Edit: Simi
“Suỵt.” Tôi vô thức bịt miệng cô ấy lại. Nguyễn Miên Miên nhìn thấy tôi, cả cơ thể căng thẳng ngay lập tức bình tĩnh lại, cô ấy dựa cả người vào trong lòng tôi.
Tôi kiềm chế cánh tay run run, chậm chạp vòng tay ôm cô ấy, kề sát vào mặt cô ấy. Nhiệt độ tăng dần mang theo mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt, tựa như kẹo bông gòn vừa được làm xong, dụ dỗ người ta phạm tội.
A.
Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.
Cảm giác đầu tiên là lành lạnh, sau đó nhiệt độ tăng cao khiến những lời lẽ đều mang theo hơi nóng rực cháy.
Đầu lưỡi tôi bỗng tìm được cảm giác, trên lớp da nho nhỏ đó, tôi khẽ cắn nhẹ lên cổ cô ấy, dịu dàng liếm hai cái.
Mềm mại lại đàn hồi khiến người ta muốn cắn mạnh một cái rồi nuốt vào bụng.
Không được. Lý trí còn sót lại thức tỉnh tôi, không thể cắn được, nhưng theo bản năng, tôi không ngừng mút lấy như muốn ăn trọn.
Tôi híp mắt, tay run rẩy bưng mặt cô ấy, toàn thân dần nóng lên.
Bên má trái, bên má phải. Cả cằm của cô ấy dù ít da thịt vẫn tạo cảm giác cắn rất đã.
Còn có… môi của cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào, phủ lên đó rồi lại mút lấy. Không có mùi vị gì, tôi thầm nghĩ, giống như một dòng suối mang theo vị ngọt vậy.
“!”
Nguyễn Miên Miên bỗng vòng tay ôm thắt lưng của tôi, đầu lưỡi chen vào, ngập ngừng trêu chọc tôi.
Thế giới nổ bùng pháo hoa, trước mắt tôi bỗng trống rỗng.
Thẳng cho đến khi cô ấy không thở nổi nữa mới đẩy nhẹ tôi ra, chỉ số IQ của tôi dần trở lại.
“Kiều Thụy Thụy.” Cô ấy ghé sát trên người tôi, cả người mềm nhũn như thể đã mất hết sức lực. Đôi mắt kia sáng long lanh nhìn tôi, chỉ cần thêm một giây nữa thôi tôi sẽ vì cô ấy mà bay lên trời hái xuống những vì sao lấp lánh ngay.
“Có phải cậu cũng thích tớ không?” Cô ấy hỏi.
Tôi mím môi, không dám lên tiếng.
“Cậu trả lời đi.” Cô ấy lắc vai tôi, thúc giục.
Mẹ nó!! Ông đây đường đường là một thằng đàn ông mà!!!
“Ừ! Tôi thích cậu!”
“Tớ cũng vậy!” Nguyễn Miên Miên bổ nhào tới khiến tôi lùi lại một bước, sau đó cô ấy ôm chặt lấy tôi, không ngừng cọ mặt vào ngực tôi.
Tôi thở hắt một hơi, xoa xoa tóc cô ấy, óng ả mịn màng, còn mang theo hơi ấm nữa.
“Đúng rồi, Kiều Thụy Thụy, cậu có mang theo khăn giấy không? Trên mặt tớ toàn là nước bọt không à.” Cô ấy chỉ vào vết tích mập mờ trên mặt, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi chột dạ ho khan: “…Có.”