Đợi Hạnh Phúc Quay Về

chương 18: tìm được tú tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối hôm ấy, tôi nhận được điện thoại của ba mẹ, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nói gì thì nói, họ vẫn là ba mẹ của tôi, họ đi lâu như thế, nói không nhớ thì quả thật chính là nói dối. Tôi bây giờ thực sự rất rất muốn ôm chầm lấy họ để được tha hồ làm nũng, đòi cưng nựng như lúc còn nhỏ. Con người mà, dù lớn thế nào thì trong lòng cũng sẽ để giành ra một vị trí riêng biệt cho gia đình của mình. Cho nên, ngay khi nghe tiếng mẹ từ đầu dây bên kia, tôi đã không nhịn được mà nức nở:

- Mẹ ạ!_Môi tôi run run không thốt lên lời, xét thấy mình cũng chẳng còn trẻ con nữa, ấy thế mà lại dễ dàng mít ướt như thế cũng buồn cười thật. Tôi lấy tay gạt nước mắt nơi hốc mắt, cố nuốt cục nghẹn vào trong lòng, tỏ ra thoải mái nhất để mẹ không nhận ra tôi khóc, tôi không muốn bà lo lắng cho tôi.

- Cuộc sống bên ấy thế nào? Vẫn ổn chứ, có gì ấm ức cứ kể với mẹ._Giọng mẹ tôi dịu dàng đến bất ngờ. Ngay giây phút ấy, tôi đã không thể kìm được nước mắt mà nức nở nhẹ. Nghe lời nói của mẹ, tôi bỗng nhiên bật cười trong tiếng khóc, trêu- Đầu dây bên kia có phải mẹ của con không vậy? Cô ơi, cô bảo mẹ cháu nghe điện thoại đi ạ.

- Cái con này, chỉ được thế là giỏi!_Mẹ trách móc, sau đó vẫn ân cần quan tâm- Bên đó có gì thiếu thốn cứ gọi điện cho mẹ để mẹ gửi sang, mà mẹ nghĩ chắc con ở nhà người ta cũng không thiếu thốn gì đâu, ngày trước khó khăn là thế, từng cái váy đều là cô Nguyệt tặng cho con cơ mà. Dạo này bố mẹ hơi bận nên không có nhiều thời gian gọi cho con, con cũng phải ráng mà học hành cho đàng hoàng. Lớp rồi, sắp tốt nghiệp rồi đấy, quyết định gì cho tương lai chưa?

- Con cũng chưa biết nên học ngành gì nữa, nhưng trước mắt vẫn phải ôn thi qua tốt nghiệp đã.

- Tương lai của con mẹ để con tự quyết định, cho nên suy nghĩ kĩ càng vào, cái gì tốt cho mình thì mình chọn._Mẹ tôi khuyên răn.

- Hiếm khi con thấy mẹ dễ tính như vậy đấy, trước đây kể mẹ cũng dễ tính như này thì có phải tốt hơn không?_Tôi lại đùa.

- Con nỡm này! Cậu Bảo đâu, hai đứa tính thế nào rồi?_Mẹ tôi ngay lập tức chuyển chủ đề.

Đúng lúc này, Bảo bước ra từ phòng tắm, nửa người trên để trần, nửa người dưới quấn một cái khăn tắm, mái tóc thì ướt nhẹp bước về phía tôi. Vì nghe điện thoại nên tôi không để ý kĩ hắn, chỉ liếc qua lấy lệ. Hắn dường như rất không vui vì thái độ của tôi, ngay lập tức nhào đến “mổ” một cái vào mồm tôi khiến tôi giật mình nhảy dựng. Âm thanh của tôi qua máy nghe có lẽ rất ám muội bởi ngay sau đó tôi nghe tiếng mẹ khúc khích:

- Hai đứa tiến triển nhanh như vậy sao?_Tôi đẩy Bảo ra, lườm hắn, nhưng vẫn mở loa ngoài.

- Mẹ, mẹ lại nghĩ bậy gì thế? Bọn con chỉ đùa một chút thôi mà.

- Được rồi, nói vào chủ đề chính, hai đứa tính thế nào?_Mẹ tôi bất chợt nghiêm giọng. Tôi đưa điện thoại cho hắn bảo hắn nghe máy, tôi muốn nghe ý kiến của hắn, tùy hắn quyết định. Hắn cầm máy lên, không kiêng dè gọi một tiếng “mẹ” ngọt sơn sớt:

- Mẹ ạ, bà xã con vừa có nói xấu con không vậy?

- Nói xấu thì không có! Con với nó hai đứa bàn bạc chuyện tương lai thế nào rồi?

- Dạ, bọn con lấy nhau là chuyện chắc chắn rồi ạ, chỉ là sớm hay muộn thôi. Sắp tới có dịp ba mẹ về nước đi để còn bàn bạc chuyện cưới xin, chờ Thanh lấy giấy tốt nghiệp xong con muốn tổ chức đám cưới ạ._Bảo nói rất cụ thể kế hoạch tương lai, còn tôi ở bên cạnh thì trợn trắng mắt. Làm gì mà vội vàng thế chứ, tôi cũng có đồng ý cái kế hoạch này đâu.

- Vội vàng thế sao? Được rồi, cuối tháng bố mẹ về. Trước đó con chăm sóc cho em giúp mẹ nhá, nó bướng thì dạy dỗ mạnh tay vào._Mẹ dặn dò, tôi không cam lòng, ngay lập tức ở bên gào vào trong điện thoại- Mẹ nối giáo cho giặc, rốt cuộc mẹ là mẹ của ai vậy?

Tuy nhiên, mẹ không đáp lại tôi vì mẹ đang bận cùng với tên “con ghẻ” kia buôn bán quên trời đất rồi. Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, ức chế đạp đạp Bảo mấy phát, ngược lại bị hắn lôi thẳng vào trong lòng. Ở trong lòng hắn, tôi cảm thấy khá là ngột ngạt vì cái “body” nóng bỏng kia cứ thể rọi thẳng vào mắt tôi. Cứ thế này chỉ sợ đau mắt hột mất. Người gì đâu mà dáng đẹp thế không biết, làn da màu bánh mật khỏe mạnh, sáu múi cơ bụng cứ săn chắc lại, vai dài ngực rộng, mới có hai mươi mà đẹp trai như vậy, bảo sao cái cô Phương kia lại cứ thích nhăm nhe đòi cướp chứ.

Nghĩ như vậy mà tôi tức, chả hiểu nghĩ gì mà “khợp” một cái vào vai hắn. Cứ nghĩ bụng hắn sẽ vì đau mà thét lên, không ngờ hắn chẳng những không kêu mà trên mặt còn tràn ngập ý cười. Tôi tức quá cắn mạnh hơn, mạnh đến nỗi tôi còn nếm được cái thứ gì đó mằn mặn tanh tanh chảy vào miệng. Lúc này, hoảng quá, tôi vội buông hắn ra, thấy trên vai hắn đã bị tôi cắn rỉ máu rồi. Tôi hoảng hốt bò ra, lấy bông nhanh chóng xử lí qua vết thương, đến lúc xong xuôi thì tôi thấy hắn cũng tắt điện thoại rồi.

