Lúc ai đó đột nhiên gõ cửa.
Tôi đang đứng trước gương thử váy cho buổi tiệc đính hôn ngày mai.
Lâm Dịch ngồi trên chiếc sô pha ở bên cạnh, luôn rất bình tĩnh.
Như thể cái người ngày mai sắp đính hôn với tôi không phải anh ta vậy.
Chỉ khi thắt dây ở eo giúp tôi anh ta mới bình tĩnh nhắc một câu.
“Sau này nhớ ăn nhiều một chút, đừng để gầy thế này nữa, ôm không thích tay gì cả.”
Tôi ngoảnh đầu lại, khẽ vâng một tiếng.
Đột nhiên có tiếng người đập cửa từ bên ngoài vọng tới.
Sau đó là một giọng nói dịu dàng hết sức sợ hãi, lo lắng, mang theo cả chờ mong vang lên: “Lâm Dịch, anh có đó không?”
Ánh mắt vốn rất bình tĩnh, không có lấy một gợn sóng của Lâm Dịch lập tức sáng bừng.
Anh ta sải bước đi ra mở cửa.
Một bóng hình nhỏ nhắn mặc một chiếc váy màu trắng giống nhào vào lòng anh ta như con chim gãy cánh.
“Lâm Dịch!”
Là Bạch Thư Nhã.
Thanh mai của Lâm Dịch.
Ngoài trời mưa như trút nước, toàn thân cô ta ướt sũng, trên váy còn dính một ít bùn đất.
Nhưng một người có bệnh sạch sẽ như Lâm Dịch lại như không nhận ra, càng ôm chặt cô ta hơn.
“Chẳng phải em bảo muốn tuyệt giao với anh, cả đời sẽ không đến đây nữa sao.”
Tuy Lâm Dịch đang mỉa mai nhưng anh ta vẫn chịu không buông tay cô ta ra.
“Cãi nhau với bạn trai rồi lại nhớ tới anh à.”
Bạch Thư Nhã run rẩy nói:
“Kiếp này là em nhìn nhầm người.”
“Sau sáu năm kết hôn, em đã bị anh ta ng ược đãi cho tới c h ế t.”
“Là anh, là anh đã tr ả th ù cho em… em không biết thì ra anh lại yêu em nhiều đến thế.”
Cô ta nói năng lộn xộn, môi run cầm cập, nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Anh còn cần em nữa không?”
Gió to mưa lớn tạt vào cửa kính.
Tôi cầm bộ lễ phục, cảm thấy vô cùng xót xa.
Một lúc sau tôi mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Dịch.”
“Lát nữa chúng ta còn phải quay về biệt thự nữa đấy.”
Bầu không khí mập mờ, cái ôm trong đêm mưa đột nhiên bị phá vỡ.
Lâm Dịch vô thức đẩy Bạch Thư Nhã ra.
Cô ta loạng choạng, nỗi đau hiện rõ trong đáy mắt.
Cô ta quay qua nhìn tôi, nức nở nói.
“Xin lỗi, Khương Từ, tôi vừa mới sống lại trở về, ngoài Lâm Dịch ra, tôi không nhớ gì cả…”
“Cô đừng trách tôi được không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô ta.
Không cầm lòng được mà cười khẩy: “Sống lại là có thể nhào vào lòng người đàn ông của người khác rồi khóc lóc ỉ ôi sao?”
“Hay là cô quên, một tháng trước cô đã từng nói kiếp này sẽ không…”
“Khương Từ.”
Lâm Dịch lạnh lùng cắt ngang lời tôi nói, mang theo sự cảnh cáo.
“Đây là chuyện giữa anh và Thư Nhã, không cần em ra mặt.”
Hoang đường biết mấy.
Cho dù bạn gái của Lâm Dịch là tôi, dù rằng ngày mai chúng tôi sắp đính hôn.
Cô ta vừa mới xuất hiện, tôi đã trở thành người ngoài cuộc.
Được Lâm Dịch bảo vệ, Bạch Thư Nhã oà khóc: “Em sống lại rồi, Lâm Dịch, em cứ ngỡ mình đã c h ế t.”
“Anh ta lập nghiệp thất bại, không vui nên đã trút giận lên người em.”
“Lúc bị anh ta nhốt dưới tầng hầm, em thật sự rất nhớ anh.”
Cô ta đang khóc nức nở trong lòng Lâm Dịch.
Lâm Dịch nhìn cô ta chằm chằm: “Em đ iên hay là sống lại như lời em nói, anh thật sự không dám chắc.”
