Sau khi Dư Thần Dật cơm nước xong, Cố Châu Lâm đi báo cảnh sát với anh. Lúc đi ra khỏi cục cảnh sát, hai người không thương lượng gì mà rất tự nhiên đi về đường cũ, cho đến khi Dư Thần Dật ngồi xuống ghế sô pha anh mới phản ứng lại, anh thế mà lại đi cùng với Cố Châu Lâm về nhà của hắn.
Anh nhìn đồng hồ, mới giờ chiều, vẫn còn sớm, anh có thể ngồi ngốc ở trong này đến tối rồi về nhà sau cũng được.
Nhưng nghĩ đến buổi tối phải một mình về nhà, trong lòng anh lại có chút bất an.
Nửa ngày nay anh đều dính một chỗ với Cố Châu Lâm, cho dù thỉnh thoảng bọn họ vẫn sẽ ra ngoài chơi chung vào ngày nghỉ nhưng tất cả lại chẳng thấm vào đâu so với những cảm giác thân mật bọn họ vô tình tạo ra trong nửa ngày này.
Dư Thần Dật tự cảm thấy mình là người tham lam, có được rồi lại càng muốn nhiều hơn, không nỡ buông tay, nhưng mối quan hệ của hai người bây giờ chính là một cái lồng tình cảm mập mờ, ở mặt ngoài thì chỉ là bạn bè, cuối cùng rồi cũng sẽ quay lại vị trí ban đầu của nó.
Sở dĩ ngoài ý muốn được gọi là ngoài ý muốn bởi vì nó xảy ra đột ngột, bất ngờ không kịp phòng bị.
Sự thân mật hôm nay của bọn họ cũng giống như là chuyện ngoài ý muốn.
Dư Thần Dật dựa vào người Cố Châu Lâm, trong lòng có chút chùng xuống, nhưng cảm giác buồn phiền chưa kịp biến mất thì anh chợt nghe thấy Cố Châu Lâm ghé vào tai anh khẽ nói: “Đêm nay anh có muốn ở lại không?”
Dư Thần Dật ngẩng phắt đầu lên, đỉnh đầu chạm lướt qua cánh môi của Cố Châu Lâm, nhưng anh không hề nhận ra, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Cố Châu Lâm, cho đến khi thấy ý cười hiện rõ trên mặt của Cố Châu Lâm, anh mới nhận ra biểu hiện của mình có chút quá mức vui mừng.
Anh vội vàng kiềm chế biểu hiện của mình lại một chút, muốn gật đầu nhưng lại do dự, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh ở đây có làm phiền em không?”
“Không đâu.”
Cố Châu Lâm lắc đầu, “Hôm nay xảy ra loại chuyện đó, nếu anh ở một mình có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi đúng không?”
Nghe thấy Cố Châu Lâm nói lời này, Dư Thần Dật hơi ngẩn người ra.
Hôm nay anh vẫn luôn ở cạnh Cố Châu Lâm, sự bầu bạn dịu dàng của đối phương khiến anh nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng bây giờ Cố Châu Lâm nói như vậy, đáy lòng anh lại bắt đầu có chút ớn lạnh,
Dư Thần Dật nghĩ bản thân còn yếu đuối hơn tưởng tượng của mình một chút, bởi vì bản thân anh không thể khống chế được mà cảm thấy bất an, bả vai bất giác run lên, anh quay đầu hoảng loạn nhìn xung quanh, sợ dấu đó lại đột nhiên xuất hiện một ánh mắt khóa lên người anh.
Nhưng không đợi anh xoay đầu nhìn phía sau lưng, thì anh đã bị Cố Châu Lâm bắt lấy cổ tay và kéo bả vai mình lại, anh không chút đề phòng, Cố Châu Lâm lại dùng chút lực khiến cả người anh đều ngã vào lồng ngực đối phương.
“Không sao đâu, em ở cùng với anh.”
Cố Châu Lâm đặt cằm lên đỉnh đầu của anh, khi nói chuyện lồng ngực sẽ khẽ phập phồng chạm vào người anh khiến anh có một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.
“Sẽ không sao đâu anh.”
Cố Châu Lâm vỗ nhẹ vào lưng của Dư Thần Dật, động tác vô cùng dịu dàng, từ tốn mà trịnh trọng, nhấn mạnh nói: “Sẽ không có việc gì cả, nếu em ở cạnh anh thì sẽ không có gì nguy hiểm hết.”
Dư Thần Dật cảm thấy lòng mình có một luồng nhiệt nóng chảy qua, cảm giác tồn tại của Cố Châu Lâm tại lúc này trở nên vô cùng mạnh mẽ, anh chôn mặt mình vào ngực của hắn, vì không muốn rời xa mà cọ cọ vào đó, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Cố Châu Lâm đang xua đi nỗi bất an dâng lên trong lòng anh, sau đó anh lặng lẽ vươn tay ôm lấy eo của Cố Châu Lâm, dùng sức gật gật đầu.
Cố Châu Lâm hài lòng cong môi cười, dùng tư thế an ủi ôm chặt lấy Dư Thần Dật, hắn hơi cúi đầu xuống, lặng lẽ đặt lên đỉnh đầu Dư Thần Dật một nụ hôn tràn ngập dục vọng chiếm hữu.
Trong nhà Cố Châu Lâm có một phòng dành cho khách, sau khi Dư Thần Dật quyết định ở lại qua đêm thì Cố Châu Lâm liền nhân lúc trời còn chưa tắt nắng bảo Dư Thần Dật giúp hắn lấy chăn gối chưa dùng đem ra phơi nắng, buổi tối sẽ đem vào phòng dành cho khách để Dư Thần Dật dùng.
Đây là lần đầu tiên Dư Thần Dật đến nhà của Cố Châu Lâm, anh hoàn toàn không biết nhà của Cố Châu Lâm còn có một phòng ngủ cho khách, sau khi nghe Cố Châu Lâm nói như vậy, cảm giác mong chờ có thể ngủ cùng giường với Cố Châu Lâm liền rơi vào khoảng không, trong lòng anh có chút mất mát, anh chớp mắt mấy cái rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, cùng Cố Châu Lâm đi phơi chăn.
“Sống một mình sao lại thuê nhà có hai phòng ngủ vậy?” Dư Thần Dật vỗ vỗ chăn, những hạt bụi li ti bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, vẻ mặt anh trông không chút nào để ý, thật cẩn thận mở miệng thử nói: “Còn có cả hai bộ chăn gối nữa.’
“Lúc trước em định dành một phòng để làm phòng sách.”
Cố Châu Lâm vén một ít tóc lên cho Dư Thần Dật, phủi phần lông tơ của chăn dính lên tóc anh xuống, cẩn thận trả lời câu hỏi của Dư Thần Dật, lại có chút giống như đang giải thích, “Nhưng trong nhà đã có sẵn đồ đạc, trong phòng cũng có giường sẵn nên em vẫn chưa xử lý nó. Bộ chăn gối này là đồ mới, em mua để dành xài, nhưng không biết là do lạ giường hay làm sao, từ khi em đổi nó thì ngủ không ngon, nên em quay lại dùng bộ cũ, bộ mới vẫn luôn bị em cất trong tủ.”
“Ò….” Dư Thần Dật gật đầu, không nhịn được lại cong cong khóe môi, anh vội vàng cúi đầu che giấu ý cười trên mặt mình, khi lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Cố Châu Lâm, anh phát hiện Cố Châu Lâm đang nhìn chằm chằm mình.
Cố Châu Lâm đứng đưa lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời bao phủ người hắn bằng một quầng sáng, hắn đứng dưới những tia sáng chói lọi đó, ánh sáng ấm áp ấy trông cứ như phát ta từ trên người hắn.
Dư Thần Dật bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho híp mắt lại, anh không nhìn rõ biểu tình trên mặt Cố Châu Lâm lắm nhưng ánh mắt của Cố Châu Lâm lại rất sáng, anh có thể dễ dàng tìm được ánh mắt của Cố Châu Lâm.
Trái tim Dư Thần Dật bắt đầu đập loạn xạ, tay anh còn nắm lấy góc chăn, còn Cố Châu Lâm thì đặt tay mình lên chăn bông, bỗng nhiên Dư Thần Dật cảm thấy hai người bọn họ bây giờ giống như một cặp tình nhân đang cùng nhau dọn dẹp nhà cửa vào ngày nghỉ vậy.
Cố Châu Lâm đột nhiên mỉm cười, Dư Thần Dật không thấy rõ nhưng lại có thể nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Châu Lâm.
Dư Thần Dật hỏi: “Cười cái gì?”
“Không có gì.”
Cố Châu Lâm nói xong lại mỉm cười một cái, “Chỉ là cảm thấy như vậy rất tốt.”
Câu nói không rõ nghĩa này giống như một trái bom nổ cái bùm trong lòng ngực của Dư Thần Dật, anh suýt nữa nhịn không được bước lên giữ chặt tay của Cố Châu Lâm, hỏi hắn rốt cuộc có thích anh hay không.
Nhưng không đợi anh là ra hành động nông nỗi, Cố Châu Lâm lại nói tiếp: “Đúng rồi…Sáng nay em không biết tình huống thế nào nên em xin cho anh nghỉ phép ngày, em cũng xin nghỉ ngày. Anh định trả phép hay là ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
Dư Thần Dật cảm thấy mình không có chuyện gì, ngày mai vẫn có thể tiếp tục đi làm, nhưng khi anh vừa định mở miệng thì lại nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sự quan tâm của Cố Châu Lâm, lời ra đến miệng thì lại thành: “Ngày mai anh nghỉ ngơi thêm một ngày đi.”
Cố Châu Lâm gật đầu, dùng kẹp cố định chăn và gối đầu rồi cùng Dư Thần Dật đi vào trong phòng khách, “Vậy ngày mai em về nhà với anh.”
Dư Thần Dật đang chuẩn bị ngồi xuống sô pha, nghe thấy vậy thì động tác khựng lại một chút rồi mới tiếp tục ngồi xuống, “Ừm….được…..”
Dư Thần Dật cũng không định tiếp tục ở trong nhà của Cố Châu Lâm, mỗi người đều cần không gian riêng của mình, anh vì một lần ngoài ý muốn mà xâm nhập vào không gian riêng tư của Cố Châu Lâm, đương nhiên không thể ngây ngốc ở lại mãi được.
Nhưng Cố Châu Lâm lại nhắc đến chuyện này nhanh như vậy, vẫn khiến anh có chút không thoải mái, có chút không tiếp nhận được.
Hình như Cố Châu Lâm không phát hiện ra ánh mắt đột nhiên trở nên ảm đạm của Dư Thần Dật, tự mình nói: “Em cùng anh trở lại dọn một ít đồ, em cảm thấy gần đây anh vẫn nên ở bên cạnh em thì tốt hơn, anh cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Dư Thần Dật cô đơn định gật đầu, qua vài giây sau mới chậm chạp nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Châu Lâm, anh quay đầu nhìn về phía Cố Châu Lâm, nhìn thấy Cố Châu Lâm đang mỉm cười với mình.
Anh không nhịn được che ngực mình lại, tâm trạng trong lòng anh đang thay đổi vùn vụt, một cái liếc mắt kia đã bị nụ cười của Cố Châu Lâm đánh trúng, trái tim anh nóng lên, tình cảm yêu thích của anh muốn giấu cũng không giấu được nữa, nó điên cuồng tuôn trào ra bên ngoài.
Thật lâu sau anh mới khe khẽ nói: “Được.”
Cố Châu Lâm dễ dàng nắm được sự xúc động chợt lóe qua trên gương mặt của Dư Thần Dật, mắt hắn sáng rực lên, mỉm cười đi đến xoa nhẹ lên tóc của Dư Thần Dật: “Em đã nói sẽ bảo vệ anh, em sẽ không nuốt lời đâu.”