- Cái đồ ngốc nhà anh, kêu lên một tiếng có phải em đã nhả ra rồi không?_Tôi trách móc. Hắn không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, kéo tôi vào lòng. Tôi chun mũi, chui tọt ra, mắng xa xả vào cái bản mặt đáng ghét đó- Anh nói gì đi chứ, cứ cười bí hiểm như thế là ý gì?

- Không phải em thích cắn sao, anh để em cắn, em còn thắc mắc gì nữa?

- Nhưng em không muốn cắn anh chảy máu như thế?_Tôi cụp mắt, buồn buồn nói. Hắn nghe vậy chỉ khẽ xoa đầu tôi, rồi lại kéo tôi vào lòng thêm lần nữa, giải thích- Nhận được ấn kí của bà xã là vinh dự của anh, anh không nỡ để em buông ra. Cứ coi cái vết răng đó là kí hiệu đánh dấu chủ quyền của em đi, anh không ngại!

Nghe hắn nói như thế, lòng tôi như được tưới đầy bởi mật ngọt, tựa vào lồng ngực hắn, tôi thở dài:

- Anh cứ chiều em như vậy có khi sẽ chiều hư em mất.

- Chiều hư em là vinh dự của anh.

Chưa bao giờ tôi lại nghĩ có ngày mình sẽ bị cái tên đáng ghét nào đó nhấn chìm trong hũ mật. Nhưng cớ làm sao mà tôi lại chẳng muốn thoát ra khỏi hũ mật này một chút nào. Ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục đến viện mồ côi để giải quyết cho xong chuyện của Tú Tâm. Người nhận nuôi đã liên lạc được rồi nhưng người ta đang ở nước ngoài phải chờ thêm mấy ngày mới có thể về kịp để làm thủ tục. Cho nên trước hết tôi đến để thông báo, thứ hai tôi muốn nói với con bé về chuyện…của cô Tú Oanh, cũng đem Thiên Vỹ đến cho chị em trùng phùng.

Tôi bế Thiên Vỹ trong tay, bước đến chào hỏi viện trường và các giáo viên một lượt rồi được bọn họ dẫn lên phòng của Tú Tâm. Bước vào căn phòng nhỏ bé được trang trí theo kiểu công chúa và có phong cách dễ thương, tôi liếc một cái liền nhận ra bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trên giường, mặt cúi gằm, cũng chẳng biết đang nhìn gì dưới đất mà chăm chú đến thế. Khi chúng tôi vào phòng, dù gây ra tiếng động lớn như thế nhưng cũng chẳng cách nào đả động đến bé con đang ngồi phía xa.

Lần thứ hai gặp mặt, Tú Tâm trông rõ ràng đã chỉn chu hơn lần trước rất nhiều, trên người mặc một bộ váy màu hường phấn, tóc buộc gọn gàng để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn phính tròn. Trong tay con bé có ôm theo một con gấu màu nâu, khuôn mặt ngây thơ vẫn chăm chú nhìn mặt đất. Tôi quay ra gật đầu với Hải, Hải lập tức hiểu ý, liền dẫn theo viện trưởng cùng các cô giáo ra khỏi phòng. Lúc này trong phòng chỉ còn lại tôi và Tú Tâm, tôi lập tức lên tiếng:

- Em không vui sao?_Con bé nghe thấy tiếng nói của tôi mới ngẩng đầu lên, trong con mắt lấp lánh ngập tràn sự vui mừng, nhưng lại bình tĩnh không làm ra bất kì hành động quá khích vào. Một lát sau mới ngập ngừng nói- Cháu…vẫn luôn chờ cô!

Tôi nghe thế cũng không lấy gì làm lạ, bế cu Vỹ về phía Tú Tâm, rồi ngồi xuống cạnh con bé, vui mừng thông báo:

- Chị đã tìm được người nhận nuôi em rồi!_Tôi cứ nghĩ con bé sẽ rất vui mừng khi nghe tin này. Nhưng khi nghe tôi thông báo tin đó, biểu cảm đầu tiên của con bé lại là kinh ngạc, sau đó dần ảm đạm xuống. Tú Tâm cụp mắt, không chút che giấu sự thất vọng trong lòng- Cháu cứ nghĩ cô sẽ nhận nuôi cháu.

- Hả?_Tôi ngẩn ra, không nghĩ con bé lại mong chờ được tôi nhận nuôi.

- Em có biết chị là người thế nào không mà đã muốn chị nhận nuôi?_Tôi nghi vấn.

- Ắt hẳn không phải người xấu.

- Em mới chỉ là một con nhóc, đừng có nhận định chắc nịch như vậy.

- Cháu mười hai tuổi rồi, không phải con nhóc, cho nên cháu đủ nhận thức để biết mọi thứ. Ngay cả việc tìm người nhận nuôi cô cũng đã làm rồi, điều đó cho thấy cô là một người giữ lời, cho nên không phải là người xấu._Tôi nghe con bé nói rõ ràng rành mạch như thế, đầu tiên là ngơ ngác, có chút không thích ứng nổi với cái dáng vẻ bà cụ non này, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:

- Xã hội này người xấu người tốt khó phân biệt lắm, đừng dựa vào trực giác của mình._Tôi xoa đầu Tú Tâm, dạy bảo. Lấy kinh nghiệm đối đầu với nguy hiểm, lăn lộn ở cái giới hắc đạo suốt gần ba năm qua, tôi chắc chắn rằng lòng người chẳng trong sáng như cái vẻ ngoài đẹp mã của một số người.

- Nếu không muốn cháu bị lừa, cô nhận nuôi cháu đi. Cháu không biết vì cái gì mà cô đối xử tốt với cháu như vậy, nhưng trực giác mách bảo cháu rằng cháu phải tin tưởng cô. Cháu quyết định sẽ nghe theo trực giác mách bảo._Trong đôi mắt ngây thơ kia sáng ngời sự kiên định lẫn lòng tin mãnh liệt làm tôi mấy lần muốn lên tiếng từ chối liền thôi. Tôi không nỡ đánh mất đi niềm tin trong đôi mắt ấy. Cuối cùng, tôi đành giải thích:

- Quả thật chị biết mẹ ruột của em, chính bà ấy bảo chị tìm em. Em có giữ một chiếc vòng đeo cổ như chiếc vòng này không? (Lấy ra chiếc vòng của Thiên Vỹ)._Tức thì con bé liền lôi trong cổ ra một chiếc vòng tương tự, đáp- Vì bảo vệ nó, cháu đã rất nhiều lần phải chịu đừng sự cướp giật của lũ trẻ kia. Cháu đã chờ ngày này lâu rồi, vậy cô nói đi, có phải người nhận nuôi kia…là mẹ của cháu?

Nghe con bé hỏi, tôi không đành lòng nói ra sự thật, chỉ đành thở dài, giới thiệu với Tú Tâm về Thiên Vỹ:

- Mau, lại đây làm quen với em ruột của em đi. Mẹ em tận tay giao thằng bé cho chị, em trai em tên Thiên Vỹ, vừa ra đời vào năm ngoái, năm nay tròn một tuổi._Thiên Vỹ nghe tôi giới thiệu mặc dù không hiểu gì nhưng xem chừng có vẻ rất thích thú, tay chân cứ huơ múa liên tục trông đáng yêu vô cùng. Dường như có một sợi dây vô hình nào đó đã kết nối và xóa đi khoảng cách giữa hai chỉ em Tú Tâm, có lẽ là sợi dây của tình máu mủ chăng?