“Nhưng Thư Nhã, có phải em đã quên anh và Khương Từ sắp đính hôn rồi không.”
Bạch Thư Nhã như hoá đá.
Cô ta ngơ ngác chuyển dời ánh mắt, nhìn vào chiếc nhẫn trên bàn tay trái tôi.
Chút hồng hào cuối cùng trên gương mặt cũng bay sạch sành sanh.
Bầu không khí như bị đóng băng.
Cô ta gượng cười rồi nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người, chúc anh đính hôn vui vẻ.”
Nói xong cô ta loạng choạng quay người định rời đi.
Nhưng lại bị Lâm Dịch ôm chặt eo rồi ôm vào lòng.
Lâm Dịch, người luôn rất lạnh lùng trước mặt tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh ta mất kiểm soát đến thế.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngu ngốc, sao em tìm một cái cớ hoang đường như thế.”
“Em không thể nói, bảo anh đừng đính hôn nữa được sao?”
Lâm Dịch bế Bạch Thư Nhã lên tầng xử lý v ết th ương.
Tôi gọi anh ta: “Lâm Dịch.”
“Chúng ta…”
Anh ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tôi.
“Khương Từ.”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
Câu nói này giống như v ũ kh í s ắc b én đ âm thẳng vào trái tim, cơn đau như thuỷ triều như muốn nhấn chìm tôi.
“Lâm Dịch, ngày mai chúng ta sắp đính hôn rồi.”
Tôi cố nén nước mắt, hỏi anh ta: “Bây giờ anh thế này rốt cuộc là muốn làm gì?”
Anh ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, ngẩn người, như thể muốn nói gì đó.
Lúc này đột nhiên Bạch Thư Nhã đang nằm trong lòng anh ta cất tiếng: “Lâm Dịch, vết th ương của em rất đau.”
Lâm Dịch thay đổi nét mặt: “Có gì để sau rồi nói, anh đưa Thư Nhã đi xử lý v ết th ương đã.”
Nói rồi anh ta bế Bạch Thư Nhã quay người rời đi, cũng không nhìn tôi lấy một cái.
Tôi chợt nhớ tới hai tháng trước.
Sinh nhật của Lâm Dịch.
Anh ta đã dày công chuẩn bị rất lâu, định tỏ tình với Bạch Thư Nhã trong buổi tiệc sinh nhật.
Nhưng Bạch Thư Nhã lại dẫn theo một người đàn ông bảnh bao tới.
Rồi nói đây là người yêu cô ta.
Khi đó Lâm Dịch như c h ế t đứng.
Một lúc sau, giống như không cam lòng, anh ta nắm tay tôi rồi kéo lại gần.
“Đúng lúc anh đang định giới thiệu bạn gái của anh cho em biết.”
“Khương Từ.”
Bạch Thư Nhã nhìn tôi rồi nói: “Tốt quá, Tiểu Khương theo đuổi anh lâu như thế, cuối cùng anh cũng xiêu lòng rồi.”
“Em còn tưởng anh không thích cô ấy chứ.”
Lâm Dịch mỉm cười: “Cô ấy yêu anh nhiều như thế, tất nhiên anh phải cho cô ấy một cơ hội rồi.”
Giống như muốn chứng minh cho Bạch Thư Nhã biết tôi yêu anh ta nhiều cỡ nào.
Mọi người đi tới chúc r ư ợ u, Lâm Dịch đều bảo tôi uống thay anh ta.
Hôm đó tôi đến tháng.
Càng uống, tôi càng cảm nhận được rõ ràng sự lạnh giá ở bụng dưới.
Anh ta cố tình khoác vai tôi, nhưng ánh mắt lại luôn dán chặt vào Bạch Thư Nhã.
Thấy dáng vẻ thân mật của họ, anh ta xị mặt, tức giận ném chiếc nhẫn mình chuẩn bị cho Bạch Thư Nhã xuống bể bơi.
Vứt xong lại hối hận.
Lâm Dịch bực bội rót r ư ợ u, chợt nói với tôi: “Em tìm lại cho anh đi.”
Tôi mím môi: “Em đến tháng.”
“Đã c h ế t chưa?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Chưa c h ế t thì đi đi.”
“Khương Từ, em chưa quên thân phận của mình đấy chứ.”
Trời đen như hũ nút.
Gió lạnh đến thấu xương.
Có rất nhiều người tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Lâm Dịch, họ đều đang xem trò vui
Tôi ngâm mình trong bể bơi, đau đến nỗi toàn thân tê cứng, lúc ngón tay bị mép gạch cứa đứt tôi mới tìm thấy chiếc nhẫn.
Tôi không thể cãi lời Lâm Dịch
Bởi vì anh ta không chỉ là người yêu của tôi.
Mà còn là ân nhân của tôi.
Năm tôi mười bốn tuổi.
Mẹ dẫn theo bố nh ảy lầu t ự t ử.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi đã được nhà họ Lâm nhận nuôi.
Lúc họ còn đang do dự, lo lắng tính cách cực đoan của bố mẹ sẽ di truyền sang cho tôi.
Là Lâm Dịch đã nói: “Đừng đổi người khác nữa, con ưng em ấy rồi.”
Lúc tôi vừa mới đặt chân đến nhà họ Lâm, là anh ta đã dẫn tôi đi làm quen với nơi ở mới.
Sinh nhật mười sáu tuổi, Lâm Dịch đã đặt cho tôi một chiếc bánh kem rất to.
Đắt đến mức trước giờ tôi không bao giờ dám nghĩ tới.
Anh ta uống r ư ợ u, bẹo má tôi rồi bảo: “Khương Từ.”
“Có bị b ắt n ạt ở trường thì cứ nói tên anh ra, đừng ngại.”
Tuần sau tôi bị mấy tên c ôn đ ồ trong trường cười nhạo là trẻ mồ côi.
Lâm Dịch đã dẫn theo đồng bọn đánh chúng một trận nh ừ x ương.
Anh ta giẫm lên tay kẻ cầm đầu rồi từ từ day day dưới đất.
“Bé sai vặt của tao mà mày cũng dám b ắt n ạt?”
Anh ta có ơn với tôi.
Bởi vậy sau này, tôi đã phải lòng anh ta rất nhiều năm.
Nhưng sau cùng, thậm chí tôi còn không phân biệt nổi mình thích hay cảm kích anh ta nhiều hơn.
Vốn định thử xong lễ phục, tôi và Lâm Dịch sẽ cùng nhau quay về nhà họ Lâm.
Kết quả lại vì xử lý v ết th ương cho Bạch Thư Nhã mà đến muộn.
Trong nhà mở yến tiệc, có rất nhiều người tới tham dự.
Giây phút nhìn thấy Bạch Thư Nhã, tự dưng tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Cô ta cầm vạt áo của Lâm Dịch, dè dặt nép sau lưng anh ta.
Lâm Dịch đi đến đâu, cô ta đi tới đó.
Vô cùng thân mật.
Lâm Dịch tỏ vẻ bảo vệ, ngăn chặn mọi ánh mắt: “Thư Nhã đang bị thương, con dẫn em ấy đến đây ở một tối.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi, dần dần có cả sự khinh khỉnh và ác ý.
“Muốn trèo lên cành cao, cố gắng lâu như thế nhưng chớp mắt lại bị thanh mai giành mất.”
“Mất mặt quá, nếu là tôi, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây đâu.”
“Cô ta còn chẳng có cái gan làm ầm chuyện này lên, một đứa cô nhi nghèo kiết xác, không có nhà họ Lâm chắc gì cô ta đã được ăn học đàng hoàng.”
Rõ ràng tôi đang mặc trên người bộ lễ phục đắt tiền nhưng lại như trở về cái năm tôi mười lăm tuổi bất lực kia.
Trong tiếng chỉ chỏ từ mọi người, tôi bị nỗi xấu hổ và khó chịu nhấn chìm.
Tôi tìm thấy Lâm Dịch bên chiếc cửa sổ sát đất.
Anh ta đang xị mặt giành lấy ly r ư ợ u trong tay Bạch Thư Nhã: “Em không uống được thì đừng có uống nữa.”
Bạch Thư Nhã rưng rưng nước mắt: “Mọi người đều xem thường em, phải không?”
“Lâm Dịch.”
Tôi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh hết sức có thế: “Buổi đính hôn ngày mai của chúng ta phải huỷ sao?”
Anh ta ngoảnh đầu lại, sa sầm mặt mày.
“Em nói gì cơ?”
“Huỷ hôn đi, Lâm Dịch.”
Dường như không ngờ tôi lại nói như thế.
Anh ta ngây người, bỗng cười mỉa.
“Em có tư cách gì mà muốn huỷ hôn với anh.”
“Đừng thử anh nữa, Khương Từ.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không để giấc mộng được làm dâu nhà họ Lâm của em tan thành mây khói đâu.”