Đổi Hồn

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn Liễu Chân Nhã muốn vào Noãn Viên là để nhờ Tiểu Mật giúp cô che đi khả năng nhìn thấy ma quỷ của mình. Nhưng ngay khi cô vừa nói ra mục đích của mình xong, ngay lập tức bị Tiểu Mật đá ra khỏi Noãn Viên: “Giúp siêu độ vong hồn là làm việc thiện tích đức, giống như lần trước, cô chỉ giúp Vệ Hồng một việc nhỏ mà đã giúp linh khí trong Noãn Viên tăng thêm một tầng, việc tốt như vậy mà cô còn muốn cự tuyệt? Tuyệt đối không được, đi mau đi, giúp vong hồn kia siêu độ tích công đức tăng thêm linh khí cho Noãn Viên mau đi!”

Liễu Chân Nhã ấm ức lầm bầm rời khỏi Noãn Viên, âm thầm quyết định trước khi lời đồn về ma quỷ trong khu biệt thự Thanh Uyển chưa chấm dứt thì tuyệt đối không đi lung tung ra ngoài, là Ma đó! Lần trước coi như còn may mắn, gặp phải Vệ Hồng là một ma nữ tốt, nhưng mà nhớ lúc Vệ Hồng xuyên qua cơ thể cô, cái cảm giác sởn gai ốc kia cô tuyệt đối không muốn trãi qua lần nữa đâu.

Cô, một không muốn thành tiên, hai không muốn phát tài, lần trước bởi vì bán trái cây trong Noãn Viên mà mất mạng, Liễu Chân Nhã liền biết rằng muốn kiếm tiền thì phải biết tu thân dưỡng tính, cho nên với cô, Noãn Viên bây giờ chính là nơi để tu thân dưỡng tính, là chốn bình yên thư giãn để đi về… linh khí trong Noãn Viên không cần phải tăng thêm nữa, sau này có nhìn thấy ma quỷ dứt khoát coi như không thấy luôn.

Liễu Chân Nhã đã vạch ra kế hoạch thật tốt, nhưng ai ngờ là bạn nhỏ Tiểu Giang Thành lại phá đi hoàn toàn kế hoạch yên bình giả tạo mà cô đã vạch ra.

Bây giờ trong tiểu khu, Liễu Chân Nhã cũng đã kết bạn sơ sơ với khá nhiều các cô các chị, mặc dù bọn họ vẫn ngầm châm biếm sau lưng cô rằng tuổi còn nhỏ mà đã có hai con, nhưng so với trước kia thì coi như bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vì vậy mà bạn nhỏ Tiểu Giang Thành đã có thể chơi với rất nhiều bạn nhỏ khác trong tiểu khu, ngày ngày đều cùng các bạn nhỏ đó chơi đùa quên trời đất, không còn như lúc xưa chỉ ở nhà xem TV hoặc tự mình chơi đồ chơi nữa.

Nhưng cậu nhóc Tiểu Giang Thành chơi đùa quên trời đất lại làm phát sinh một vấn đề không nhỏ - cậu nhóc mang thứ mà Liễu Chân Nhã kiêng kỵ nhất về nhà: Hồn ma!

Nhìn ma nữ tóc ngắn bay qua bay lại trong không trung, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của con mình, Liễu Chân Nhã chảy đầy mồ hôi lạnh. Trời ạ, con cô vậy mà lại thấy được ma quỷ!

Thấy Liễu Chân Nhã hóa đá đứng đó không nói gì, Tiểu Giang Thành níu níu ống tay áo cô: “Mẹ, mẹ, đây là bạn mới của con tên Diệp Tử. Mẹ, Diệp Tử lợi hại lắm nha, bạn ấy có thể bay nè, có thể xuyên tường nè, còn có thể làm lưỡi và tóc dài ra nữa! Mẹ, Giang Thành cũng lợi hại lắm nha, nhóm bạn của con không ai thấy được Diệp Tử cả, chỉ có mình con thấy được thôi đó. Mẹ, Diệp Tử không về nhà được, mẹ cho Diệp Tử ở nhà chúng ta nha!”

“Xin chào, tôi là Diệp Tử. Con cô rất đáng yêu, tôi rất thích cậu nhóc!” Kẻ đang bay tới bay lui trên không trung vèo một cái bay đến bên người Liễu Chân Nhã, cô cười lém lỉnh đứng một chỗ, nếu bỏ qua gương mặt trắng bệch thì trông cô ấy tuyệt đối là một cô gái thành thị thời thượng.

“Xin chào!” Liễu Chân Nhã vẫn còn cứng ngắc đứng đó ngây ngô đáp lại.

“Gì?” Diệp Tử bất ngờ phát ra âm thanh hoài nghi. “Cô có thể thấy tôi? Lúc nãy chào hỏi cô chỉ là… quả thật là niềm vui bất ngờ nhỉ, không ngờ trong một ngày lại có thể gặp được hai người có thể nhìn thấy ma. À, Giang Thành có thể thấy tôi, cô là mẹ cậu bé, nên có thể nhìn thấy tôi là đúng rồi!”

Mồ hôi lạnh của Liễu Chân Nhã chảy ngày càng nhiều, cô thật rất muốn hỏi lại ma nữ kia một câu là “nếu không biết là tôi có thể nhìn thấy được cô vậy cô còn chào tôi làm gì?”

“Ha, xem ra cô bị tôi dọa sợ rồi!” Diệp Tử hi hi cười bay qua bay lại trước mặt Liễu Chân Nhã.

Lau lau cái trán đầy mồ hôi, Liễu Chân Nhã ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Giang Thành: “Giang Thành, người bạn này của con không thích hợp ở lại nhà mình, con có thể bảo bạn con trở về chỗ của cô ấy được không?”

“Tiểu mỹ nữ, đừng keo kiệt như vậy chứ!” Diệp Tử đột nhiên đứng trước mặt Liễu Chân Nhã: “Biệt thự nhà cô lớn như vậy, để cho tôi một phòng trống không được sao? Tiểu mỹ nữ, tôi không cần ăn uống gì cả, chỉ cần cho tôi một chỗ để tránh ánh nắng mặt trời là được rồi, làm ơn thương tôi một chút đi mà!”

Cô gái cao gầy trước mặt dùng giọng điệu đáng thương năn nỉ, hơn nữa nhìn thân hình như cây liễu kia, rồi ánh mắt yếu ớt tội nghiệp, Liễu Chân Nhã mềm lòng nói ra một câu khiến bản thân hối hận vô cùng: “Vậy cô ở lại đây đi!”

“Yeah! Tiểu mỹ nữ, cô là người tốt, cảm ơn cô nha!” Diệp Tử hớn hở lại bay tới bay lui trên không, thậm chí cô còn nổi hứng bay một vòng trong phòng khách tạo ra từng cơn, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Liễu Chân Nhã cúi đầu vỗ miệng mình, cho mày cái tật nhanh mồm nhanh miệng!

Trong nhà ngoài bản thân và Giang Thành thì những người còn lại không ai có thể thấy được ma quỷ, nếu không sẽ khiến bọn họ sợ hãi không thôi. Vì vậy Liễu Chân Nhã và Tiểu Giang Thành nghéo tay ước định là không đem chuyện ma nữ trong nhà nói ra, cũng đồng thời yêu cầu Giang Thành không được mang chuyện cậu nhóc có thể thấy được ma quỷ nói ra ngoài.

Không biết có phải do Diệp Tử từ khi biến thành ma đến giờ không được trò chuyện với ai nên mới tích tụ lại rồi trút ra một lần luôn hay không mà cô ấy chuyển luôn chỗ ở của mình sang phòng của Liễu Chân Nhã hoặc phòng của Tiểu Giang Thành, mục đích là để tìm người trò chuyện. Nói thật là Diệp Tử rất khổ não, cô muốn nói chuyện với Liễu Chân Nhã để tâm sự những đau khổ trong lòng, lại muốn có bạn nhỏ Giang Thành tâm linh trong sáng ở bên cạnh để thanh lọc những oán hận trên người cô, kết quả không cần phải nói – bạn nhỏ Giang Thành, cùng với bạn Liễu Chân Nhã cuối cùng ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường.

Đến khi cô bạn ma nữ Diệp Tử hớn hở tiến vào phòng của mình, bạn Liễu Chân Nhã mới nghĩ đến một vấn đề kinh khủng – từ nay về sau cô sẽ ở cùng phòng với một con ma! Thật đáng sợ mà!

Cái gọi là thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó chính là đây! Liễu Chân Nhã thật sự muốn đem Diệp Tử đuổi ra ngoài, nhưng mà lại không có cái gan đó. Diệp Tử là con ma thứ hai sau Vệ Hồng mà Liễu Chân Nhã nhận thức được, tuy là đối với loại sinh vật gọi là ma này Liễu Chân Nhã không hiểu rõ, nhưng mà theo Liễu Chân Nhã nhận thức thì con ma Diệp Tử này so với Vệ Hồng trước đó lợi hại hơn nhiều, bởi vì Vệ Hồng chỉ khi tức giận mới làm cô cảm thấy rét lạnh, còn Diệp Tử, chỉ cần ban ngày cô ấy bay tới bay lui trong nhà thì cũng đã khiến không khí trong nhà từ mùa xuân biến thành mùa đông – chỉ cần không ra khỏi cửa, mọi người trong nhà đều phải đem áo lông mùa đông mặc vào.

Người thận trọng như Lưu Úy từ sớm đã nhận ra điều dị thường của ngôi biệt thự, bên ngoài là mùa xuân hoa nở, ánh nắng tươi sáng, trong nhà dù đã mở hệ thống sưởi vẫn cảm thấy rất lạnh, đã nhiều ngày nay Lưu Úy đặt ánh mắt dò xét trên người Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã biết sự tồn tại của Diệp Tử không thể lừa được mọi người trong nhà bao lâu nữa rồi.

Ban ngày Diệp Tử ở lại biệt thự, khi Liễu Chân Nhã đọc sách học bài, Diệp Tử lại lải nhãi bên tay cô là cô ấy chết như thế nào, phải báo thù ra sao, làm Liễu Chân Nhã không thể nào tập trung được. Nhưng chỉ cần trời tối xuống, Diệp Tử giống như là gió lốc mùa đông gào thét bay ra khỏi biệt thự tìm kẻ thù của cô báo thù, đến sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau mới vừa khóc vừa cười bay về…

Cứ như vậy mấy ngày Liễu Chân Nhã không nhịn được nữa mới nói: “Diệp Tử, cô định dọa chết Vương Hinh đúng không?” Vương Hinh là vợ sau của chồng Diệp Tử, cũng là kẻ thù khiến Diệp Tử không thể đầu thai, Diệp Tử đã thề là phải khiến cô ả kia nợ máu phải trả bằng máu.

“Dọa chết cô ta? Như vậy thì lợi cho cô ta quá rồi!” hai mắt Diệp Tử lóe lên ánh đỏ: “Tôi mốn cô ta sống không được yên. Còn có Ngô Chính Văn nữa, đôi gian phu dâm phụ đó, tôi muốn bọn chúng không thể sống yên ổn được!”

Nhìn thấy thù hận ngập hai mắt Diệp Tử, Liễu Chân Nhã muốn khuyên cũng không biết phải khuyên như thế nào, trước kia khi Thạch Lâm phản bội cô, cô cũng đã từng muốn cho bọn họ một dao, mà Diệp Tử lại bị hai kẻ kia âm mưu hại chết nên khỏi nói cũng biết thù hận của cô ấy sâu như thế nào, suy bụng ta ra bụng người, Liễu Chân Nhã không thể nói được lời khuyên Diệp Tử tha thứ cho hai người kia: “Nhưng cứ tiếp tục dây dưa với bọn họ như vậy, cô có tốt hơn được không?” Móng tay Diệp Tử bắt đầu trở nên dài nhọn ra, trên mặt trắng bệch như bôi thêm một tầng phấn trắng, đôi môi trở nên thâm xanh….những dấu hiện này chứng minh Diệp Tử bắt đầu biến thành lệ quỷ (đây là những điều mà nhà bác học Tiểu Mật nói cho bạn nhỏ Tiểu Nhã biết).

“Tôi có ra sao cũng không quan trọng, nhưng mà tôi nhất định phải làm bọn chúng sống không được yên ổn, muốn làm cho bọn chúng giờ giờ phút phút không được yên thân, hahaha…” Diệp Tử bay tới bay lui trên không trung đi kèm với tiếng cười ghê rợn lại thê lương.

Liễu Chân Nhã che lại hai tai, trong lòng chỉ biết thở dài.

Tối đến, Diệp Tử lại gào thét đi dọa Vương Hinh và Ngô Chính Văn, Liễu Chân Nhã mặc quần áo chống lạnh, tay bưng ly sữa nóng đối mặt với chấn vấn của Lưu Úy.

“Chân Nhã, chuyện gì đang xảy ra trong thời gian gần đây vậy?” Lưu Úy nghiêm túc nhìn Liễu Chân Nhã hỏi. “Mỗi ngày anh cứ bước vào nhà em là phải mặc áo lông, mà cứ ra khỏi nhà là lại phải cởi bỏ.”

Để Vương Tú mang ba đứa trẻ đi ngủ, Liễu Chân Nhã bưng ly sữa nóng uống một hơi cho ấm người rồi mới lên tiếng trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là trong nhà có một con ma thôi.” Giọng điệu qua loa nhẹ nhàng như không có chuyện gì.

Lưu Úy hóa đá: “Ở…Ở trong nhà có một con ma?!”

“Dạ, cô ấy ở nhờ một thời gian, khi nào báo thù xong sẽ rời đi.”

“Liễu Chân Nhã, em có bị ngốc không vậy?” Lưu Úy đứng lên chỉ tay vào Liễu Chân Nhã thét to: “Em vậy mà để một con ma ở trong nhà, trong đầu em nghĩ gì vậy trời, em không sợ con ma đó làm hại bọn Noãn Noãn hay sao?”

Liễu Chân Nhã bình tĩnh lắc đầu: “Sẽ không đâu. Diệp Tử chỉ nhằm vào kẻ thù của cô ấy, người bình thường cô ấy không để vào mắt đâu. Với lại em cho cô ấy chỗ ở, cô ấy lại càng phải hòa hảo với mọi người trong nhà nữa ấy chứ!”

“Làm sao em biết cô ta không làm hại chúng ta?” Lưu Uý dùng sức vò đầu, cực kỳ muốn nắm hai vai Liễu Chân Nhã mà điên cuồng hét lên – nha đầu Liễu Chân Nhã này thật là vô tâm quá mà! “Em có biết bởi vì con ma kia mà Vương Tú và Hướng San muốn sinh bệnh luôn rồi không hả?”

“Dì Vương và Hướng San sinh bệnh?” Liễu Chân Nhã nghi hoặc, mấy hôm nay bị Diệp Tử suốt ngày quấn lấy làm phiền, buổi tối mệt mỏi leo lên giường là ngủ ngay, cũng không để ý đến Vương Tú và Hướng San có sinh bệnh hay không nữa!

“Đúng vậy, bị cảm rồi.” Lưu Úy tức giận mặt không còn chút máu liếc Liễu Chân Nhã: “Chắc chắn là do âm khí trên người con ma kia làm nhiễm lạnh. Như anh là đàn ông mà vào nhà đã thấy lạnh không chịu nổi, huống chi bọn họ là người già và trẻ em cơ chứ!”

Liễu Chân Nhã đăm chiêu, cô cùng Noãn Noãn và Giang Thành được linh khí điều dưỡng, Giang Thành thì ngay từ trong bụng cô đã được hấp thu linh khí nên có thể nhìn thấy được ma quỷ, vì vậy ba người ngoài việc cảm thấy hơi lạnh thì sức khỏe hàn toàn không bị ảnh hưởng gì; Lưu Úy thì sáng chiều cũng chỉ ở đây ăn ba bữa cơm, coi như chịu ảnh hưởng ít nhất, Vương Tú và Hướng San thân thể vốn đã không tốt, gần đây cô lại cắt nguồn lương thực từ Noãn Viên nữa…Vẫn hay nói là âm dương cách biệt, xem ra ma quỷ quả thực không phù hợp sống trong thế giời loài người mà.

“Anh Lưu, có thể để Dì Vương và bọn trẻ ở tạm nhà anh vài ngày đến khi Diệp Tử rời đi được không?” Hiểu rõ được nguyên do rồi, trước tiên Liễu Chân Nhã cách ly sự tiếp xúc của Diệp Tử với mọi người trong nhà.

“Được, nhưng còn em thì sao? Âm khí của con ma này mạnh như vậy, anh nghĩ em cũng nên rời nhà luôn đi.”

“Diệp Tử ở đây là bởi vì em có thể nhìn thấy cô ấy, từ đây cho đến khi cô ấy báo thù xong có lẽ em ở đâu thì cô ấy sẽ ở đấy đấy.” Liễu Chân Nhã lắc đầu cười khổ, sau đó nhíu mày nói với Lưu Úy: “Anh không phải lo lắng, cô ấy không hại được em đâu, trước đây em còn gặp nhiều con ma lợi hại hơn cô ấy nữa, nhưng anh xem, đến giờ em vẫn sống tốt đấy thôi.” Vì để Lưu Úy yên tâm, Liễu Chân Nhã mặt không đổi sắc trợn mắt nói dối.

“Mà ma nữ kia có chuyện gì vậy? Cô ta báo thù là sao?”

“Diệp Tử à, cô ấy có thể nói là một ma nữ đáng thương…” Liễu Chân Nhã từ từ kể lại chuyện của Diệp Tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio