Tôi đang loay hoay với mớ tóc trên đầu của mình.
Thật sự tôi không thể làm tốt nổi cái việc này.
Lúc sáng vui quá nên nói với anh Win tối nay sẽ cột tóc.
Ấy vậy mà tôi chẳng thể làm được nỗi.
Cuối cùng tôi cứ túm được sợi nào hay sợi đó và cột lên cho xong.
Chẳng cần biết đẹp hay xấu, tôi chỉ cần biết trên đầu tôi đang cột dây buộc tóc anh tặng là được rồi.
Hôm nay không phải đến CLB nên tôi nghĩ chắc nhóm nhảy của anh sẽ đi thi đấu ở đâu đó.
Lựa một bộ quần áo trông cũng khá ổn, tôi chạy qua phòng anh Win.
Từ cái hôm bị tôi thấy khuôn ngực vạm vỡ của mình.
Anh Win đã cảnh giác tôi rất nhiều, mỗi lần thay đồ anh ấy sẽ chạy vào phòng tắm để thay chứ không dám đứng ngoài này nữa.
Tôi vẫn một thói quen, cứ chạy xộc vào mà không bao giờ gõ cửa.
Lâu dần anh Win cũng quen nên không thèm chấp nhặt tôi nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, anh Win bỗng trợn mắt:
- Em làm gì với cái đầu mình thế?
Tôi đưa tay lên che đỉnh đầu, bối rối nhìn anh.
Anh Win tiếng lại gần tôi thêm chút nữa:
- Em mới ngủ dậy đấy à, sao tóc tai kỳ vậy? Cột tóc lại cho đàng hoàng xem.
Tôi thở hắt ra, rồi bực bội tháo dây cột tóc xuống, giọng bất lực:
- Em thật sự không cột được.
Anh Win nuốt nước miếng đánh ực.
Miệng anh mở ra không khép lại được vì không dám tin những gì tôi vừa nói ra.
Anh lắp bắp:
- Em..
em không cột tóc được á?
Mặt tôi xệ xuống một đống, gật đầu cái rụp.
Anh Win ngã lăn ra giường, anh hét toáng lên:
- Trời ơi, không thể tin được, không thể tin nổi.
Làm thế nào mà lại không biết cột tóc chứ.
Em có phải là con gái không vậy hả? Zin ơi Zin à, anh muốn nhảy lầu tự tử vì em mất.
Tôi ngồi phịch xuống đất, mặt như đưa đám.
Tôi biết ngay thể nào cũng bị anh Win xỉ nhục mà.
Mà cần gì anh nói, không tôi cũng đủ thấy nhục mặt lắm rồi.
Trên đời này, làm gì có đứa con gái nào không biết buộc tóc như tôi chứ.
Thấy tôi buồn thiu ngồi dưới đất, anh Win chép miệng:
- Chặc..
sao lại vậy được nhỉ? Em chưa cột tóc bao giờ à?
- Có rồi, lúc nhỏ.
Nhưng sau khi anh hai em cột cho em thì em bỏ luôn.
Anh Win tò mò:
- Sao thế?
- Thì ảnh cột kiểu gì mà đứt cả một nhúm tóc trên đầu em luôn.
Em đau muốn chết đi được.
Kể từ đó em đâu có cột lần nào nữa đâu, em cũng chẳng học cách cột lại làm gì.
Anh Win nằm lăn ra giường để cười, tôi có cảm tưởng anh cười đến mức không thở nổi luôn vậy đó.
Tôi nhăn mặt:
- Anh đừng cười nữa được không, tại anh hết còn gì.
Khi không lại mua dây buộc tóc.
Anh có thấy em cột tóc bao giờ chưa?
Anh Win ngừng cười, chống cằm nhìn tôi:
- Nhờ vậy mà anh phát hiện ra một bí mật động trời như vậy chứ.
- Anh đừng có nói với ai đấy, em xấu hổ lắm.
- Vậy em không thấy xấu hổ với anh à?
- Có chứ, em đang xấu hổ đây này.
Anh Win nhảy phóc xuống, ngồi cạnh tôi.
Anh xoa đầu tôi:
- Ôi ôi, ZinZin sao lại dễ thương thế này chứ.
Nhìn cứ như một đứa con nít ấy.
Tôi hất tay anh ra, nhăn mặt khó chịu:
- Đủ rồi đấy.
Anh Win đẩy người tôi về phía cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh lấy ra một chiếc lược.
Sau đó anh nhảy phóc lên giường, ngồi ngay sau lưng tôi.
Tôi ngoảnh mặt lại hỏi anh:
- Anh làm gì đấy?
- Anh cột tóc cho em.
Nghe câu nói ấy, tôi im lặng quay đầu lại để anh cột.
Không hiểu cảm giác lúc này là gì, nhưng tôi nghĩ đó là hạnh phúc.
Anh Win không giống anh Hai tôi.
Anh chải tóc rất nhẹ, túm từng lọn tóc lên rất gọn gàng và buộc chúng lại với nhau.
Động tác anh làm còn thành thục hơn cả con gái khiến tôi cũng hơi ngạc nhiên.
Anh xoay người tôi lại phía anh.
Rất nhẹ nhàng, anh vén một vài cọng tóc trước cho tôi.
Tôi cứ ngơ ngác nhìn anh.
Thu vào trong đôi mắt tôi là một người con trai cực kỳ đẹp, anh đẹp đến mức khiến tim tôi xao động.
Anh mỉm cười ấm áp:
- Trông em xinh lắm luôn đấy.
Trắng ra rồi, so với trước thì trắng hơn nhiều rồi.
Tôi có cảm tưởng mặt mình đang ửng đỏ lên.
Tôi nhanh chóng thu đôi mắt mình lại, nhìn đi nơi khác.
Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng nói với anh:
- Có phải sau này, anh cũng sẽ cột tóc cho em chứ?
Anh Win cười:
- Tất nhiên là không rồi.
Em phải tự học lấy đi, không phải cái gì cũng có thể dựa vào đâu.
Anh chỉ cột cho em mỗi lần này thôi.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại áo quần, rồi cười với anh:
- Vậy thì chỉ hôm nay em cột tóc vậy.
Bất lực với tôi, anh Win đành chán nản lắc đầu.
Xong cả hai anh em cùng nhau đi đến địa điểm của tối nay.
Tối nay, là một đêm rất đặc biệt.
Còn đặc biệt thế nào tôi cũng chẳng biết nữa.
Thật ra tôi không mấy quan tâm đến chuyện này, vì dù có là gì đi nữa tôi cũng chỉ là người đứng ngoài và nhìn thôi.
Anh Win lái xe đi lướt nhanh trên đường.
Tôi đưa mắt quan sát xung quanh.
Có vẻ hôm nay lại đến một địa điểm mới thì phải, con đường này rất lạ.
Đi một đoạn đường khá xa, chúng tôi dừng xe lại dưới một cây cầu.
Trông mọi thứ ở đây thì ắt hẳn nó là địa điểm thi đấu ngầm của các đội nhảy.
Ánh sáng ở đây cũng không mấy tốt lắm, chỉ đủ để nhìn thấy nhau.
Xung quanh hai bên tường được một số người vẽ tranh biếm họa, trông cũng không tệ.
Dưới đôi mắt của một người mê vẽ như tôi, thì những hình ảnh trên tường thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ vẽ được những thứ như thế.
Thật lòng, tôi rất khâm phục những người vẽ tranh tường đấy.
Nhóm nhảy của anh Win có mặt sẵn tại đó.
Tôi nhanh chóng nhận thấy sự lo lắng bao trùm lấy họ.
Vừa thấy anh Win bước xuống xe thì anh Bo đã lên tiếng;
- Không ổn rồi Win.
Linh không đến được.
Anh Win ngơ ngác:
- Sao em chẳng nghe cô ấy nói gì cả?
- Nó mới vừa điện cho anh.
Ba mẹ nó tự dưng lại trở về đột ngột, nó không có cách nào để đi ra ngoài cả.
Trái với thái độ lo lắng của anh Bo, anh Win cứ bình tĩnh như không có chuyện gì.
Anh đưa mắt nhìn qua tôi, ánh mắt ấy vừa chạm vào tôi là tôi biết ngay anh ấy đang nghĩ gì.
Tôi dám cá một điều.
Rằng hôm nay, chính hôm nay sẽ là ngày tôi bước ra ánh sáng.
Sau những tháng ngày tập luyện có lẽ lúc này là lúc anh Win cho tôi thể hiện tài năng của mình.
Mọi người lập tức nhìn theo ánh mắt của anh Win, tôi cắn chặt môi.
Anh Win vỗ vai tôi:
- Giúp tụi anh nhé.
Chẳng cần nghe câu trả lời từ tôi, anh Win đã kéo tôi đi cùng.
Các nhóm nhảy khác cũng lần lượt kéo đến nhanh chóng.
Và giữa chừng, tôi giật mình khi thấy Đạt và Nhất Kha từ trên xe bước xuống.
Tôi quay lưng lại để tránh tụi nó.
Thế này không ổn chút nào, thể nào tôi cũng phải bước ra và nhảy trước mặt tụi nó.
Thể nào tụi nó cũng phát hiện ra tôi mà thôi.
Như một phản xạ có điều kiện, tôi kéo mũ áo lên che đầu của mình lại.
Mượn một chiếc khẩu trang cổ lọ mà tụi con trai hay dùng để đeo vào, ít ra bây giờ bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mỗi đôi mắt của tôi thôi.
Tôi tin sẽ không bị phát hiện đâu.
Anh Win và mọi người có vẽ không chú ý tới tôi cho lắm nên không ai nói gì khi tôi tự dựng bịt kín người mình như vậy.
Có một loa thùng được kéo đến và đặt ở giữa, thường thì hình thức nhảy này sẽ đấu mỗi lượt hai đội.
Nhưng ở đây mọi người lại đi theo quy luật khác.
Đội đầu tiên nhảy.
Khi nhảy xong, nếu muốn thách đấu với đội nào sẽ dùng động tác mời thách đấu với đội đó.
Nên một lần sẽ đấu cùng lúc đội.
Có thể thách đấu cả nhóm hoặc là từng cá nhân.
Giám khảo gồm có người, họ sẽ phân định thắng thua.
Vì hình thức nhảy đấu với nhau nên sẽ dễ gây đánh nhau trong quá trình mời gọi nên bọn họ đưa ra quy định.
Nếu ai là người gây chuyện trước, thì nhóm nhảy có thành viên đó sẽ bị loại.
Chỉ có như thế mới ngăn được những con người đầy hiếu thắng này tránh khỏi đụng độ bằng vũ lực với nhau.
Tôi đứng núp sau anh Win, tránh ánh nhìn của mọi người, càng ít gây chú ý sẽ tốt hơn cho tôi rất nhiều.
Khi có hiệu lệnh bắt đầu, tất cả các nhóm nhảy chia thành hai bên và cúi đầu chào nhau.
Sau đó lại tỏa ra thành vòng tròn.
Ba người trong ban giám khảo ngồi phía trước.
Khi nhạc nổi lên, nhóm nhảy đàn anh sẽ là nhóm nhảy bắt đầu đầu tiên và nhóm nhảy đó không ai khác là nhóm của anh Win.
Lượt đầu tiên, tôi lui xuống để các anh tiến lên phía trước nhảy màn bắt đầu.
Không khí bắt đầu sôi động hơn nữa khi sự xuất hiện của anh Bo và anh Win khiến mọi người cổ vũ nhiệt tình.
Anh Win tiên sát về phía nhóm nhảy Sunny khiêu khích thách đấu.
Tôi biết đấy là nhóm nhảy mà CLB của anh Win đang phải đối đầu.
Đó là đối thủ và là nhóm nhảy mà các anh trong CLB phải dè chừng.
Sự thật thì các thành viên trong hai nhóm nhảy này chẳng mấy ưa gì nhau nếu không muốn nói là hết sức tệ.
Tôi nghe nói đã có lần hai nhóm đã đánh nhau vì cách khiêu khích quá đáng của nhóm nhảy Sunny khiến anh Bo tức giận mà xông vào đánh ngay tức khắc.
Ngay sau đó cả hai nhóm bị đình chỉ thi đấu trong một thời gian dài.
Kể từ đó, hai nhóm nhảy này đối đầu với nhau mọi lúc mọi nơi.
Và như một luật lệ không bao giờ thay đổi, nếu là thành viên của Planet Red thì tuyệt đối không chơi với Sunny.
Nhóm nhảy Sunny nhanh chóng bước ra sàn đấu đẩy lùi các anh trong nhóm nhảy của tôi về lại sau.
Những động tác chân kết hợp với tay đều nhau đến từng cm.
Phải công nhận nhóm nhảy này đúng là đáng để cạnh tranh.
Không dễ gì để thực hiện những động tác vừa đều vừa đẹp như thế.
Dường như cuộc chiến này chỉ diễn ra ở hai đội hay sao mà các thành viên của hai nhóm cứ chọn thành viên của nhóm kia ra đấu.
Các nhóm nhảy khác như tàng hình trước hai nhóm nhảy đàn anh này.
Từ bao giờ lại đứng ra làm khán giả để cổ vũ.
Cho đến khi một cặp nam nữ ra nhảy solo thì nhóm của tôi bắt đầu lo lắng.
Anh Win nắm lấy tay tôi kéo tôi lên phía trước, anh thì thầm:
- Đến lúc thể hiện rồi, cố lên.
Tôi nhìn cách hai người đó nhảy với nhau.
Có nhiều kỹ thuật khá khó không dễ gì làm được.
Và như dự đoán, cặp trai gái kia tiến về phía bọn tôi.
Tôi kéo sụp mũ xuống nhịp chân theo nhạc và tiến lên phía trước.
Một sự hô hào bùng nổ khi có sự xuất hiện bí ẩn của tôi.
Trước đây những màn thách đấu thế này đều do anh Win và chị Linh đảm nhiệm.
Bỗng nhiên hôm nay xuất hiện một con nhỏ lạ hoắc, lại bịt kín mặt như thế bảo làm sao mà mọi người không tò mò được.
Tôi và anh Win quyết định nhảy bài nhảy mới tập cách đây một tuần.
Có lẽ đây là bài nhảy quyết định thắng thua cho đội nên anh Win mới chọn bài nhảy có kỹ thuật gây khó khăn cho đội bên kia.
Tôi và anh Win phối hợp rất ăn ý trong từng động tác.
Tôi cố gắng không để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cho đến khi tay anh Win đưa ra sau giữ lưng cho tôi uốn người ra sau thì bất chợt làm dây cột tóc của tôi tụt ra và tóc tôi xòe ra dưới sự hò hét của mọi người.
Tôi nhanh chóng gập người lại để đẩy chiếc mũ len úp lại trên đầu mình.
Tôi và anh Win lộn người về sau hai vòng và kết thúc bài nhảy bằng động tác xoạc chân của tôi và cú nhảy qua đầu ngoạn mục của anh Win.
Tôi và anh Win đứng lên dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của mọi người.
Lần đầu tiên, tôi đã thể hiện mình bằng một tài năng mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
Lần đầu tiên, những bước nhảy của tôi được công nhận như thế.
Lần đầu tiên, tôi biết trân trọng khoảnh khắc đáng tự hào này.
Khi nhóm nhảy Sunny nhận một ván đấu thua cuộc thì là lúc CLB của tôi nhảy nhót tưng bừng vì vui sướng.
Mọi người chạy đến ôm chầm lấy tôi tán thưởng.
Các nhóm nhảy khác bắt đầu tiến vào ván mới.
Sau thành công đột phá ấy, nhóm của chúng tôi bắt đầu tập trung lại với ván mới này.
Tôi cũng hào hứng nhún nhảy theo cùng mọi người.
Tôi đã quên mất một điều rằng tôi đã từng bị ép để học nhảy chứ chưa bao giờ thích nhảy.
Nhưng hôm nay, tôi biết chắc một điều rằng tôi đã thực sự mê những bước nhảy này rồi.
Vì đã thắng nên các thành viên trong CLB của tôi rất sung sức.
Nhanh chóng tụi nó vừa xem những nhóm khác nhảy vừa đá xéo nhóm nhảy kia.
Khi Đạt và Nhất Kha tiến lên phía trước sau màn thách đấu của một cặp đôi nam trong nhóm SM.
Tôi mới thật sự được chiêm ngưỡng tài năng của hai con người đó.
Khá là thú vị khi được chứng kiến hai người bọn họ nhảy ở đây.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy họ nhảy sau khi nghe những tin đồn về họ.
Ngoại hình khá ấn tượng, phong cách khá sành điệu và nhảy cũng chẳng thua kém bất kỳ ai.
Đó là lý do mà nhóm nhảy của anh Win đang muốn chiêu mộ hai đứa nó.
Tụi nó sẽ không thể hoạt động riêng lẻ hai thành viên nếu muốn tiếp tục cuộc đấu.
Sẽ nhanh chóng tụi nó sẽ quyết định về việc gia nhập nhóm nhảy.
Nếu thật sự họ chọn nhóm anh Win làm nơi để cùng nhau đi tiếp, thì lúc đó tôi trốn tránh thế nào.
Cũng chẳng biết lý do vì sao mà tôi lại không thích để hai người đó biết tôi biết nhảy và hằng đêm cũng đi đến quán bar, đến CLB đêm hay những địa điểm ăn chơi của những con người chơi trội.
Trong con mắt của tôi, những đứa học sinh đi đến quán bar đều hư hỏng và tôi cũng nằm trong số đó.
Cho đến giờ khi biết rằng, những người đến Bar không phải tất cả đều như tôi nghĩ.
Đôi khi họ có những mục đích lành mạnh khác nhưng tôi vẫn không thoát khỏi suy nghĩ rằng mình đang làm một điều khá xấu xa.
Tôi mãi đuổi theo những suy nghĩ của mình mà không hay Nhất Kha và Đạt lại đột nhiên tiến sát vào người tôi.
Và không kịp phòng vệ.
Mũ áo của tôi bị tay Nhất Kha kéo xuống và chiếc khăn che trên mặt của tôi cùng lúc đó bị kéo khỏi mặt bởi bàn tay của Đạt.
Nhạc vẫn sập sình, sôi động, mọi người ồ lên thích thú.
Chỉ có ba chúng tôi như đông cứng lại tại một không gian không hề có sự trôi đi của thời gian.
Ba đôi mắt gặp nhau, sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt hai đứa nó.
Tôi biết rằng tụi nó đã có ý định làm lộ diện tôi ngay từ khi tôi bắt đầu nhảy.
Không khó để hiểu được sự tò mò của tụi nó và mọi người ở đây.
Lẽ ra, tôi không nên thể hiện quá xuất sắc.
Càng làm thế càng khiến tôi nổi bật và bí ẩn.
Tôi quá sơ suất rồi, mọi chuyện kết thúc tại đây thật rồi.
Tôi thấy tim mình thắt lại, xấu hổ chăng? Tôi không chắc, chỉ là một bí mật mình muốn che đậy bây giờ lại bị phơi bày ra trước mắt mà không thể nói hay làm bất cứ điều gì.
Chính xác đó là cảm giác ấy.
Đạt và Nhất Kha đã không thể nhảy được nữa, tụi nó cứ đứng đó nhìn tôi.
Mọi người bắt đầu xôn xao, một người trong ban giám khảo lên tiếng:
- Xin tiếp tục.
Tôi quay lưng lại, chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó.
Anh Win thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo tôi.
Mọi người trong CLB không hiểu xảy ra chuyện gì toang chạy theo chúng tôi nhưng anh Bo ngăn lại nên họ đành thôi.
Tôi chạy bất chấp mọi thứ, chạy hết sức có thể để quên đi mọi thứ.
Nước mắt bắt đầu lăn dài lên hai bên gò má.
Tôi cứ chạy và chạy mà không biết mình chạy đi tới đâu.
Cho tới khi anh Win đuổi kịp và kéo tôi lại, anh ôm chặt đầu tôi vào giữa lòng ngực, nhẹ nhàng anh hỏi:
- Tại sao em bỏ chạy? Tại sao em lại khóc? Lý do em không muốn bọn nó biết em ở đây?
Tôi vẫn khóc trong lòng anh mà không trả lời câu hỏi ấy.
Và tôi cũng chẳng muốn phải trả lời.
Anh Win im lặng một lúc, sau đó anh thở dài:
- Em cũng nghĩ vậy đúng không? Em cũng nghĩ việc đến những nơi này là xấu, là không tốt.
Nên em sợ họ nghĩ em là đứa ăn chơi, lêu lõng, không đàng hoàng.
Em cũng luôn nghĩ những nơi anh đưa em đến, những việc anh đang làm là hành động của một đứa con hư hỏng đúng không? Vì thế, em mới khóc khi mọi chuyện bị lộ ra.
Tôi ngẩn khuôn mặt ướt đẫm lên nhìn anh, bất chợt cúi đầu im lặng.
Anh Win đưa tay lau nước mắt cho tôi, cúi xuống nhìn tôi, anh nói:
- Anh hiểu mà.
Chẳng có một ai ở ngoài nhìn vào bọn anh mà không nói này nói nọ.
Hiphop là loại hình nhảy đường phố, nó không giống với nhảy hiện đại hay bất kỳ loại hình nhảy nào khác.
Nó cần sự bụi bặm của đường phố, nó cần tính điên rồ của những tên bụi đời.
Vì thế, nó rất khó chiều.
Em hãy biết không chỉ riêng anh bị ba anh cấm nhảy nhót.
Chẳng được bao nhiêu đứa được người nhà cho phép đi theo con đường này cả.
Khó khăn đối với tụi anh là sự kỳ thị này.
Mặc dù có rất nhiều người thích xem bọn anh nhảy.
Nhưng mỗi lần nhìn tụi anh, họ vẫn luôn soi mói tiêu cực.
Ăn mặc điên rồ, tính cách cũng điên rồ nốt.
Anh xin lỗi, nếu em cũng nghỉ như vậy thì hãy dừng lại, anh sẽ không ép em nữa.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đôi mắt tôi buồn bã, cuối cùng tôi nói:
- Em vẫn sẽ đi cùng anh mỗi đêm, nhưng sẽ không đi với anh đến những nơi như vậy nữa.
Anh nói đúng, ngay cả em cũng thấy dị ứng với những nơi thế này.
Nhưng em không kỳ thị bọn anh.
Em thật sự thích các anh.
Em ngưỡng mộ bọn anh, các anh nhảy đẹp lắm.
Anh Win xoa đầu tôi:
- Đêm nay, em làm tốt lắm.
Bọn anh thắng rồi.
Cảm ơn em.
Tôi gượng cười, rồi quay lưng bước đi.
Tôi nói sẽ chờ anh ở quán cafe gần đó.
Một mình ngồi trong quán.
Tôi lại nghĩ đến cảnh đó, cảnh tôi lộ diện trước mặt tụi nó.
Tôi cứ mãi thở dài rồi lại thở dài.
Ngày mai đây, khi gặp lại.
Trong mắt tụi nó tôi đã là một con nhỏ hoàn toàn khác, không còn như trước nữa..