Thời gian lại một lần nữa trôi đi, nhanh như một cơn gió.
Thấm thoát đã năm năm trôi qua kể từ ngày chia tay hôm ấy.
Tôi đã tốt nghiệp ở trường đại học kiến trúc và đang làm việc cho một công ty chuyên về đồ họa máy tính.
Công việc của tôi vẫn liên quan đến vẽ, nhưng thay vì vẽ trên giấy thì giờ đây những bức vẽ của tôi đã hiện lên trên máy tính.
Tôi vẫn nhớ năm lớp mười hai với hoài bảo vào trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam nhưng cuối cùng tôi đã rớt thảm hại.
Thật may là Triết đã đậu vào và học ở khoa hội họa, hiện giờ cậu ấy vẫn đang học năm cuối tại trường.
Sau khi rớt ở trường đó, tôi quyết định không ôn thi lại nữa mà học ở trường Đại học Kiến Trúc Đà Nẵng.
Tôi chọn Đà Nẵng vì muốn rời khỏi Hà Thành.
Cũng như để giải thoát cho bản thân mình ở nơi mà dù có đi tới đâu cũng đầy những kỷ niệm ùa về làm trái tim tôi quặn thắt.
Anh Win năm đó thi lại cũng đã đậu vào trường Đại học Sân khấu điện ảnh Hà Nội ngành biên đạo múa.
Chú Sỹ thực ra muốn anh học Kinh tế thế nhưng cuối cùng đành để anh được học những gì anh thích.
Chú cũng thôi ngăn cản anh nữa và bảo anh tự chịu trách nhiệm với quyết định của anh.
Ngày hay tin tôi sẽ đến Đà Nẵng để học, cô Như đã khóc như mưa.
Cô cứ hỏi tôi có phải do cô chú không tốt nên tôi mới muốn đi.
Tôi phải giải thích mãi mới thuyết phục được cô chú.
Đến Đà Nẵng, tôi thuê một căn phòng nhỏ đủ mình tôi ở.
Những ngày đầu không có người quen nào, cũng không có bạn bè nào.
Tôi như rơi vào trầm cảm.
Dần dần, tôi tập quen với mọi thứ.
Bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền.
Cứ thế, dần dần, tôi lao vào học và lao đầu vào kiếm tiền để có thể làm tôi bận rộn hơn.
Tôi không cho phép mình rảnh rỗi phút nào.
Vì chỉ cần có thời gian rảnh, tôi lại nhớ nhung, lại đau đớn.
Chỉ hai năm sau đó, ba mẹ tôi trở về nước.
Họ về lại căn nhà cũ, xây sửa lại và quyết định về luôn.
Với số tiền kiếm được trong năm năm qua, họ dư giả cho một cuộc sống ở quê.
Khi đi, họ nghĩ cho tương lai của hai đứa con.
Nhưng đến khi về, hai đứa con của họ cũng đã ổn định cả rồi.
Một năm sau khi ba mẹ tôi trở về thì anh Bin tôi cưới vợ.
Cuối cùng anh ấy cũng đã chịu lập gia đình.
Cưới vợ xong, anh và vợ định cư luôn ở Đà Lạt.
Vốn đấy là nơi anh quyết định dừng chân lập nghiệp nên chẳng có ai bất ngờ khi anh quyết định sống luôn ở đó.
Cứ mỗi lần đến hè, tôi lại tranh thủ vài ngày để bay tới Hà Nội thăm gia đình cô chú.
Mối quan hệ của tôi với anh Win vẫn vậy.
Gặp nhau rồi chào hỏi vài ba câu, xong rồi lại chẳng còn gì để nói.
Tôi cảm thấy rất buồn vì điều này.
Rõ ràng, tôi và anh ấy đã từng thân nhau đến vậy thế mà bây giờ chẳng còn gì để nói.
Vốn khoảng cách xa nhau làm con người ta cũng xa dẫn như thế.
Và mối quan hệ của hai chúng tôi cứ càng ngày càng đi vào ngõ cụt.
Những ngày đến Hà Nội thăm cô chú, tôi vẫn luôn hẹn gặp Triết.
Hai chúng tôi cùng đến mộ của Đạt rồi nhâm nhi nhậu nhẹt cả ngày ở đó trước khi trở về.
Ông của Đạt cũng đã mất sau khi Đạt qua đời một năm.
Giờ đây, bên cạnh cậu ấy đã không còn cô đơn nữa mà đã có ông nội bên cạnh.
Tôi và Triết vẫn giữ liên lạc với nhau, mối quan hệ bạn bè vẫn rất tốt.
Hai đứa rất ít khi nhắc về những chuyện đã qua mà chỉ nói về việc vẽ vời này nọ.
Cứ thế, mọi chuyện cứ xảy ra theo cái cách nó muốn.
Thấm thoát đã năm năm.
Hôm nay, tôi tan làm vào lúc năm giờ.
Vốn định sẽ bắt Grab để về vì xe tôi bỗng nhiên khi sáng bị lủng lốp.
Nhưng cuối cùng tôi quyết định đi bộ.
Nếu đi bộ thì mất khoảng hai mươi phút mới về đến trọ.
Nhưng thôi kệ, tôi quyết định đi bộ cho khỏe người.
Trên con đường hôm ấy, tôi nhận ra mùa hè đã đến rồi.
Những cây phượng được trồng trên vỉa hè nay đã nở rộ.
Màu đỏ của nó khiến con đường như rực rỡ hơn.
Tôi vẫn nhớ mãi có người đã hứa với tôi rằng đợi mùa phượng nở cậu ấy sẽ trở về.
Nhưng đã năm cái mùa phượng nở rồi, tôi vẫn chưa thấy cậu ấy đâu.
Vốn dĩ tôi không còn nhắc nhiều về cậu ấy nữa.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể quên được cậu.
Và vẫn hoài mong ngóng mỗi lần phượng nở hoa.
Bước chân tôi dần chậm hơn khi thấy một đám học sinh chạy xe đạp ngang qua.
Hình ảnh tụi nhỏ cười đùa vui vẻ bên nhau khiến tôi bất giác mỉm cười.
Nếu nói về khoảng thời gian đẹp nhất trong đời có lẽ ai cũng sẽ chọn thời cấp ba.
Đó là lúc con người bắt đầu đứng ở giữa ranh giới trẻ con và người trưởng thành.
Những năm tháng cấp ba của tôi thật ra sẽ cực kỳ đẹp đẽ nếu không xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Lại nữa rồi, tôi lại bắt đầu nghĩ về chuyện ấy nữa rồi.
Đúng là tôi không nên để đầu óc mình rảnh rỗi mà.
Tôi cố tình bước từng bước nhanh hơn nữa như muốn chạy trốn một ai đó.
Cứ cúi gằm mặt mà bước đi về phía trước cho đến khi va vào ai đó và ngã nhào ra đất.
Đồ đạc trong túi xách rơi đầy trên đất.
Tôi vội vàng ngước lên định xin lỗi thì nghe tiếng con gái cất lên:
- Sao đi đứng mà không chịu nhìn đường vậy?
Tôi đứng lên, cúi đầu:
- Xin lỗi chị ạ.
Cô gái ấy thở hắt ra rồi bỏ đi.
Tôi đưa mắt nhìn theo, nén một tiếng thở dài.
Lại cúi xuống đất lượm lại đồ đạc.
Bỗng nhiên có một bàn tay của ai đó đưa ra nhặt đồ giúp tôi.
Giọng nói trầm trầm cất lên:
- Cậu vẫn vậy nhỉ? Lúc nào cũng gây rắc rối.
Tôi đưa mắt lên nhìn, người con trai trước mặt tôi đứng dậy, đưa tay vào túi quần rồi nghiêng mặt nhìn lại tôi.
Thấy tôi cứ ngồi dưới đất ngẩng mặt nhìn hoài nên cậu lại tiếp lời:
- Phượng nở rồi nhỉ?
Tôi lại cúi mặt nhìn xuống đất, hoa phượng đỏ rụng đầy trên mặt đất.
Có giọt nước nhỏ xuống chạm nhẹ lên cánh hoa.
Tôi nhận ra là nước mắt của mình đang rơi.
Rất lâu rồi, nước mắt mới rơi trở lại.
Đôi vai run lên theo từng tiếng khóc.
Đôi tay ấy chạm khẽ vào vai tôi, vỗ về:
- Câu xin lỗi đợi mãi bây giờ mới có thể nói ra với cậu.
Xin lỗi cậu, ZinZin à, xin lỗi cậu.
Thế rồi cậu choàng tay ôm trọn tôi vào lòng.
Tôi khóc càng lớn hơn.
Hoàng hôn dần tàn, có cơn gió lướt qua vô tình khiến những cánh phượng đỏ rơi trong chiều hôm ấy.
Cuối cùng, phượng cũng đã nở và cậu cũng đã trở về..