Một ngày nọ, tôi đang ngồi học bài thì chuông điện thoại reo ùm lên:
– À lố, tao Phong nè! Gì thế mày?
– Mày lên xóm tao gấp, tụi bên hẻm Cà Ná nó đang hăm he hẻm tao kìa!
– Tao đang bận mà!
– Mày bận cái gì, sợ tụi nó phải không?
Không phải là tôi sợ gì cái tụi hẻm Cà Ná, nghe đến đánh nhau là tôi khoái bỏ xừ đi chứ, ngặc nỗi là võ đường của bạn bố tôi nằm ở đấy nhiều lúc có ba tôi ra vào thường xuyên nữa ổng mà thấy tôi đánh nhau vô cớ thì có nước là nhừ đòn.
– Thế mày có đi giúp huynh đệ mày một tay không thằng kia?
– Thôi được rồi, để tao lên, cứ đợi đấy đi!
– Ờ! Vậy nghen! Nhanh lên!
Tôi thờ dài, lắc đầu ngao ngán rồi cũng xếp hết sách vở lại, đạp xe lên hẻm của thằng Huy. Vừa đi tôi vừa khấn vái lâm râm trong bụng cầu cho mọi chuyện suôn sẻ, nếu mà bị ông bắt thật thì có đường chết chứ chẳng chơi.
Đang Nhập tâm khấn vái tôi chợt nhận ra là mình tới nơi lúc nào không biết, thằng Huy đang réo gọi tôi bên kia đường:
– Ê nhanh mày! Bọn nó hẹn h đó, chắc cũng sắp đến rồi!
Tôi vừa đi vừa nhìn láo lia láo lịa xung quanh xem có gì “bất thường” không. Và cũng thở phào nhẹ nhõm khi chỗ tôi “ chiến đấu” là hẻm trong cách võ quán của bố tôi con đường và cũng mừng thầm vì cha tôi không bao giờ rảnh rỗi mà đi dạo đến hẻm này. Vừa nghĩ tôi vừa mỉm cười đầu gật gù làm thằng Huy nheo mày nhìn tôi:
– Thằng này đàng hoàng lại cái? Tụi nó tới rồi kìa.
Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, đó là tụi bên hẻm Cà Ná lúc nào cũng hăm he thâu tóm cho bằng được hẽm của nhóm tôi. Vì theo tụi nó hẽm có vị trí địa lý tốt thuận lợi để “giao lưu” với mấy băng khác, hừm… nghe như mấy ông chiến lược gia ấy.
Hôm nay bọn nó kéo đến rất đông người, cỡ thằng, đương nhiên lúc nào cũng có thằng Tý xẹo cầm đầu hiện hữu ở đó. Băng của tôi thì ít hơn có chỉ có thằng thôi, nhưng tôi cũng chả thèm quan tâm, Trần gia quyền của tôi là đồ bỏ chắc.
Và rồi bọn nó lù lù trước mặt bọn tôi đầy khí thế:
– Tụi bây biết bọn tao đến đây vì mục đích gì rồi chứ?
– Mày khỏi cần nhắc, chỉ có một quy tắc thôi, bên nào thua thì cút xéo! – Thằng Huy kênh mặt lại.
Chẳng nói chẳng rằng, tất cả đều biết mình cần làm gì, thế là cả hai bên xông vào với khí thế hừng hực ngập trời. Chỉ chờ có thế, tôi lao vào chiến trường tìm từng kẻ địch mà hạ gục.
Thoạt đầu một tên hổ báo xông đến tôi, hắn quơ tay đánh đấm loạn xa làm tôi phải lùi một bước thủ thế, sau đó tôi nương theo hướng đánh của nó mà khóa chặt tay nó lại đồng thời thúc cùi chỏ vào mặt một quả trời giáng làm nó ngả ngửa mà ôm mặt. Tiếp đến thằng khác lao đến tấn công tôi, bị bao vây tôi liền sử dụng bài tam bộ cước, vốn là thế võ vừa di chuyển vừa tấn công tầm xa đối phương rất linh hoạt. Sau một lúc quần thảo, thằng nó đều lĩnh cước của tôi mà lảo đảo, chỉ chờ có thế, tôi nhanh chóng áp sát tung quyền móc hàm dưới một tên, đấm cho tên còn lại một quả nhá lửa làm thằng ngã đụi ra đất.
Đang rất đắc thắng thì tôi nhìn sang bên thằng Huy, nó đang bị thằng Tý xẹo áp đảo mà không thể chống trả, thảo nào mà tên đó tự tin đến vậy, xem ra nó cũng không phải loại vừa. Tôi vội chạy đến tung cho nó một cước, nhanh như cắt hắn đỡ được và lui lại một đoạn thủ thế. Tôi vội đỡ thằng Huy dậy, ra hiệu cho nó đi giúp mấy thằng khác. Giờ đây chỉ còn mình tôi và thằng tý xẹo mà thôi, ngó thấy khuôn mặt hùng hổ của nó tôi cũng hơi chững bước nhưng vẫn vào thế thủ đi vòng quanh nó dò xét.
Không chần chừ, nó lao vào tôi tung một cước nhắm ngay mặt với ý đồ đánh nhanh giết lẹ, tôi bước lùi về né đòn, nó lại lao tới tấn công tôi tới tấp.
Cái thế võ “đường phố” ấy tôi chẳng lạ gì nhưng do nó đã chinh chiến lâu năm nên đánh rất chắc tay khiến tôi đôi lúc khó khắn để đỡ đòn của nó. Nhưng như tôi đã nói, cái thế võ “đường phố” ấy tôi đã tiếp xúc khá nhiều sau một lúc bỡ ngỡ với kiếu đánh của nó, tôi đã bắt kịp nhịp đánh của trận đấu. Mặc cho nó cứ đánh. Tôi thì dùng tay nương theo hướng tấn công của nó mà hóa giải hết đòn này đến cước khác.
Đánh tới tấp nhưng không được gì, nó dần mất sức và đánh chậm lại. Thời cơ chớp nhoáng, khi hắn tung đòn kế tiếp, tôi lách sang bên trái, dùng tay phải bắt lấy quyền của nó, tay còn lại tung một quyền vào hông, nó nhăn mặt bước lùi lại ôm hông. Không gì tốt hơn tôi lao đến áp sát vào nó dùng chiêu liên hoàn tam quyền dấn liền đấm vào bụng nó bằng tay phải với tốc độ cực cao, nó há hốc mồm ngã ngửa ra đằng sau, tôi liền kéo tay nó lại dấn thêm song kích quyền vào ngực.
– Uỳnh… – nó bật ngửa té nhào ra đất, ôm bụng thở từng cơn.
Kết cục đã quá rõ ràng, bọn nó trố mắt kinh hãi đứng nhìn đại ca của nó bị hạ đo ván. Như một quy luật, tất thẩy bọn nó đến dìu tên đại ca đi với một bộ dạng không thể thê thảm hơn được.
Ngay lập tức, thằng Huy và tụi đàn em nó chạy đến chỗ tôi ăn mừng rối rít:
– Trời ơi! Hay quá, mày đánh như phim ấy!
– Chỉ tao mấy thế võ đó đi!
– Tuyệt cú mèo!
Thế nhưng điều mà tôi lo lắng nhất cũng xảy ra. Đang đắc ý với tụi bạn đột nhiên linh cảm được chuyện gì đó chẳng lành, tôi bất giác quay lại đằng sau, một dáng hình quen thuộc đang đứng trước mặt tôi, cái dáng đứng mà tôi đã từng gặp từ lúc bé… là cha…
Tôi sững sờ khi nhận ra ông đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi cứ đứng đấy trơ trơ nếu như thằng Huy không vỗ vai tôi:
– Ê! Mày bị tẩu hỏa rồi hả mậy, nãy nó có đánh trúng mày đâu?
– Ờ thì…
– Gì thế ku? Đứng nói là yêu tao định tỏ tình đấy nhá?
– Thôi tao mệt rồi! Tụi bây ở lại ăn mừng đi, tao có chuyện phải về!
Không đợi tụi nó đồng ý, tôi vác xe chạy một mạch về nhà trong tiếng gọi í ới của đám bạn. Việc tôi làm bây giờ là chạy thật nhanh về nhà, chân tôi cứ đạp, lòng tôi cứ rồi bời. Thường thì khi gặp tình huống khi nãy ông đã có thể cho tôi ăn đòn nhừ xương rồi thế nhưng hôm nay ông chỉ lạng im bỏ đi, trước giờ tôi vẫn chư thấy ông như thế. Tôi cứ đạp rồi lại đạp chẳng mấy chốc cổng nhà đã hiện ra trước mắt tôi, cái cổng mà tôi vẫn thường mở khi vào nhà, nhưng sao hôm nay nó nặng quá hay là lòng tôi đang nặng trĩu?
Ông đang ngồi trên chiếc ghế mà mọi thường tôi vẫn ngồi học bài, mặt quay ra ngoài cửa sổ. Tôi cứ ngẩn người ra đấy, lẳng lặng nhìn ông, không gian quanh tôi ngột ngạt vô cùng. Nhưng rồi ông cũng cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng.
– Mày còn dám vác mặt về đây à?
– Dạ… con… – tôi bối rối.
– Sao thế? Lúc nãy mày hùng hổ lắm mà, sao giờ cứ ấp a ấp úng vậy?
– Thưa… cha con… biết… lỗi rồi!
Ông liền đứng dậy, cầm cái roi trong tay, tôi bắt đầu rung người.
– Tao dạy võ cho mày để làm gì?
– Dạ… để… tự vệ… để… rèn luyện… để… giúp đỡ người khác.
– Thế tại sao mày lại đánh nhau, tao không tình cờ phát hiện thì mày dấu tao đến bao giờ… hả… hả… hả?
Cứ mỗi từ “hả” ông lại gián cho tôi những phát roi tóe máu. Nhưng tôi không khóc. Phải, tôi không khóc bởi vì tôi biết mình sai, mình đã sai khi đánh người khác.
Rồi ông vứt cái roi xuống đất, mắt ông rưng rưng:
– Mẹ mày đã mất từ lúc mày lọt lòng, một tay tao nuôi mày đến lớn, thấy mày như thế tao thất vọng về mày lắm Phong à!
– Cha! Con viết lỗi rồi, từ nay con không dùng võ đánh người vô cớ nữa… hức…
Đến lúc này tôi mới bật khóc, tôi thực sự rất ân hận vì đã làm cho ông buồn, tôi trách mình tại sao cứ háo chiến thế, nước mắt tôi cứ rơi dài.
– Mày đứng lên đi! Từ nay mày phải chăm chỉ học hành có biết không, đừng thất hứa với tao.
– Dạ con biết!
Lúc đấy tôi cảm thấy nhẹ nhõm trở lại. Từ đó tôi không tùy tiện dùng võ công của mình nữa, thằng Huy biết chuyện nên cũng không còn rũ tôi đi đánh nhau như trước được, nhưng thỉnh thoảng lại rũ tôi đi đá banh với mấy tụi trong xóm, những dịp như thế thì tôi không thể từ chối và cũng trở thành thói quen những lúc tôi rảnh rỗi.
Nhưng tính ra phần lớn thơi gian trong hè tồi đều phải chăm chỉ học hành để có thể thì vào trường Lê Thánh Tôn, đó là một trường lớn. Tôi thì học không đến nỗi tệ nhưng do lúc trước ham chơi quá nên trong hè tôi phải ôn lại rất nhiều, hầu như không có thời gian đi chơi.
Kết quả tuyển sinh rồi cũng được công bố, tôi mừng như lượm vàng khi thấy tên mình nằm trong danh sách thí sinh trúng tuyển. Rồi tôi sẽ được ngắm các nữ sinh lả lướt, thướt tha trong tà áo dài, tôi sẽ kiếm cô bạn gái dịu dàng, nhu mì nggười sẽ cùng tôi sống hạnh phúc trong cuộc đời học sinh màu áo trắng của mình. Nghĩ đến đó thôi là tôi đã cảm thấy lâng lâng khó tả rồi, nhưng không vui được bao lâu tôi lại được cái tin sét đánh từ thằng Huy. Số là trong lúc chờ mấy thằng trong xóm đến đá banh, nó quay sang hỏi tôi:
– Ê, mày thi vào trường nào rồi?
– Trường LTT mày thấy sao?
Nghe đến đó nó há hốc mồm kinh hãi, tôi cứ tưởng nó phục tôi học giỏi, ấy thế mà…
– Mày điên rồi, trường nào không vào lại vào trường đó!
– Thì trường lớn mà, có gì đâu mà xoắn thế?
– Trời ơi! Thằng này để tao kể cho mày biết…
Thế là nó kể luôn tuồn về lịch sử của ngôi trường đó cho tôi biết, khi nghe xong tôi cũng hơi hoảng hốt.
Lịch sử của trường LTT có thể tóm tắt thế này: Lúc trước thì trường đó đùng là trường bình thường thật nhưng về sau càng ít học sinh học, ngôi trường dần đi vào trì trệ và bắt đầu cầu cứu những mạnh thường quân khác, bọn họ cũng đồng ý giúp nhưng đổi lại, trường phải cho con của họ vào học vô điều kiện, vì sự tồn tại của mình, trường đành chấp nhận việc đó và tiếp tục hoạt động. Như các bạn đã biết, những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu đấy không phải tốt lành gì, chúng luôn bày trò chọ phá những đứa học sinh giỏi khiến chúng phải đứng trước hai lựa chọn, một là chuyển trường, là phục tùng chúng, dần dần đám học sinh đấy càng có địa vị trong trường đến nỗi các giáo viên cũng nễ chúng vài phần.
Nghe đến đây tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng tôi đã quyết tâm không bỏ cuộc, đời học sinh màu áo trắng của tôi vẫn sẽ diễn ra ở đấy…