Tú Tâm mặt mày rạng rỡ, đưa tay ra đón lấy Thiên Vỹ vào lòng, hết thơm rồi hôn, liên tục nói chuyện với thằng bé mặc dù chẳng nghe được lời đáp lại. Nhìn hai đứa trẻ trước mặt, tôi bỗng cảm thấy ấm lòng vô cùng. Tình máu mủ quả nhiên thiêng liêng đến vậy, không cần bất cứ điều gì chứng minh, cứ thế mà gần gũi với nhau. Đang chơi vui vẻ với Thiên Vỹ, bất chợt Tú Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành tha thiết:

- Có lẽ đây là một yêu cầu quá đáng, nhưng…cô có thể nào nhận nuôi cả cháu không? Cháu cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không làm phiền lòng cô đâu._Tôi nghẹn lời trân trối cả nửa ngày cũng không thốt lên nổi một lời từ chối, bởi bây giờ tôi đang phải từ chối một đứa trẻ. Lòng tôi trầm xuống, âm thầm quyết tâm, tôi nhất định sẽ…quay vể hỏi gia đình của Bảo trước đã, bởi nhận nuôi một đứa bé cần rất nhiều tâm sức, mà không chỉ một mình tôi có thể đảm bảo được sẽ cho đứa trẻ đó một tương lai sáng lạn.

Cuộc gặp mặt ngắn ngủi, rồi cuối cùng cũng đến lúc tôi phải rời đi, Tú Tâm lưu luyến không rời, đôi mắt trẻ thơ buồn bã theo dõi chiếc xe chúng tôi rời đi, ánh mắt khóa chặt vào cái cục tròn tròn cuộn thành một đống trên tay tôi – Thiên Vỹ, khóe mắt ươn ướt. Chẳng biết tại sao tâm tôi lúc này lại trùng xuống, âm thầm mặc niệm với cô Tú Oanh trên trời, mong cô có thể chiếu cố cho Tú Tâm một chút. Thấy dáng vẻ của tôi, Hải đang lái xe bất chợt lên tiếng:

- Cô không cần phải gồng mình lên gánh nhiều trách nhiệm như thế.

- Anh nói thế là sai rồi, ông ngoại tôi vẫn luôn kì vọng vào tôi, tôi làm sao có thể để cho ông thất vọng được chứ._Tôi khảng khái nói. Hải nghe tôi nói vậy, cũng không thể phản bác được gì, một đường đưa thẳng tôi về nhà họ Vũ.

Đến nơi, tôi giao luôn Thiên Vỹ cho Hải để hắn chăm sóc. Bây giờ Hải đang sống trong Hàn Lâm Viên với tư cách là một “vú em” kiêm tài xế riêng và cũng kiêm luôn cả chức vệ sĩ của tôi. Nguyên nhân tại sao tôi lại giao Thiên Vỹ cho Hải ư, bởi vì hắn quá cứng nhắc, cuộc sống khô khan và vô vị vô cùng, lúc nào đi với tôi cũng y như một khúc gỗ, chả làm ăn được gì. Vì muốn giúp cho tinh thần của vệ sĩ được phong phú, cho nên tôi mới cho hắn học cách chăm sóc trẻ con. Lại không nói bây giờ tôi đang vào thời kì cao điểm của cuộc chạy đua với kì thi tốt nghiệp cấp ba, không thể chểnh mảng học hành được.

Vừa mở cửa Hàn Lâm Viên, thấy hai đồng chí Nguyệt và Kỳ đang thủ thỉ ân cần với nhau ở ngay trong phòng khách đến nhức cả mắt. Tôi là một người ăn nhờ ở đậu thì không dám có ý kiến ý cò gì rồi, chỉ là hai vị lão nhân gia cũng quá vô tâm đi, không khiến người khác đỏ mắt ganh tị là không được. Thấy tôi, hai người lúc trước còn đang mặn nồng ngọt nhạt với nhau giờ đã hướng đến tôi vẫy vẫy tay. Mẹ Nguyệt cười đến rạng rỡ, miệng không khép vào được, ngồi cạnh ba Kỳ với gương mặt lạnh lùng nghìn năm chẳng thay đổi thì đúng là khác nhau một trời một vực. Tôi ngơ ngác tiến đến ngồi cùng các vị bô lão, trong lòng thấp thỏm không thôi, vội hỏi:

- Mẹ…sao hôm nay hai người…ở nhà ạ?

- Anh thấy chưa, suốt ngày rủ rê lôi kéo, để hôm nay mới ở nhà có một ngày mà con nó đã thắc mắc đây này. Già đầu rồi còn không đứng đắn…_Mẹ Nguyệt nghe tôi hỏi thì quay sang ba Kỳ, quắc mắc làu bàu.

Tuy nhiên những lời nói từ miệng của mẹ thật khiến người ta có suy nghĩ lệch lạc mà. Ba Kỳ trông thế mà hiền như đất, cũng chả nói năng gì sất, cứ chằm chằm nhìn vào mẹ Nguyệt, sóng tình vấn vương khiến tôi nhìn mà nổi hết cả da gà, hận tại sao bản thân không phải người vô hình. Mẹ Nguyệt có lẽ bị nhìn đến phát ngượng, cho nên ngay lập tức quay sang tôi, hớn hở:

- Mẹ con đã thông báo cho ba mẹ biết rồi, có lẽ tháng sau có thể về đây một chuyến, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện đám cưới của hai đứa._Dẫu biết trước kế hoạch của mấy vị đồng chí này nhưng khi nghe nhắc đến tôi vẫn không tránh khỏi giật mình. Nhanh thật đấy, thoáng cái mà cũng đã đến cái ngày đó rồi. Bởi vì đã biết nên tôi cũng không kinh ngạc quá lâu liền hỏi:

- Vậy việc bây giờ chúng ta cần làm là gì ạ?_Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Nếu tôi đoán không lầm thì bà mẹ chắc đang tính đến chuyện của lễ ăn hỏi cùng với lễ cưới đây. Quả nhiên tôi đoán chẳng lệch đi đâu li nào. Mẹ Nguyệt hồ hởi tưởng tượng, chắc nịch nói:

- Mối hôn nhân này chắc chắn là thành rồi, vậy từ bây giờ cho đến lúc đấy, hai đứa chuẩn bị chụp ảnh cưới rồi đi chọn váy chọn nhẫn đi, còn tiệc tùng để ba mẹ lo.

- Nhanh thế ạ!_Tôi trợn tròn mắt. Mẹ Nguyệt nghe tôi hỏi liền liếc tôi:

- Không nhanh đến lúc đấy rồi vắt chân lên cổ không kịp đâu con._Thế là dưới mưu kế của nhị vị phụ huynh, cô cứ thế ngây ngây ngô ngô bị gả đi. Thời gian tiếp theo đó quả thật bọn họ rất bận vì phải theo lời của ba mẹ hai nhà chuẩn bị một số thủ tục trước khi cưới, bận đến nỗi không có đủ thời gian để nghỉ ngơi nữa, cả ngày quay như con thoi hết chụp ảnh cưới đến chuẩn bị tiệc tùng.

Tôi chưa từng thấy vất vả như thế này, chỉ ước có thể bỏ tất cả những thủ tục rườm rà đó đi cho đỡ phiền phức. Nhưng mẹ Nguyệt vốn kĩ tính, cho nên luôn cho người dám sát chúng tôi không cho chúng tôi được lười biếng. Nhưng trước đó tôi cũng xin được mẹ cho nhận nuôi Tú Tâm, tuy nhiên vấn đề nhức đầu ở đây là tôi lại bị một con bé mười hai tuổi gọi là mẹ, điều này làm tôi đau lòng và khổ tâm rất lâu, tôi cũng đâu có già đến nỗi như thế chứ. Tuy nhiên Bảo thì lại vui mừng ra mặt bởi chúng tôi lại có thêm một “đứa con” trên danh nghĩa dù không phải là con ruột.

Xử lí hết tất cả thủ tục thì cũng đến lúc gặp mặt gia đình hai bên, thủ tục này có thể miễn bởi trước đó họ đã gặp nhau và xem chừng còn khá thân nữa, thế nhưng bọn họ gặp mặt là vì mục đích chọn ngày thôi. Hôm đó, ông ngoại cùng ba mẹ tôi bay gấp về nước và gặp nhau tại biệt thự Hàn Lâm Viển của gia tộc họ Vũ. Hai nhà gặp mặt, tay bắt mặt mừng, ngay lập tức ngồi vào bàn vừa uống rượu vừa bàn tính chọn ngày “bán” con gái đi. Được dịp gia đình tụ họp nên cả hai nói chuyện rất hăng say, uống rượu đến tận tối muộn vẫn kể không hết chuyện, và cuối cùng trong lúc say khướt của các vị bô lão, hôn sự của tôi được sắp xếp vào cuối tháng sau.

Vẫn may là mọi thủ tục theo như mẹ Nguyệt tính toán đã được làm xong hết rồi chứ không quả thật là vắt chân lên cổ cũng không kịp. Tuy nhiên, người bận rộn hơn cả vẫn là ba mẹ tôi, tôi không rõ họ gặp vấn đề gì, tôi tin dù có hỏi thì họ cũng sẽ không nói rõ cho tôi, cho nên biết điều không hỏi nữa. Thế nhưng, khi nhìn thấy họ bận rộn như thế mà tôi lại không giúp được gì, tôi thế mình vô dụng cực kì. Ba mẹ cũng không có thời gian ở lại lâu mà ngay hôm sau đã mua vé rồi cùng ông ngoại rời đi. Tiễn gia đình ra sân bay, tôi có chút không nỡ.

Đêm hôm qua tôi và mẹ ngủ cùng nhau đã nói rất nhiều chuyện, mẹ cũng dặn dò tôi rất nhiều chuyện, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút bất an mơ hồ khó hiểu. Tôi cảm thấy lời dặn dò của mẹ giống như lời trăn trối cuối cùng trước khi rời xa tôi. Cho nên hôm nay tôi cực kì sợ hãi, níu lấy mẹ và bố, lo lắng dặn dò:

- Hai người có chuyện gì nhớ phải gọi ngay cho con, tuy con không giúp được gì nhưng con đỡ lo hơn._Mẹ nghe tôi nói thế thì cười trìu mến, khẽ vuốt tóc tôi đầy âu yếm, ân cần nói:

- Con gái, con phải tập đối mặt, con phải mạnh mẽ, nhớ lời mẹ, con phải mạnh mẽ. Như thế con mới không bị tổn thương._Đây là lần thứ n mẹ lặp lại lời dặn dò này làm cho cảm giác bất ổn trong lòng tôi lại càng đậm hơn trước. Tôi khẽ nhíu mày, níu tay mẹ đầy lo lắng:

- Mẹ, rốt cuộc tại sao mẹ lại luôn muốn con phải mạnh mẽ, hai người cuối cùng đã gặp những gì chứ? Nếu cứ như thế này thì không ổn đâu, hay là để con đi cùng mọi người.

- Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng đi, đừng làm bọn con lo lắng._Bảo cũng lên tiếng nói giúp cho tôi. Dường như hắn cũng hiểu cảm giác của tôi lúc này, bất an và sợ hãi.

- Không có gì đâu, hai đứa về đi thôi._Mẹ đến cuối cùng vẫn không hé lộ bất cứ điều gì. Ba và ông ngoại thấy vậy cũng khuyên:

- Phụ nữ xa con lâu ngày thì toàn thế, cháu đừng lo lắng, về thôi!_Ông ngoại nói.

- Mẹ con đã có ba chăm sóc, con yên tâm đi!_Lời này là ba nói. Cả hai người cam đoan xong liền dắt nhau vào phòng soát vé để chuẩn bị cho chuyến bay. Tôi và Bảo đứng chờ đến tận khi chiếc máy bay biến mất trên bầu trời xanh thẳm kia mới chịu rời đi.

Về nhà, cảm giác bất an lại cuồn cuộn quấn lấy tôi không yên, tôi nói cảm giác này với Bảo và được hắn dỗ dành nhưng cũng chẳng khấm khá được gì. Chỉ khi đến ngày hôm sau, khi nghe ba gọi điện thông báo họ tới nơi an toàn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng biết mình lo lắng là vì điều gì nữa. Trong lúc chờ đám cưới sắp tới gần, tôi đã hoàn thành một vài việc, đầu tiên là thi tốt nghiệp cấp ba, sau đó là chọn một trường đại học để thi vào, sau đó là đón Tú Tâm về nhà để chăm sóc. Lúc đầu tôi cứ nghĩ Tú Tâm rất khó hòa nhập với cuộc sống của gia đình tôi vì đối với cái gì cũng mới mẻ, cũng cần phải học. Nhưng tôi đã nhầm, con bé rất thông minh, học nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều.

Đối với Tú Tâm, mẹ Nguyệt và ba Kỳ cảm thấy rất có thiện cảm, thậm chí còn giành nhiều thời gian ở nhà hơn để chơi với hai cháu, giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít thời gian đâu. Sắp tới ba mẹ còn có kế hoạch sẽ đi du lịch thế giới, giao lại công ty cùng gia tài cho hai anh em Thiên Bảo, mà tôi đoán ngày này không còn xa nữa, có nguy cơ sau đám cưới của tôi với Bảo hai người sẽ thực hiện kế hoạch luôn. Vì mẹ Nguyệt là một con người nhiệt huyết, thích đi đây đi đó, chẳng bao giờ chịu ở yên một chỗ cả. Hai vị đồng chí còn định đem theo cả Tú Tâm lẫn Thiên Vỹ đi chơi cùng. Tuy nhiên Tú Tâm thì không được, bởi con bé còn phải bắt đầu việc học hành đầy vất vả nữa.

Tuy nhiên, tôi cũng chẳng thảnh thơi được đâu vì chuyện bạn bè còn nhiều điều rắc rối quá. Điển hình là mối quan hệ tay ba đầy phức tạp giữa Quyên – Kiệt – Phương. Quả nhiên cô Phương kia không dễ dàng gì chịu buông như thế, vẫn cứ như chó ngao Tây Tạng không chịu nhả ra. Còn ông Kiệt chẳng hiểu về bị chị Phương nịnh nọt thế nào mà vẫn không dứt được. Đương nhiên tôi hiểu một phần trong đó là do Kiệt yếu lòng, không nỡ làm tổn thương tới một cô gái hết lòng vì mình. “Không nỡ cái beep a, bản chất của ả hiện rõ như ban ngày rồi, anh ta còn yếu lòng. Tôi thấy chẳng qua anh ta chỉ muốn kích động bà Quyên thôi”_Đó là nguyên văn câu nói của tôi khi nghe hội bà tám kể.

Sau đó lại còn được bà Quyên tối ngày rửa mặt bằng nước mắt không có tí tiền đồ nào làm tôi chán nản tột cùng. Trong lúc phẫn uất, tôi phẫn nộ:

- Con mịa nó, bà có thời gian rửa mặt bằng nước mắt thì giữ tinh thần mà đối phó với con nhỏ đó đi, nhìn bà khóc lóc suốt ngày mà tôi nẫu hết cả ruột gan ra đây. Không bằng bà uống thuốc rồi ngủ mịa với trai cho lão Kiệt hối hận đi._Tôi biết nói thế là hơi quá lời nhưng xã hội thời bây giờ, tình một đêm cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận, lại không nói bà Quyên cũng bằng tuổi ông Bảo, hai mươi rồi chứ còn con nít con nôi gì nữa.

- Con này, toàn khuyên bậy thôi!_Con Thư nhỏ nhẹ mắng tôi, sau đó quay sanng bà Quyên, khuyên nhủ- Chị đừng nghe nó nói bậy, nó chỉ được cái đanh đá thôi chứ chẳng có tác dụng gì đâu.

- Mày nói đúng, tao có cách rồi. Mày thông minh lắm Thanh ạ!_Bà Quyên đột nhiên nhìn chằm chặp khiến da gà tôi nổi hết cả lên, cũng chẳng biết cái kế mà chị Quyên đang suy tính có tác dụng không nữa.

Kiệt đang đi shopping với Phương thì đột nhiên nghe tiếng điện thoại reo, là số của Quyên gọi. Không ngần ngại anh bắt máy, lại nghe tiếng của một cô gái khác ở đầu dây kia, không phải Thanh, cũng chẳng phải Vy mà là giọng nói dễ nghe của người yêu Quân. Thư với một giọng điệu đầy hoảng hốt thông báo với anh:

- Anh Kiệt, chị Quyên…chị Quyên không thấy đâu nữa…huhu…_Giọng Thư còn xen thêm những tiếng nấc khiến anh cũng hoảng sợ theo, còn Phương ở bên cạnh bĩu môi:

- Lớn đầu rồi còn chơi trò mất tích, cũng không thấy mất mặt. Còn bọn kia nữa, cô ta có không thấy một lát, làm gì mà như cha chết mẹ chết không bằng…

- Em nói rõ ràng xem nào?!_Kiệt không mảy may để ý đến lời của Phương, giọng cũng hốt hoảng theo.

- Hôm nay, em với Thanh cùng chị Vy và chị Quyên tụ họp ở Vân Thiên Club, bởi vì chị Quyên đang đau khổ muốn tìm người nói chuyện nên mới gọi bọn em. Trong lúc quá hăng say, bọn em đã lỡ uống say, chị Quyên còn rủ mấy anh ở bar đi nhảy. Một lát sau bọn em quay ra gọi chị Quyên về thì không thấy đâu nữa, em đi tìm thì nhặt được điện thoại của chị ấy rơi nên mới gọi cho anh…hức…hức…bọn Thanh với chị Vy đều chạy đi tìm rồi, anh ở bên ngoài xem có ai liên lạc hộ bọn em với…

- Shit! Người còn chưa tìm được, mày ở đấy khóc lóc cái quái gì, còn không mau chia nhau đi tìm, chậm trễ một tí cẩn thận mấy tay đó thịt xong bà Quyên rồi. Giời ơi là giời, sao khổ quá vậy nè, bảo uống ít đi một tí thì đã không ra nông nỗi này…bla…bla…_Giọng Thanh lẫn trong âm thanh hỗn tạp của quán bar truyền ra nghe có chút gấp gáp càng làm lòng Kiệt như bị lửa thiêu. Không kịp suy nghĩ nhiều, cứ hai bước dồn một, anh vội vã phi đến Vân Thiên, bỏ lại sau lưng cô nàng Phương đang ngơ ngác.

Tôi cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra nữa, theo như kế hoạch của tôi thì Quyên đã thuê sẵn mấy tay đàn em hợp sức với tôi diễn cho xong cái cảnh bị cưỡng bức, ai dè quay đi quay lại người đã chạy mất, còn tay đàn em thì vừa mới đến. Khi mới thấy tay đàn em tôi còn đang hí hửng bảo Thư lên sàn gọi Quyên về, ai dè nhỏ đó đi một lúc thì báo lại là bà Quyên mất tích, chỉ nhặt được điện thoại thôi. Đến nước này thì không còn nghi ngờ gì nữa, bà Quyên chắc chắn bị một tay côn đồ lạ mặt nào đó đem đi rồi.

Ba người chúng tôi chia nhau ra tìm khắp quán bar mà cũng không thấy, lúc đó tôi mới bảo Thư gọi cho Kiệt, còn tôi gọi điện cho Hải nhờ điều thêm người đi kiểm tra. Mất tích một người đối với chúng tôi không phải to tát gì để phải làm lớn chuyện, nhưng đây lại là con gái của trùm hắc đạo có quan hệ rất thân thiết với gia đình Bảo nữa, không những vậy chị ấy còn là bạn bè thân thiết với nhóm chúng tôi, cho nên tôi không thể không quản. Khi tôi vừa gọi điện xong thì thấy Kiệt phi tới như bay, thấy tôi thì vội vàng giữ lấy hai vai tôi, khuôn mặt hoảng hốt:

- Cô ấy đâu?_Tôi khẽ lắc đầu đầy bất lực, giọng nghiêm trọng:

- Tôi làm sao mà biết được! Anh còn không mau đi tìm nữa thì mai chị ta thành ra cái dạng gì tôi cũng không chắc đâu.

- Cô ấy mà có mệnh hệ gì tôi sẽ giết chúng nó!_Kiệt rít lên đầy tức giận, mắt đỏ long lên sòng sọc trông rất hung dữ, gần xanh cùng hiện rõ trên trán, khuôn mặt mặc dù nhớp nháp toàn mồ hôi nhưng cũng không khiến hắn bận tâm là bao. Chưa bao giờ tôi thấy Kiệt lại chứa đầy sát khí như thế, khiến người ở gần cảm thấy rất áp lực. Vẫn may là hắn còn giữ được chút tỉnh táo không nhìn nhầm người nọ đem biến thành người kia, nếu không tôi cũng không chắc mình sẽ không phang cho hắn một cái ngất xỉu.

Thế là cả thảy một đoàn quân trong đó có cả tôi lại chia nhau ra tìm. Tôi vòng qua cửa sau của quán bar, nơi mà ít có camera nhất, hơn nữa còn không có bảo vệ nhưng ở đây lại có camera ngầm giám sát. Nếu không phải người tiếp quản thì sẽ không biết, mà chưa chắc những người quản lí quán bar này đã biết. Tôi biết cũng là vì một lần say chị Quyên đã lỡ miệng kể lại. Tôi nghĩ người lắp đặt camera ngầm thật thông minh, bởi có những kẻ không thích đi đường chính mà lại thích chui đường phụ như một con chó, thường hay lén lén lút lút làm trò xấu hại người. Ấy thế mà vừa mới bước tới gần cửa phụ để đến một căn phòng giám sát, tôi nghe được một chuyện rất thú vị.

- Thế nào rồi?_Đây không phải giọng của Phương thì còn của ai, không biết con mắm này lại có chiêu trò gì. Thế nhưng tôi không chờ biết rõ mục đích của ả mà sớm rút điện thoại ra ghi âm lại, thà ghi nhầm còn hơn bỏ sót mà, nếu không có gì thì xóa đi, còn nếu có gì đó mờ ám thì xem chừng cô Phương này không gặp may rồi.

- Tôi đã nói với anh là xử ngay cô ta đi cơ mà, sao anh còn chưa động được vào cộng tóc nào của cô ta thế? Chỉ là một đứa con gái có mười tám tuổi thôi mà tận nửa tiếng rồi, anh có phải là đàn ông không thế, một con nhóc mà cũng xử không xong. Biết anh nhận tiền rồi ăn hại thế này tôi thật không muốn thuê anh nữa…Rồi…rồi, có gì tôi bảo kê cho, gia đình anh sớm đưa đi thì hơn, còn chỗ ở tôi lo cũng được…xử cho xong cô ta đi…_Sau đó ả Phương cúp máy rồi rời đi, còn tôi chờ ả đi xong thì ngay lập tức đi tới phòng giám sát, xem lại đoạn ghi hình của nửa tiếng trước. Lòng tôi giờ nóng như lửa đốt, chỉ cầu mong sao chị Quyên vẫn chưa bị gã khốn đó thịt mất.

Ngay khi biết chị Quyên đã được đưa sang dãy khách sạn ở ngay đối diện thì tôi liền gọi điện cho quản lí khách sạn là người đã từng kí hợp đồng mua đất bất động sản của công ty Tân Long để gây sức ép tra cho ra số phòng. Vẫn may trước đó tôi đã nhắn tin cho Bảo hỏi số, nếu không cũng không biết đến lúc nào mới mò được ra địa chỉ. Biết được địa chỉ rồi, tôi lại gọi điện cho Kiệt:

- Thế nào rồi?

- Khách sạn đối diện, phòng !..._Không chờ tôi cúp máy thì bên kia đã nghe tiếng tút tút rồi. Tôi buông điện thoại, bĩu môi thầm nghĩ “Anh thích mua dây buộc mình thì tự đi mà giải quyết hậu quả”. Giao Quyên cho Kiệt tôi vô cùng yên tâm, liền quyết định không lo chuyện bao đồng nữa, gọi điện cho bọn kia đi quẩy ở nơi khác hưởng cuộc sống an nhàn rồi ngồi đợi kết quả là được. Tôi tin Kiệt sẽ không để Quyên phải chịu thiệt thòi.

Tôi hôm ấy tôi sau khi quẩy thêm trận nữa tại mấy quán khác, phá một trận tanh bành thì cũng biết vác mặt về nhà. Không phải tôi đi chơi đâu, tôi dẫn theo mỗi Hải đi làm chút nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ của tôi là phải giúp ông ngoại xây dựng ít thế lực ở trong nước, nửa năm sau ông sẽ điều quân sang. Muốn xây thế lực trước hết phải lôi kéo những bang khác. Tôi để Hải điều tra được một số cậu ấm cô chiêu của vài tập đoàn mà đứng đằng sau là bang hội lớn rồi đi làm quen kết thân để lôi kéo. Không phải nói rửa tay gác kiếm là nói suông, nhưng gần đây có một số thế lực vẫn luôn ngấm ngầm điều tra tôi, tôi biết hết, chẳng qua chỉ là không muốn bứt dây động rừng chờ hành động của chúng rồi tóm một mẻ lớn thôi. Tốt thôi, nếu chúng không buông tha cho tôi thì đừng trách tôi đây vì sinh tồn mà quyết lấn vào hắc đạo.

Tôi về đến nhà, Bảo cũng vừa về đến, hắn cùng tôi vào nhà, nhận lấy cu Vỹ trên tay dì Huyền, hắn thơm lấy thơm để như thể đó là con trai của mình đấy. Nhìn thấy hắn quý trẻ con như vậy, tự dưng cũng cảm thấy vui, thầm nghĩ mai sau hắn sẽ chiều con lắm. Thế nhưng lòng nghĩ một đằng miệng lại nói một kiểu:

- Anh thích trẻ con thế à? Vì con mà quên người yêu đang đứng cạnh thế là không tốt đâu.

- Uầy, ghen với cả con cơ à? Anh thích trẻ con thật, anh cũng rất quý cu Vỹ, nhưng nếu là con do em sinh anh sẽ càng quý nó hơn đấy. Hay là chúng ta ăn cơm trước kẻng đi, dẫu sao cũng sắp cưới rồi._Bảo gạ, tôi lườm hắn, mắng- Cấm! Tốt nhất anh nên an phận thủ thường đi, cưới xong hẵng hay.

Nói rồi tôi làm biểu cảm dỗi, hất đầu huých cằm một cách kiêu ngạo rồi hiên ngang đi trước hắn. Tôi lên phòng được một lát, sau khi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Bảo đang trực sẵn ở bên cạnh. Thấy tôi ra một cái là sấn vào, ôm cứng lấy, hết cọ mặt lại cọ mũi. Tôi bị giật mình bởi hành động âu yếm thái quá của hắn, liền chán ghét đẩy đầu hắn ra, thắc mắc:

- Anh làm trò gì đây?

- Anh đang tranh thủ tình cảm!_Bảo thành thật đáp.

- Để làm gì?_Tôi liếc hắn với một khuôn mặt không có thiện cảm. “Trên đời không có bữa tiệc nào là miễn phí”, tôi ngửi quanh đây có mùi âm mưu rồi.

- Để sớm có đời sau chứ sao._Tôi nghe thế liền mạnh tay đẩy hắn ra, nói- Biết ngay là chằng có ý tốt mà. Em nói trước cho anh biết, anh có tranh thủ cỡ nào em mà không muốn thì anh có ngóng mòn con mắt cũng không có lòi ra được thằng cu nào đâu.

Tôi nói xong câu đó liền đi xuống dưới nhà giúp dì Huệ và chị Hoa chuẩn bị cơm nước cho gia đình. Một lát sau khi chuẩn bị xong, tôi liền lên phòng gọi Bảo. Mở cửa vào, thấy hắn đang chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc, bận bịu đánh máy, gương mặt phảng phất chút mệt mỏi, mái tóc lúc này đã bị vò rối nhưng vẫn không thể che đi vẻ tuấn tú của hắn. Gương mặt của hắn dù có đẹp cũng không phải bộ phận mà tôi thích nhất. Bộ phận tôi thích nhất trên cơ thể hắn là đôi mắt sâu thăm thẳm luôn luôn cất giữ sự chân thành chỉ đối với riêng tôi kia. Bởi nó là thứ thành thật nhất và cũng là duy nhất đối với tôi.

