..."
"Anh mới dưới lầu có thấy." Trình Bác Diễn nói: "Sao buổi chiều em không nói với anh?"
"Anh đang đi làm mà." Hạng Tây nhìn anh: "Em sợ nói với anh, rồi lúc anh khám xương bị sai."
Trình Bác Diễn nhéo nhéo cằm cậu, lại nhìn xuống dưới lầu, mấy người kia không ngồi nữa mà đang đi về phía cửa tiểu khu: "Em có biết mấy người đó không? Có phải là tay chân của Bình thúc với Nhị Bàn không?"
"Em không biết, em còn lấy máy ảnh kéo gần lại để nhìn, mấy người đó em không biết ai hết." Hạng Tây nhíu mày: "Hơn nữa, em cảm thấy mấy người này nhìn cũng không giống người ở Triệu Gia Diêu."
- HẾT CHƯƠNG -