Tôi thật sự đã ngủ một giấc ngon thật ngon như lời chúc của cô chú.
Đêm hôm đó tôi mơ thấy mình đang lạc vào một đồng cỏ xanh mướt.
Nơi đó có dòng suối chảy nhẹ nhàng, có bóng cây xanh rợp mát và có bầu trời trong xanh.
Tôi biết mình đang trở về với quê hương.
Nhưng thật ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cho dù là giấc mơ thì tôi vẫn thấy êm đềm như thế.
Những giấc mơ được quay trở về tuổi thơ khiến giấc ngủ của tôi trở nên ngọt ngào và êm dịu.
Tôi đã ngủ say cho đến khi ánh nắng rọi vào phòng và nghe tiếng chuông điện thoại reo lên.
Mắt nhắm mắt mở, tôi vớ tay lấy điện thoại và tỉnh ngủ hẳn luôn khi thấy ba mẹ điện cho mình.
Tôi ngồi bật dậy, hắn giọng rồi bấm nghe.
Chỉ chờ có thế, tôi hớn hở nói chẳng kịp để ba mẹ tôi nói trước:
- Sao bây giờ ba mẹ mới gọi cho con? Con nhớ ba mẹ lắm đó! Qua bên đó thế nào rồi ạ? Ba mẹ thấy có ổn không? Nếu không ổn thì về nha mẹ!
- Con gái con lứa mà như vậy đó hả? Vừa bắt máy chẳng để ba mẹ nói gì đã bắn như súng liên thanh vậy đó hả? - Mẹ tôi cằn nhằn.
Tôi thở dài:
- Tại con nhớ ba mẹ mà.
- Ba mẹ đã ổn định chỗ ở rồi.
Con đừng lo, con thế nào?
- Con cũng ổn ạ.
Hồi tối anh Win còn chở con đi chơi nữa đó ạ.
- Win sao? Con hết sợ nó rồi hả? Thế mà ba mẹ chỉ lo con sợ anh Win quá nên không sống được chứ.
- Hihi, đó là chuyện lúc con còn nhỏ mà mẹ.
Con gái nhớ mẹ phải làm sao?
- Thôi đi công chúa của tui, lớn rồi mà nhõng nhẽo hoài cơ.
Ba với anh nuông chiều nên quen rồi chứ gì.
Sống ở nhà người khác thì hết nhõng nhẽo nhá con.
- Vậy ba mẹ về đi.
- Mẹ cúp máy bây giờ đây.
- Mẹ đúng là không thương con mà.
Cho con nói chuyện với ba đi.
- Ba đang uống trà với ông chủ.
Lát ba về mẹ bảo gọi lại cho.
Mẹ yêu con.
Từ khi tôi nhận thức được, đây có lẽ là lần đầu tiên mẹ tôi nói yêu tôi.
Nghẹn đắng nơi cổ họng.
Tôi nghe lòng mình nao nao một nỗi nhớ.
Tôi rất hay nói những lời yêu thương với mọi người trong nhà nhưng mẹ tôi thì khác.
Mẹ tôi rất ít khi nói thương tôi.
Lúc nào cũng thích la mắng hay tỏ ra nghiêm khắc nhưng tôi với anh trai tôi chả bao giờ sợ.
Nước mắt tôi bỗng nhiên lăn xuống đôi gò má.
Mấp máy môi, tôi nói:
- Con cũng yêu mẹ.
- Mẹ xin lỗi nhưng con cố gắng sống thật tốt con nhé.
Ba mẹ thật sự cũng không muốn bỏ con lại một mình đâu.
Đừng giận mẹ.
- Lúc nãy con chỉ nói đùa thôi.
Con không ghét mẹ đâu, con yêu mẹ nhiều nhất mà.
Con cũng sẽ hiểu mà.
Ba mẹ yên tâm đi, con gái ba mẹ lớn rồi.
Con sẽ sống tốt mà.
- Ừ, mẹ tin con gái mẹ mà.
Vậy thôi mẹ đi ngủ nhé con.
- Dạ vâng ạ.
Chúc mẹ ngủ ngon.
Cúp máy xong, tôi lau vội nước mắt.
Nở một nụ cười rạng ngời tiến thẳng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Trong lòng tôi luôn nhủ phải cố gắng sống tự lập để mẹ yên tâm.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong.
Tôi mở cửa ra ngoài ban công.
Cầm bình phun nước tưới mấy chậu hoa Vân Anh.
Hít một hơi thật sâu, tôi thấy cả người lân lân sảng khoái.
Quyết định hôm nay sẽ vẽ một bức tranh vì cũng lâu lắm rồi chưa vẽ.
Tôi ngồi xuống, sửa lại giá vẽ và chuẩn bị pha màu.
Tôi đang dự định sẽ vẽ bông hoa Vân Anh.
Nhưng tiếng gõ cửa làm tôi phải dừng lại.
Vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt tươi hớn hở của anh Win trườn vào, anh nói:
- Thức dậy rồi hả?
- Có việc gì không anh?
- Xuống ăn sáng với anh, ba đi dạy rồi còn mẹ ra cửa hàng.
Mau lên.
- Dạ.
Vậy là tôi bỏ bảng màu xuống, đi theo anh xuống dưới nhà.
Ngồi vào bàn ăn, anh Win bưng sẵn một tô bún tái nóng hổi ra để ngay trước mặt tôi:
- Ăn thôi.
Mẹ anh nấu đấy.
- Trông ngon quá.
Mà chú đi dạy hả anh? Sao hè mà vẫn phải đi dạy vậy ạ?
- Trường đại học chứ có phải trường cấp ba đâu em.
- À, em quên mất.
Anh Win nhanh chóng tấn công ngay tô bún trước mặt.
Tôi cũng nhanh chóng ăn theo.
Lúc này tôi mới nhận ra là mình đói bụng đến mức nào.
Đói đến mức ăn xong rồi mà vẫn muốn được ăn nữa.
Nhưng dù có muốn thì tôi cũng chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi chứ con gái con lứa không nên để mất mặt vì một miếng ăn.
Sau khi cả hai đã chén sạch bữa sáng thì tôi liền đứng lên làm nhiệm vụ của một cô con gái đảm đang, nết na, hiền dịu, đó là bưng hai cái tô đi rửa.
Anh Win ngồi đó vừa uống nước vừa nhìn tôi:
- Zin nè!
- Dạ?
- Em học nhảy đi.
Từ nay anh sẽ dạy em nhảy.
Ít nhất cũng biết vài cái cơ bản để lúc đi đến CLB của bọn anh em không phải nằm ngủ như thế.
Làm vậy anh thấy có lỗi quá.
- Anh mà cũng biết có lỗi sao chứ? - Tôi cười
Anh Win lớn giọng:
- Em nghĩ anh là loại người gì chứ.
Tất nhiên là anh cũng biết có lỗi rồi.
- Vậy ai là người dọa nạt em buộc em phải đi chứ.
- Anh đâu có dọa em, anh năn nỉ mà.
Em nhớ lại đi, rõ ràng là anh năn nỉ mà.
Tôi lắc đầu:
- Dù sao thì em cũng không thích học nhảy đâu.
Em thích vẽ hơn.
Tới đó ngủ thì đã sao chứ? Em không sao đâu, anh đừng lo.
Anh Win đứng phắt lên vừa lúc tôi cũng đặt hai cái bát vừa rửa xong vào tủ.
Tôi quay lại thì suýt ngã ra phía sau khi thấy anh đứng ngay sát bên đằng sau.
Anh Win nở một nụ cười đểu hết cỡ.
Tôi phải nói là tôi hận cái nụ cười này hết sức.
Anh nhanh chóng thu lại nụ cười ấy và trợn mắt với tôi:
- Anh nói là em phải học nhảy cùng anh, cấm phản đối.
Đây có khác gì ức hiếp người quá đáng đâu.
Tôi nhớ không lầm thì lúc anh nhờ tôi giúp anh qua mặt ba mẹ anh cũng bằng cái thái độ này đây.
Đây mà gọi là năn nỉ đó hả? Tức không chịu nỗi mà.
Tôi hét vào mặt anh:
- Em không học, anh đừng có quá đáng với em.
Anh Win nắm lấy tay tôi.
Trở lại khuôn mặt tươi cười như ban đầu.
Tôi hơi thán phục anh về mảng lật mặt liên tục như vậy rồi đó, anh nói:
- Anh nói nè Zin.
Em nghĩ đi, đã đến CLB rồi lại mang danh em gái của anh, em không thể để anh nở mày nở mặt một chút hả? Dù nhảy không giỏi nhưng cũng phải biết nhảy chứ.
Với lại em biết nhảy thì đến đó cũng đỡ chán hơn.
Rõ ràng là chúng ta phải đến đó thường xuyên.
Em không thể đến rồi nằm ngủ trên sàn nhảy như vậy được.
Anh Win mà đi bán hàng đa cấp thì chắc sẽ đạt hiệu quả rất lớn đây.
Lời nói của anh mang tính thuyết phục rất cao khiến tôi hơi xuôi lòng.
Tôi đúng là một đứa con gái dễ bị dụ dỗ mà.
Zin ơi là Zin, sao mày lại "cuốn theo lời nói" như vậy chứ.
Và anh Win như thế là đã nghiễm nhiên thuyết phục được tôi chỉ sau mấy lời nói.
Anh Win cười khà khà khi thấy tôi miễn cưỡng chấp nhận.
Kẹp lấy cổ tôi, anh vừa huýt sáo vừa dẫn tôi lên phòng anh.
Anh khoe khoang:
- Em là người may mắn nhất đấy nhé.
Dễ gì có ai được anh trực tiếp dạy nhảy cho chứ.
Em là đặc biệt nhất còn gì, phải biết ơn về điều đó nghe chưa.
Tôi đẩy tay anh ra khỏi cỗ mình nhưng không gỡ ra nỗi, tôi cằn nhằn:
- Em không cần sự đặc biệt đó cũng được.
Anh đem ban phát cho người khác đi.
Thả em ra.
- Sao vậy được chứ! Em phải nhảy được, để mấy đứa bạn anh không xem thường anh.
Tụi nó khỏi nói anh là đứa ki bo đến em gái mình cũng chẳng thèm dạy nhảy.
Tôi cuối cùng cũng chỉ là công cụ cho anh tỏa sáng thôi.
Chỉ có tôi là khốn khổ với ông anh trai chẳng họ hàng gì này mà thôi.
Tôi là bia đỡ đạn cho anh trong cuộc chiến giành quyền được đi chơi của anh với ba anh và là món đồ giúp anh trở thành người anh trai tốt nhất cho đám bạn anh xem.
Cho đến lúc đứng trước cửa phòng anh, tôi mới được anh thả ra.
Tôi bốp bốp cổ mình cho nó đỡ đau, liếc mắt về phía phòng mình tính toán xem có nên chạy bay vào phòng để trốn anh hay không.
Đang định dợm bước thì anh Win mở cửa phòng.
Tính tò mò lại nổi lên.
Chẳng phải tôi chưa bao giờ bước vào căn phòng này sao? Sẵn dịp này vào xem luôn.
Và thế là ý định bỏ trốn bị tôi dẹp sang một nơi khác.
Tôi bị thu hút thật rồi, đây là phòng của một đứa con trai sao? Sao ngăn nắp và sạch sẽ đến vậy chứ.
Căn phòng này rộng gấp đôi phòng của tôi.
Có một khoảng không gian rộng mà chỉ để duy nhất một bộ loa và một chiếc tivi màn hình rộng.
Có cả một cây đàn ghi ta treo trên tường.
Khắp nơi dán hình những nhà khoa học nổi tiếng.
Đó mới là sự bất ngờ nơi tôi.
Tôi cứ tưởng anh dán hình của những dancer cơ nhưng sao lại là những nhà khoa học.
Một chút liên quan đến nhảy nhót cũng chẳng có nữa ngoài bộ loa tôi nói lúc nãy.
Anh Win đoán biết được ý nghĩ trong đầu tôi nên giải thích:
- Đánh lừa đấy.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh chỉ cười:
- Để đánh lừa ba anh.
Tôi chợt vỡ lẽ ra.
Tôi không thể hình dung được tại sao anh Win lại sợ ba anh đến như thế.
Đến cả sở thích của mình cũng phải che giấu thì quả thật rất là mệt.
Anh Win đi đến bên cạnh chiếc loa thùng.
Cúi người chỉnh sửa gì đó, tôi hỏi anh:
- Tại sao ba anh lại không cho anh tập nhảy vậy?
- Anh không rõ lắm.
Có một lần anh bị phát hiện liền bị ba anh lôi cổ về đánh cho một trận tơi bời.
Sau đó thì anh lén lút đi học nhảy luôn.
Mẹ anh cứ căn dặn anh tuyệt đối không để bị phát hiện, lý do thì anh chẳng biết.
Tôi ngồi suy nghĩ đến khuôn mặt của chú Sỹ.
Thật sự trong mắt tôi chú là một người đàn ông rất mẫu mực, hơi hài hước và rất nuông chiều tôi.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chú giận dữ bao giờ.
Cũng chưa bị chú mắng bao giờ nên thật sự tôi không thể chấp nhận cái nỗi sợ hãi đang tồn tại trong lòng anh Win.
Dù anh có nói gì đi chăng nữa tôi không tin chú Sỹ lại khó tính đến vậy.
Là một giảng viên đại học chú tuyệt đối sẽ không ép buộc con cái của mình như vậy.
Đang nghĩ ngợi tôi giật mình khi nghe tiếng nhạc phát lên.
Tiếng nhạc có từng nhịp rất rõ ràng, rất bắt tai khiến tôi nhịp chân theo điệu nhạc.
Anh Win đá lông nheo với tôi rồi cười:
- Nhìn anh nhảy nhé.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Tôi bị cuốn theo những động tác đẹp mắt của anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh nhảy.
Lần trước ở CLB, tôi chẳng kịp quan sát gì nhiều đã ngủ đi từ lúc nào.
Anh Win vừa nhảy vừa di chuyển lại gần tôi rồi kéo tôi lại gần đứng trước một chiếc gương, anh nói to:
- Nhảy nào, làm theo anh nhé.
Tôi từ lúc nào đã vui vẻ chấp nhận chuyện này đến như thế.
Tôi cứ như bị những giai điệu cuốn vào và rất tích cực làm theo anh Win.
Tôi còn cao hứng uốn người một cách nhuần nhuyễn trước mặt anh Win khiến anh dừng động tác đang dang dở và ngã phịch xuống đất.
Thấy vậy tôi cứ nghĩ anh sảy chân bị ngã nên lo lắng chạy lại.
Ai ngờ anh Win đưa tay ra, hét lớn:
- Dừng lại.
Tôi dừng ngay lập tức, mắt mở to nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh không sao chứ?
Anh Win cũng mở to đôi mắt kinh hoàng nhìn tôi:
- Em vừa làm gì đấy?
- Em nhảy theo anh mà.
- Động tác vừa rồi, anh đâu có dạy?
Tôi cắn môi:
- Em ngẫu hứng thôi, em xin lỗi.
- Em ngẫu hứng hả? Em làm lại xem.
Tôi vẫn vô tư làm lại động tác đó.
Sau đó còn khuyến mãi thêm động tác uốn người về phía sau cho anh xem.
Tôi thấy anh Win mở to mắt ra nhìn mình khiến tôi mê tươi.
ZinZin tôi không đẹp bằng ai chứ riêng khoảng dẻo dai thì Zin chấp hết.
Tôi đã rất nhiều lần chứng kiến khuôn mặt không cảm xúc như thế này khi thấy tôi làm những động tác này lắm rồi, nên việc anh Win bất ngờ cũng không khiến tôi ngạc nhiên cho lắm.
Ngược lại, tôi thấy tự hào về bản thân mình vô cùng khi đã làm được điều mà nhiều người không làm được.
Anh Win vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cười khì khì:
- Anh làm sao vậy?
- Em bảo là em không biết nhảy.
Em bảo em không thích nhảy mà bây giờ..
- Thì thật sự là vậy mà.
Em có học nhảy bao giờ đâu mà biết vả lại em không thích nhảy là sự thật mà.
- Thế sao em làm được những động tác này?
- Em làm từ bé đến giờ luôn á, chỉ biết mỗi cái động tác này thôi.
Anh Win đứng bật dậy.
Cười tít mắt.
Vỗ vai tôi vui mừng:
- Được lắm Zin.
Anh sẽ biến em thành một dân nhảy chuyên nghiệp.
Tài năng như vậy mà để không thì uổng phí quá trời.
Tôi nhăn mặt:
- Em không có ý định học nhảy đâu, mệt lắm.
- Em thử không học xem.
- Anh Win, em không thích mà.
- Rồi em sẽ thích mà.
Tiếp tục đi, anh dạy em tiếp.
Nhanh lên!
- Em không thích mà.
Em muốn vẽ, vẽ cơ..
đam mỹ hài
Ừ là vậy đó, bao giờ tôi cũng cứ nói là tôi thích vẽ cơ, tôi không muốn học nhảy đâu.
Nhưng cuối cùng tôi cũng ở trong phòng anh Win học nhảy cùng anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi và anh Win vẫn qua mặt ba anh để đi đến CLB Planet Red mỗi tối.
Có điều tôi vẫn phải nằm ngủ say trên sàn nhảy như ngày đầu tiên tôi đến đây.
Đừng thắc mắc tại sao tôi học nhảy rồi mà vẫn phải chịu cái cảnh ấy.
Vì cuộc đời tôi phải phụ thuộc vào ông anh trời đánh tên Win đó mà thôi.
Anh ấy chỉ có ra lệnh cho tôi và tôi không bao giờ có quyền được phản kháng lại với ảnh.
Từ khi biết tôi có khả năng uốn dẻo.
Thế là ngày qua ngày anh chăm chỉ dạy tôi học nhảy.
Tôi nhảy đến độ cả người đau đớn, mỏi khắp toàn thân mà ông ấy chẳng tha cho tôi ngày nào.
Và chính vì thế mà tôi chỉ có thể ngủ nghỉ vào những buổi tối anh Win tập nhảy ở CLB mà thôi.
Anh Win cũng thật lạ.
Ban đầu vì nói thấy tôi ngủ dưới sàn nhà như vậy anh thấy có lỗi lắm nên mới bắt tôi học nhảy để khi đến CLB có thể nhảy cùng tụi anh vậy mà bây giờ anh lại nói: "Em đến đấy ngủ cũng được, chờ đến khi anh luyện em thành siêu cấp rồi cho tui bạn anh thấy mới bất ngờ".
Anh Win đúng là lật lọng mà.
Anh nói sao cũng được và tôi chỉ có việc nghe theo mà thôi.
Tôi hiền lành quá mà nên anh Win mới được dịp ức hiếp tôi đấy thôi.
Như chị Linh thì anh dám cãi nữa lời.
Chị nói gì anh cũng nghe trong khi đó thì nạt nộ tôi đủ thứ.
Tập nhảy với anh còn mệt mỏi hơn bị tra tấn, tôi chỉ mong sao tôi sớm trở thành siêu cấp như anh nói để thoát ra khỏi anh.
Nhưng cũng nhờ những ngày tập luyện điên cuồng ấy đã giúp tôi không còn thời gian để cô đơn, để nhớ nhung một ai cả.
Tôi như bị anh Win cuốn vào thế giới của anh.
Dần dần tôi quen với cuộc sống gia đình anh từ lúc nào chẳng hay biết.
Từ khi nào tôi đã không còn sợ anh và bắt đầu cãi nhau chí chóe cùng anh.
Cũng chẳng biết từ lúc nào trong bữa ăn gia đình tôi nói chuyện nhiều như thế.
Nói bất chấp giống như lúc tôi còn sống với ba mẹ mình dưới quê.
Tôi quen với việc dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho cả nhà và hình như tôi thật sự đã xem đây là nhà của mình thật rồi.
Tôi không ghét anh Win mặc dù lúc nào ngoài miệng tôi cũng thốt lên ba chữ: "Em ghét anh".
Tôi quen dần với những câu nói nạt nộ của anh, quen với cách anh thô bạo đánh tôi mỗi khi tôi nhảy sai, quen với cách dỗ dành của anh mỗi khi tôi khóc òa vì giận dỗi.
Trong lòng tôi bây giờ anh Win đã thật sự trở thành một người anh trai thứ hai của tôi rồi.
Mỗi lúc gia sư đến dạy kèm anh.
Tôi cũng ngồi đó học cùng anh.
Ban đầu là do anh ép vì anh nói học một mình buồn lắm.
Lâu dần tôi hình thành như một thói quen.
Cứ đến giờ là tôi lại ôm vở chạy qua phòng anh ngồi học cùng.
Mọi chuyện cứ thế tốt đẹp trôi qua, ba tháng hè cũng mau chóng kết thúc.
Khi mùa thu đến, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị cho một năm học mới thì tôi mới nhận ra tôi chẳng chuẩn bị gì cả.
Trong khi năm này tôi chỉ mới lên lớp mười một mà nguyên một cái hè tôi lại đèn sách học chương trình mười hai cùng anh Win.
Tôi nhận ra mùa hè vừa qua của tôi thật chẳng ra làm sao cả.
Hè đến, một là đi chơi hai là học hè.
Còn tôi thì sao? Chẳng những không được đi chơi bữa nào mà còn thương tích đầy mình vì học nhảy.
Chẳng những không có một tí kiến thức nào về lớp mười một mà ôm một mớ kiến thức của mười hai.
Có ai đó bảo tôi là con điên của thế kỷ thì tôi cũng chấp nhận vì sự thật tôi điên quá mà.
Đến bây giờ khi chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa là đã nhập học thì tôi mới tóa hỏa nhận ra vấn đề của mình.
Đến cả ngôi trường tôi học hình hài ra sao tôi cũng chưa biết.
Qua một mùa hè cái tôi nhận được là tôi đã nhảy giỏi hơn rất nhiều, rất rất nhiều..