Lúc này đôi mắt ấy đang chăm chú làm việc, dù không nhìn đến tôi nhưng ánh mắt đầy tập trung ấy cũng đủ để thu hút tôi rồi. Quả nhiên lúc đàn ông quyến rũ nhất là lúc tập trung làm việc. Tay áo sơ mi sắn đến khuỷu, cúc áo nới ra hai khuy đầu để lộ xương quai xanh quyến rũ, hắn dường như không hề có chút ý thức nào về việc bản thân đang rất quyến rũ thì phải. Đang ngắm người yêu đến thất thần, tôi chợt giật mình vì nghe thấy tiếng hắn gọi:

- Sắp ăn cơm rồi hả?_Tôi vội thu lại ánh mắt lộ liễu đó, gật đầu một cái mà mặt không biến sắc, lên tiếng- Anh bận thế cơ à? Tắm chưa thế?

- Em xuống ăn với ba mẹ trước đi, anh giờ đi tắm rồi xuống ngay!_Hắn vừa nói vừa gấp giấy tờ rồi thu gọn bàn làm việc, sau đó đi đến trước tủ. Nhưng tôi nhanh tay hắn, sớm đã chọn cho hắn một bộ quần áo và khăn tắm rồi, sau khi đưa hắn, tôi nói- Anh tắm mau lên nha, em đi gọi ba mẹ!

Chờ hắn vào nhà tắm rồi, tôi liền lập tức sang phòng ba mẹ. Ở bên trong truyền ra tiếng trẻ con cười rúc rích cùng tiếng nói chuyện của ông bà nghe thật vui tai. Đây chính là cảnh tượng hòa hợp hạnh phúc mà nhiều gia đình khó có được. Tôi đẩy cửa đi vào, đồng thời lên tiếng:

- Mấy bà cháu chơi cái gì mà vui thế?_Tú Tâm ngay lập tức quay ra, giơ thẻ que tính lên khoe với tôi- Mẹ, con học được phép nhân rồi, còn em Vỹ biết đếm rồi.

- Hai đứa giỏi quá, thế nhờ công của ai mà hai đứa biết được ấy nhỉ?_Tôi khen khéo, rồi nhìn sang hai ông bà cứ liếc mắt đưa tình từ nãy đến giờ với ý nhắc Tú Tâm học cách biết ơn với mọi người. Con bé ngây thơ đáp:

- Dạ, do bà nội ạ! Bà nỗi rất giỏi, ông nội cũng rất giỏi!_Quả nhiên không phụ sự kì vọng của tôi, con bé không chỉ dẻo mỏ mà còn rất biết quan sát sắc mặt nữa. Tôi tiến tới, bế cu Vỹ đang bò tới bò lui nghịch mấy que tính dưới đất lên, sau đó nói với ba Kỳ mẹ Nguyệt- Ba mẹ, xuống ăn cơm đi ạ!

- Được rồi! Con dắt hai đứa xuống trước đi, ba với mẹ đi sau!

- Vâng!_Tôi ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi bế cu Vỹ xuống nhà dưới. Dì Huyền nhìn thấy thì liền nhận lấy, đem đi bởi việc chăm cu Vỹ toàn quyền là do dì ấy chuẩn bị, từ cho ăn tới tắm rửa, có thể nói dì ấy là bảo mẫu trong nhà.

Tôi ngồi xuống mâm rồi chia bát đũa, xong xuôi cũng là lúc tất cả mọi người tụ tập đầy đủ. Thấy Bảo xuống trong khi cúc áo chưa chỉnh tề, tôi liền tiến lại, kín đáo cài lại mấy cúc áo cho hắn. Dẫu ở đây toàn người nhà nhưng cũng nên chỉnh tề một chút. Cả gia đình ăn cơm trong không khí đầm ấm, mẹ Nguyệt báo với tôi rằng họ đã gửi sính lễ qua, chờ qua lễ tốt nghiệp sắp tới của tôi thì cũng là lúc tổ chức đám cưới. Tôi cũng chẳng có ý kiến gì cả, mọi chuyện đã được quyết rồi, thay đổi làm sao được. Ăn xong, tôi và Bảo chơi với Tú Tâm cùng Thiên Vỹ một lát rồi cùng về phòng. Tôi biết Bảo lắm công nhiều việc nên rất biết điều lấy bài tập ra làm trong lúc chờ hắn xử lí công việc.

Đang chăm chỉ làm bài, tự dưng điện thoại reo, hóa ra là David Minh gọi. Tôi không nghĩ suy nhiều liền bắt máy, giọng David ấm áp truyền ra:

- Nghe nói em sắp kết hôn rồi!

- Anh cập nhật thông tin cũng nhanh ghê nhỉ? Bọn em chuẩn bị gấp gáp lắm nên ít người biết. Anh với Dương thế nào?

- Bọn anh vẫn ổn! Đám cưới em là bao giờ?

- Anh chuẩn bị quà từ bây giờ đi nha, bởi qua lễ tốt nghiệp vào thứ năm tuần sau của em và hơn hai tuần nữa là em bước lên xe hoa rồi đấy.

- Nhanh thế?_Giọng David có vẻ sửng sốt.

- Đừng bất ngờ, đáng lẽ bọn em đã chuẩn bị cho đám cưới từ lâu rồi, dây dưa đến bây giờ là lâu đấy chứ. Lúc ấy anh về được không?

- Tất nhiên! Anh sẽ đưa Dương về!_David chắc nịch nói, tôi hớn hở trêu- Uầy, gọi Dương thân mật thế, hai người phát triển rồi hả?

- Vẫn vậy, quan hệ tốt hơn trước thôi.

- Em mừng cho hai người lắm! Dương nó thực sự rất tốt đấy, em mong anh mở lòng ra để đón nhận cô ấy. Dẫu hai người cuối cùng có đi được đến kết cục hay không, chỉ cần thử chấp nhận đối phương, dùng cả trái tim để yêu một cách nhiệt tình, sau này chẳng may xa nhau cũng không nuối tiếc đâu. Đừng để như em, đi qua rất nhiều mới nhận ra đôi lúc thứ mình đang tìm kiếm chính là thứ mình đã bỏ lỡ mất._Tôi đưa ra lời khuyên chân thành.

- Được rồi! Anh có việc bận rồi, chỉ gọi điện hỏi thăm thôi. Chúc em hạnh phúc nhé!

- Chờ nói ở bữa tiệc đi! Tạm biệt!_Tôi nói rồi cúp máy. Cúp máy rồi tôi ngẩng đầu lên, thấy Bảo vừa đang chú tâm làm việc giờ lại nhìn ra chỗ tôi, đang định hỏi han một vài câu thì điện thoại lại reo lên, là Trần Khoa gọi. Sợ Bảo bị phân tâm, tôi liền đem điện thoại ra ban công nghe. Khoa gọi điện chúc mừng chuyện của tôi với Bảo và thông báo với tôi rằng đã gửi quà đến bởi hắn không về được, sau đó hỏi thăm một vài câu thì tôi cúp điện thoại.

Khi tôi vào trong thấy Bảo đã rời bàn làm việc, đống giấy hợp đồng thì bị vứt tung tóe, còn trong nhà tắm vang lên tiếng xả nước. Tôi lắc đầu ngao ngán, tiến đến bàn làm việc thu dọn giấy tờ cho hắn, đợi hắn ra rồi đi ngủ. Hắn ra xong, liền vội leo lên giường, chùm chăn, cũng chẳng hỏi han tôi câu nào. Tôi cứ nghĩ hắn mệt nên đi ngủ trước, không mấy bận tâm, nên chuẩn bị sách vở rồi làm vệ sinh cá nhân xong thì liền lên giường. Theo như thói quen thì mỗi khi ngủ, tôi sẽ nằm lọt thỏm trong lòng Bảo. Không phải do tôi đâu, là do được hắn chiều hư đấy. Mỗi khi hai chúng tôi nằm cạnh nhau, hắn đều kéo tôi vào lòng, ôm như ôm cái gối ôm vậy, điều đó tạo thành cho tôi một thói quen, cứ mỗi khi đi ngủ sẽ chui vào lòng hắn.

Nhưng hôm nay lại khác, tôi vừa nằm xuống, đang dần xích lại gần hắn thì hắn dường như là tránh tôi, lại nằm xích xa ra tạo một khoảng cách nhất định, tôi càng xích lại gần thì hắn lại càng chuyển xa ra, chỉ trong phút chốc chiếc giường to lớn đã bị tôi chiếm quá nửa, còn Bảo thì đang chơi vơi giữa ranh giới sắp rơi tuột khỏi giường. Tôi khó hiểu vùng dậy, bực bội hỏi:

- Hôm nay anh sao thế? Anh muốn xuống đất nằm à?_Còn hắn thì cứ nằm đấy, im ỉm chẳng nói gì. Tôi thấy rất lạ, hắn chẳng giống mọi ngày chút nào, hôm nay không biết lại bị chập dây thần kinh nào đây. Tôi khó hiểu túm lấy tay hắn, lại bị hắn gạt ra. Cứ thế ba bốn lần, tôi cuối cùng không nhịn được nữa mà gắt lên:

- Anh rốt cuộc bị làm sao thì nói toạc mịa nó ra đi, đừng cứ vùng vằng mãi thế.

- Cô đi mà nói chuyện với trai đi, đừng có tỏ vẻ quan tâm tôi._Giọng hắn hờn dỗi khiến tôi ngẩn tò te luôn. Nói chuyện với trai? Nghe đến đây, tôi đã hiểu, liền à lên một tiếng, chọt nhẹ vào cánh tay hắn, nhẹ nhàng:

- Uầy, ghen à?

- Không thèm!_Nghe cái giọng dỗi dỗi ấy là tôi biết tỏng suy nghĩ của ông rồi ông tướng ạ. Xem chừng đích thực là đang ghen rồi. Tôi cũng đến chết cười với ông tướng này, lúc nào cũng chín chắn cả, duy chỉ có lúc giận là cái tính trẻ con không sao sửa được. Tôi liếc hắn, khẽ cười, giọng ngọt sớt lên tiếng nịnh:

- Úi giời, người yêu em sao lại trẻ con thế này? Dậy nói em nghe, làm sao mà giận?

- Cô còn không biết cô làm gì à?

- Ghen rõ ràng thế này còn phủ nhận. Em đúng là nói chuyện với giai ấy, nhưng giai này là người quen thôi, có gì đâu mà phải giận?_Tôi kéo kéo góc áo hắn.

- Người yêu cũ gọi đến mà bảo quen à, quen cũng không bình thường đâu nhỉ?_Hắn vẫn nằm đấy, cái giọng đanh đá thấy ớn.

- Người ta là người yêu cũ thì cũng đã cũ rồi, anh còn ghen với một người trong quá khứ làm cái gì? Với lại người ta gọi đến là để chúc mừng chúng ta, chẳng lẽ anh không định nhận ý tốt của em rể mình à?_Tôi giải thích cặn kẽ cho hắn.

- Chừng nào cậu ta còn chưa cưới cái Vy thì vẫn sẽ là tình địch của tôi. Người ta nói “tình cũ không rủ cũng đến”, chắc gì cái Vy đã giữ chân thằng đó được lâu. Có khi nó chán rồi lại quay về tìm cô thì sao? Tôi không thể để chuyện đấy xảy ra được.

- Này, anh không tin em à, hay không tin em gái ruột của anh thế? Em bỏ người ta theo anh giờ anh quay ra ghen ngược với người ta, thật đúng là trẻ con chết đi được!

- Tôi trẻ con đấy, cô không thích cũng không phải chúng ta sắp làm đám cưới rồi à. Nếu tôi không tốt bằng nó thì gọi về đi._Hắn ngồi bật dậy, cái giọng bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Tôi cũng đến khổ luôn, vội ôm lấy cánh tay hắn mà nịnh:

- Phải, anh không tốt bằng người ta, nhưng người ta đâu phải là người em yêu đâu, dù có tốt hơn gấp trăm ngàn lần thì liên quan gì đến em nào. Nói thử xem, em chỉ ra ngoài nghe điện thoại thôi làm sao mà đã khiến anh giận đến mức này thế?_Tôi thắc mắc.

- Cô ra ngoài nói chuyện không phải có chuyện không muốn để người khác biết sao?_Hắn xem chừng đã nguôi nguôi, tôi thấy thế nắm chắc lấy thời cơ, ngay lập tức giải thích rõ ràng:

- Còn không phải là em sợ làm phiền đến anh xử lí công việc nên mới ra ngoài sao, chứ làm quái gì có bí mật cơ chứ. Anh phải nhớ, là em tự nguyện theo anh, không phải bị ép buộc, cho nên em cũng chẳng có bất kì bí mật nào cả. Với lại, anh phải biết quy tắc của em, trái tim em không có chỗ cho kẻ phản bội. Trần Khoa anh ta đã phản bội em những hai lần, em làm sao còn có thể tiếp tục với con người đó được. Chẳng qua Thiên Vy quá cố chấp nên em nhường thôi, nếu không em cũng chẳng muốn có bất kì mối liên hệ nào với anh ta cả._Nói rồi tôi còn cố tình kéo mặt hắn lại gần, hôn nhẹ qua một cái, dỗ- Em thương, được chưa?

- Chưa đủ!_Hắn lắc đầu, tôi lại tiếp tục cúi xuống thơm một cái, nhưng hắn dường như vẫn chưa thỏa mãn. Và thế là tôi cứ phải hôn cho đến khi hắn thỏa mãn mới được tha. Thế nhưng trước khi được tha tôi đã suýt thì bị tắt thở vì nụ hôn cường thế của hắn đấy.

- Lần sau đừng có trẻ con như thế nữa nha, sướng nhất anh rồi, trước giờ em không biết dỗ người khác là thế nào đâu.

- Vậy lần sau dù có gọi điện cho ai thì cũng đừng có mà đi khuất tầm mắt của anh đấy. Anh không sợ bị làm phiền, anh chỉ sợ em không cần anh nữa thôi._Hắn kéo tôi vào lòng, ôm lấy tôi, tựa đầu vào hõm vai tôi.

Tôi biết tình cảm của mình không ổn định, rất dễ gây ra sự hoang mang cho người khác, tôi cũng không thể trách hắn được, bởi căn bản lỗi là từ tôi. Mặc dù tôi biết lòng mình hướng đến hắn, nhưng tôi vẫn chần chừ, tôi không hiểu mình khúc mắc điều gì, tôi chỉ cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ. Nhưng tôi lại không dám buông xuôi, tôi sợ sẽ đánh mất hắn. Nghe hắn nói vậy, tôi gật đầu đáp ứng, gì chứ tôi quả thật không có bí mật phải giấu hắn, tôi chỉ ngại làm hắn phân tâm thôi chứ nghe điện thoại ngay bên cạnh thì đơn giản.

- -----------------------------Hết chương -----------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio