Dối Lòng

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Yuki

_________

Trong thời gian Bùi Quân chấp hành nhiệm vụ, tôi được sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ.

Cái nghề của chúng tôi, thời gian làm việc lẫn nghỉ ngơi đều không cố định.

Giây trước còn ở sòng bạc vung tiền như nước, giây sau đã phải vác khẩu HKđi qua đi lại căn cứ của tổ chức khủng bố.

Giả như Bùi Quân có không may vì nghĩa diệt thân đến chẳng kịp nghía thi thể lần cuối thì tôi vẫn ôm được cọc tiền trợ cấp khổng lồ.

...bậy bậy bậy.

Tổ trưởng Bùi chắc chắn phải sống lâu trăm tuổi.

Hắn phải sống thì tôi mới được yên thân.

Cái miệng quạ của tôi đúng là linh thật.

Vừa nhắc đến trợ cấp, con chip cấy vào tay thình lình sáng đèn, màn hình thu nhỏ cho thấy ai đó đang bị trói trong tình huống nguy hiểm thứ cấp, trải qua giám định thì phát hiện các dấu hiệu sinh tồn có xuất hiện bất thường.

Người đang bị trói...!không phải Bùi Quân sao...

Tình huống nguy hiểm thứ cấp nói nhẹ không nhẹ, nói nặng cũng không nặng.

Về cơ bản, nó là cấp độ của một cuộc đấu súng quy mô nhỏ ở cự ly gần.

Với năng lực của Bùi Quân chắc chắn không thể tử trận nhưng có toàn vẹn quay về hay không thì phải xem ý trời.

Dấu hiệu sinh tồn xuất hiện bất thường...!khả năng cao là bị thương rồi.

Nếu còn trong quân dịch may ra tôi có thể dẫn người đi tiếp viện, nhưng hiện tại tôi chỉ biết trơ mắt nhìn màn hình của thiết bị công nghệ kia mà chẳng thể làm gì.

Tổ trưởng Bùi, anh tự cầu nguyện đi.

Ai bảo anh bị trói với một tên Omega vô dụng chứ.

_

Lúc trợ lý của Bùi Quân gọi đến, tôi bất cẩn cắt trúng ngón tay mình, còn củ cà rốt đáng lý phải nằm ngoan ngoãn dưới dao lại lăn mấy vòng rồi rơi bịch xuống đất.

Hôm nay bị gì vậy, cắt thức ăn cũng run tay được.

Bùi Quân cực kì cực kì ghét cà rốt, thật ra tôi cũng chẳng ưa mấy.

Nhưng ngắm vẻ mặt lúc bị ép ăn mấy món như trứng rán cà rốt, cơm chiên cà rốt hay bò kho cà rốt đến hận không thể đập chết tôi của hắn cũng vui phết.

Cho nên tủ lạnh trong nhà thường trữ một ít cà rốt.

Định thần lại, tôi chợt thấy máu đỏ rỉ ra từ tay mình.

Đầu dây kia, trợ lý nói gì tôi đều không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nắm được mấy chữ quan trọng như "cánh tay", "đạn bắn" rồi "bệnh viện".

Tôi như người mất hồn...

...không phải giỏi lắm à, sao lại để bị thương thế hả?

Tôi bình tĩnh gọi taxi, bình tĩnh lên lầu, lại bình tĩnh tìm đến Phòng Chăm sóc Đặc biệt.

Lúc đứng trước cửa ra vào, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình quên đổi giày mất rồi.

Đôi dép bông xanh nhạt đặt cạnh tòa nhà trang nghiêm trắng toát này trông chẳng ăn khớp tẹo nào.

Bùi Quân ngồi trên giường bệnh, quay lưng về phía cửa.

Y tá kế bên đang giúp hắn băng bó vết thương.

Khoan, trúng đạn mà ngồi thẳng như đinh đóng cột thế?

Nghe tiếng động, hắn quay đầu lại, lúc thấy tôi dường như có hơi bất mãn, "Cậu đến đây làm gì?"

Tôi hoang mang hỏi: "Không phải anh...!trúng đạn à?"

Hắn "hừ" nhẹ một tiếng rồi xoay đầu đi, nói: "Để cậu thất vọng rồi, không hề."

Trợ lý đứng cạnh lúng túng hắng giọng: "Tổ trưởng chỉ xây xát thôi ạ."

...chỉ xây xát thì cậu gọi tôi làm gì?

Bùi Quân không còn nhìn tôi nữa, tôi đứng trước cửa muốn đi không được mà không đi cũng không xong, cứ như tên vệ sĩ đang pha trò vậy.

Y tá xong việc thì đẩy xe ra ngoài, tôi nghiêng người nhường đường, nhường thế quái nào lại tự đẩy mình vô phòng luôn.

Trợ lý bối rối len lén nhìn tôi, tôi buộc lòng phải nhấc chân bước vào, nhưng hình như cậu ta hiểu lầm gì đó, vừa thấy tôi di chuyển đã hấp tấp nói: "Tôi xin phép ra ngoài trước."

Nói xong thì chạy mất hút không thèm ngoảnh mặt, còn "có tâm" khép cửa lại nữa.

Tôi đứng cách Bùi Quân chừng hai bước, đắn đo một lúc mới mở miệng hỏi: "Anh không sao chứ?"

Hắn: "Chưa chết được."

Hôm nay có vẻ không hợp để nói chuyện rồi.

Duy trì tổ ấm hòa thuận là trách nhiệm của mỗi một công dân, tôi chỉ còn cách tìm cớ bắt chuyện: "Nhiệm vụ gì nguy hiểm thế, đến cả anh cũng bị thương nữa."

Cuối cùng Bùi Quân cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi.

Tim tôi đập như trống bỏi, nhanh miệng chêm thêm: "Ngại quá, thông tin cơ mật nhỉ, không nói được thì thôi."

Già rồi, đến nguyên tắc cơ bản cũng quên sạch, mất mặt chết đi được.

Trầm ngâm một hồi, Bùi Quân vẫn đáp: "TCO."

TCO, tổ chức khủng bố hoạt động ở Tây Á và Đông Âu, có cơ cấu nội bộ cực kì chặt chẽ cùng trang bị vũ khí tối tân hàng đầu thế giới, đồng thời là một trong những thế lực ngầm khó xơi nhất của cảnh sát các nước.

Hơn mười năm qua, TCO đã ám ảnh Cục An ninh như sâu trong nồi như giòi trong xương.

Nhờ vô số lần chạm trán và cá cược mà chúng tôi đã để mất hàng trăm đặc công ưu tú.

Bao gồm Đoàn Dực.

Suýt nữa cũng bao gồm cả tôi.

Cơn ác mộng kinh hoàng của đời tôi.

Tôi vô thức siết chặt nắm tay, hai chân đóng cọc tại chỗ tưởng chừng không động đậy được.

Ánh sáng và âm thanh chung quanh bỗng chốc xa dần, như thể có một chiếc lồng kính nhốt tôi lại, tách biệt với không gian ngoài kia.

Tận khi Bùi Quân cất tiếng hỏi: "Lương hưu của cậu không đủ để mua giày à?"

Câu nói kéo suy nghĩ tôi về thực tại.

Tôi cúi đầu nhìn đôi dép bông nực cười của mình.

Rốt cuộc hôm nay tôi đến đây làm gì? Bôi tro trát trấu lên mặt à?

"Tôi quên đổi..."

"Nóng lòng muốn nhận xác đến vậy sao?"

"Bùi Quân." Tôi thở dài ngao ngán, "Anh có nhất thiết phải độc mồm độc miệng thế không?"

Tôi chẳng mong hắn yêu thương gì tôi, nhưng đã là bạn đời chí ít cũng đừng gặp nhau là mặt nặng mày nhẹ chứ.

"Nếu anh chán ghét tôi như thế có thể đệ đơn ly hôn, dựa vào địa vị hiện tại sẽ không ai dám nghi ngờ quyết định của anh đâu."

Đã là lần thứ hai tôi nhắc đến hai chữ "ly hôn" rồi.

Lần đầu là hôm đăng ký kết hôn, tôi có nhắc hắn: "Trước khi ly hôn thì báo tôi một tiếng." Hắn đáp: "Biết rồi."

"Tô Trì." Bùi Quân đứng dậy đi đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, "Tạm thời tôi không có ý định đó."

Lại là khí thế áp bức bẩm sinh của kẻ bề trên.

Hắn không phải đang nói chuyện, mà đang ra lệnh cho tôi.

Xem ra cuộc hôn nhân này vẫn còn cái để hắn lợi dụng.

Dù đã rời tổ nhưng tôi vẫn chịu sự kiểm soát của hắn.

"Tôi biết rồi, Tổ trưởng." Tôi đáp.

_

CHÚ THÍCH:

Heckler & Koch HK là súng trường tấn công/súng carbine được thiết kế và phát triển bởi công ty vũ khí nổi tiếng Heckler & Koch.

Dấu hiệu sinh tồn (còn được gọi là Vital signs - dấu hiệu sống) là một nhóm bao gồm - dấu hiệu quan trọng nhất cho biết trạng thái sống còn (duy trì sự sống) của cơ thể.

Thông thường, có dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là: nhiệt độ, mạch đập, huyết áp và nhịp thở.

_________

Editor có lời muốn nói: SPOILER ALERT

Bùi Quân belike: Anh mạnh miệng thế thui chứ anh hong muốn ly hôn đâu vợ ơi ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚

Tui: Ờm thật ra anh ta cũng có cái khổ riêng (╥_╥) đến ngoại truyện sẽ có góc nhìn của anh ta nhó, cảnh báo là chuẩn bị khăn giấy 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio