Buổi chiều, Hiên Viên Hối về trướng, gương mặt tuấn tú không hề có cảm xúc, tràn đầy sát khí.
Nhưng Triệu Hủ chỉ liếc mắt nhìn y, cười nói: “Xem ra Vương gia có tin tức tốt.”
Hiên Viên Hối không kềm được bật cười, dựa bên cạnh hắn ngồi xuống: “Quả nhiên cái gì cũng không che giấu nổi ngươi, ta đã tận lực mượn cớ che đậy, nhưng vẫn bị ngươi xem thấu.”
“Mười năm phu thê, nếu cả chút nhãn lực cũng không có, ta chẳng phải là uổng công hầu hạ Vương gia một hồi?” Triệu Hủ đưa tay gạt sách qua một bên: “Đúng rồi, ta đang muốn cùng Vương gia nói, nữ tỳ lúc trước suýt bị Vương gia sủng hạnh, ta đã…”
Hiên Viên Hối lần này là thật sự xệ mặt, lạnh lùng nói: “Cấp bạc thưởng người nhà nàng là xong, chút chuyện này vẫn cần ngươi tự mình xử lý?”
Triệu Hủ tự tiếu phi tiếu nhìn y: “Ta là Vương phi dĩ nhiên phải xen vào nội trạch, đang yên đang lành, tự dưng chết một tỳ nữ, coi như là thời điểm chiến loạn không ai khảo cứu như trước kia, nhưng ta cũng phải cho người khác một câu trả lời phải không?”
Hắn đã tra ra, tỳ nữ này là đại cung nữ lúc trước Độc Cô thái phi đưa cho hầu hạ bê cạnh Hiên Viên Hối, Thủ Ninh cuối cùng chọn nàng, không biết là trùng hợp hay là vì người khác bày mưu đặt kế.
Nhớ tới đêm đó, Hiên Viên Hối là vừa tức giận mà cũng chột dạ, sau đấy không nghĩ nhắc lại việc này.
Triệu Hủ ôn nhu nói: “Tóm lại là mạng người, trợ cấp hay cấm khẩu vẫn là nên làm. Hôm nay ta đã phái người điều tra, cũng may này tỳ nữ là cung nô, vô thân vô cố, chỉ cần bàn giao cùng Thái phi một tiếng là được.”
Vừa nghe đề cập Thái phi, Hiên Viên Hối lập tức nhíu mày, tính cách y đa nghi, lúc trước Độc Cô thái phi ngầm đồng ý Bạch Nhật xã hạ độc, y đã cực kỳ bất mãn, đối với Thái phi đề phòng nhiều hơn, bây giờ cung nữ suýt bị y sủng hạnh không ngờ có liên hệ tới Độc Cô thái phi, làm sao cho lòng y không sinh bất hòa?
Lần trước, Triệu Hủ biết rõ có độc vẫn lấy thân thử hiểm, còn có mấy phần đuối lý.
Nhưng lần này Triệu Hủ quá vô tội, hồng hạnh trong nhà xém chút nữa ra đầu tường, còn phải giúp đỡ thu thập hỗn loạn…
Nhớ đến đây, Hiên Viên Hối cười cực kỳ lấy lòng: “Đã thưởng ta, vậy muốn đánh giết đều chỉ cần một câu nói, không cần thiết đại phí chu chương, Thái phi chuyên tâm tu phật, sẽ không tất lấy việc hồng trần tầm thường làm cho lão nhân gia ưu phiền.”
Y nói câu này, cũng trong tính toán của Triệu Hủ, cười nói: “Cho nên, Vương gia đến cùng có tin tức tốt gì?”
Hiên Viên Hối duỗi hai ngón tay: “Một là, pháo công thành của Âu Huyền đã đưa tới, vừa rồi ta cho người lắp ráp thử một chút, uy lực quả nhiên không tầm thường, chỉ cần có hơn mười cái pháo công thành như vậy, nổ cửa thành Trường An không thành vấn đề; thứ hai, ngươi còn nhớ chú quan ghi chép sinh hoạt Trần Nhuế Văn ngày trước? Trời xui đất khiến ta tìm thấy mẹ già ở quê hương của hắn, đã sai người phụng dưỡng.”
“Vương gia nhân ái.”
“Ngay sau đó, chính là bên Đặng Phiên Vân, Đậu Lập đánh Giang Nam đạo không tệ, biết được chúng ta chuẩn bị công thành Trường An, hắn bèn nghỉ ngơi lấy sức, khai hoang đồn điền, chỉ tha không đánh, lúc trước Đặng Phiên Vân trú đóng ở Giang Nam tây đạo, vốn muốn giáp công với Đặng quân ở Trung Nguyên, loại trừ được Đặng Phúc Vũ, ai ngờ đến Sơn Nam đạo đánh một trận chúng ta đã thắng rồi. Không ai tiếp ứng, hiện tại hắn chỉ có thể hãm tại phía nam Đại Giang, bị Đậu Lập bóp lấy yết hầu, không được lên phía bắc.”
Triệu Hủ gật đầu: “Tuy là như vậy, Vương gia cũng không thể xem thường, dù sao Đặng Phiên Vân không phải là phường giá áo túi cơm như Đặng Phúc Vũ, mưu kế tâm cơ của hắn không thấp.”
“Tiểu vương biết.” Hiên Viên Hối than thở: “Cũng không biết Nhu Nghi quận chúa bây giờ ra sao, lúc trước Lang Gia vương Thế tử chết oan chết uổng, ta vẫn thiếu sót với nàng.”
Y dừng một chút, thần sắc có chút u ám: “Cũng không biết lúc trước Thái phi cùng nàng nói cái gì, vị trí của nàng bên Đặng Phiên Vân hết sức quan trọng, ta sợ nàng bị người trêu chọc, hỏng đại sự.”
“Ta đã bảo Chỉ Cức liên lạc với nàng, Nhu Nghi quận chúa nữ trung hào kiệt, tự nhiên có thể phân rõ thời thế, càng không phụ một lòng trung thành của Lang Gia vương đối Khải triều.”
Triệu Hủ tuy nói uyển chuyển, nhưng trên thực tế là đang chỉ trích Thái phi nhân tư phế công (việc riêng hỏng việc chung), Hiên Viên Hối cũng không phủ nhận, chỉ thở dài nói: “Lục lực đồng tâm, chân thành hài hoà, nói thì dễ, làm mới khó. Không biết năm đó thế tổ là có bao nhiêu thần võ, mới có thể khiến cho tứ hải quy tâm.”
Y phàn nàn tự trách, Triệu Hủ có chút mệt mỏi, cởi áo ngoài ra nằm trên giường: “Vương gia từ từ tính toán hoàng đồ đại nghiệp đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hiên Viên Hối bĩu môi, cũng bỏ xiêm y, đến gần vén chăn lên: “Thập cửu, thập cửu…”
Triệu Hủ vội vã ngủ, cực kỳ qua loa mà “Ừ” một tiếng.
Hiên Viên Hối bỗng có hứng chơi đùa, thẳng thắn ở bên tai Triệu Hủ không ngừng líu lo: “Nhớ năm đó phụ hoàng ban cho ta một con ngựa nhỏ, bây giờ cũng đã biến mất. Cũng may dòng dõi của nó vẫn còn, ngựa lúc trước cho ngươi, chính là đời sau của nó cùng Ðại Uyển bảo mã, ngươi cũng đừng thấy con ngựa kia phổ thông, nói là ngày đi ngàn dậm cũng không quá đáng…”
“Còn có đường đệ của ngươi, làm sao lại sợ vợ như vậy. Ôi, ta cùng với em vợ thực sự là đồng bệnh tương liên, ngay cả Thẩm Mịch ở trong phủ tựa hồ cũng không uy phong lắm, có phải là phong thủy Túc Châu ta có vấn đề…”
“Ngươi nói thời điểm chúng ta đánh vào Trường An, Đại Minh cung có như trước kia không? Ta đã nghĩ qua, chúng ta sẽ ở Bồng Lai điện, mỗi ngày cũng có thể nhìn nước hồ Thái Dịch, còn có bốn trăm hành lang uốn khúc. Chỉ là Bồng Lai điện gió lớn, tới mùa đông có thể sẽ hơi lạnh, cũng không sao, bỏ thêm than, lại dùng màn che tẩm điện ngăn…”
Triệu Hủ không thể nhịn được nữa, xoay người áp đảo y, hôn sâu ngăn chặn miệng y: “Chỉ một thời gian nữa là làm hoàng đế rồi, tại sao vẫn lắm mồm như bà ba hoa?”
Hiên Viên Hối dùng chóp mũi cọ chóp mũi hắn: “Ai bảo ngươi không phản ứng ta.”
Triệu Hủ híp mắt, cười lạnh: “Ta phản ứng ngươi cũng được, dù sao ngày mai cần dậy sớm còn phải cưỡi ngựa cũng không phải ta.”
“Ta có thể không đi.” Hiên Viên Hối nhíu mày cười khẩy.
Triệu Hủ không gật bừa: “Thiên hạ còn chưa tới tay, đã làm như hôn quân rồi.”
Lời tuy nói nặng, nhưng tay lại êm ái đặt nơi mấy huyệt đạo: “Thôi, ta tiện hỏi ngươi vài câu kinh điển. ‘Vũ vương thành tịch, tứ phương thông ân, mệnh hữu quốc’ là ngày nào?”
“Ngươi cũng quá xem nhẹ ta.” Hiên Viên Hối thoải mái nhắm mắt: “Tứ nguyệt ất vị nhật, trích từ sách Vũ thành, sau đó là phạt Trụ. Đoạn này, ta yêu thích câu trong Tần Thệ “Thiên thị tự ngã dân thị, thiên thính tự ngã dân thính. Bách tính hữu quá, tại dư nhất nhân, kim trẫm tất vãng.”” (trời nhìn thấy những gì con người nhìn thấy, trời nghe thấy những gì con người nghe thấy, bách tính cùng qua, còn ta một người, nay trẫm cũng hướng về?)
“Vương gia có thể nghĩ như vậy rất tốt.” Triệu Hủ cực kỳ hài lòng, hỏi một hồi, Vương gia nhà hắn cuối cùng cũng coi như có chút buồn ngủ.
Sau nửa canh giờ, Triệu Hủ cực kỳ tỉnh táo nhìn Hiên Viên Hối ngủ say sưa, hận đến nghiến răng nghiến lợi —— sói con thiếu đạo đức.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói: vừa đi nội dung vở kịch vừa vung thức ăn cho chó