Cảnh Cùng năm thứ mười tám.
Túc Châu, Vương phủ Khuynh Cái Đường.
Hiên Viên Hối ngồi ngay ngắn ở trên, phía dưới bên trái là quan văn phụ tá, bên phải là võ tướng nội vệ.
“Bẩm báo Vương gia, mùa đông năm nay dường như lạnh hơn năm trước, có nên sớm trữ lương thực quần áo mùa đông sẵn sàng hay không, tránh để thương nhân trữ hàng tăng giá?”
Hiên Viên Hối gật đầu: “Việc quan hệ tới dân sinh, Trưởng sử cứ cụ thể mà làm.”
Thẩm Mịch gật đầu đáp ứng, lại nói: “Vương gia, gần đây nha dịch tuần tra, đã có một vị lão nhân chết rét ở trong nhà, ngươi xem có nên xây một viện cứu tế tạm thời thu nhận bọn họ hay không, đợi đến xuân lại đưa về trong nhà?”
“Đấy là việc thiện, tất nhiên nên chuẩn.” Hiên Viên Hối nâng chén trà lên nhấp miệng, lại cười nói tiếp: “Người ta nói ‘Cứu người một mạng còn hơn xây bảy toà tháp’, theo bản vương thấy, Thẩm đại nhân đừng nói xây bảy, xây đến hơn bảy mươi toà tháp rồi.”
Thẩm Mịch trêu lại: “Ai cũng bảo Dĩnh Xuyên Triệu lang miệng nói ra hoa sen, Vương gia của chúng ta dĩ nhiên cũng không kém, này gọi là gì? Bỉ dực liền cành, cầm sắt hoà minh?”
Mọi người cùng cười một trận, đúng lúc này, Thủ Ninh ở ngoài cửa báo: “Vương phi đến!”
Cửa bị đẩy ra, cuốn theo luồng gió lạnh.
Triệu Hủ khoác kiện áo đỏ thắm tiến vào, thái dương đuôi lông mày đều là tuyết trắng.
“Vương phi.” Mọi người đứng dậy hành lễ.
Hiên Viên Hối lấy lò sưởi bên cạnh đưa cho hắn: “Sao lại thành như vậy, ngươi bay nhảy trong tuyết đấy à?”
Triệu Hủ thượng toạ bên cạnh y: “Cách mấy trượng xa đã nghe thấy có người nói xấu ta, nên buồn bã ủ rũ đứng ngẩn ngơ nửa ngày ở ngoài cửa…”
“Yểu điệu giai nhân, độc lập dao giai.” Hiên Viên Hối gật gù đắc ý ngâm nga.
Triệu Hủ lườm y: “Sắp đến giờ ngọ thiện, trong phủ đã chuẩn bị xong đồ ngon nhắm rượu, kính xin chư vị tạm dùng. Bạch Tô, đưa mấy vị đại nhân xuống dùng bữa.” Rồi quay đầu nói với Thẩm Mịch: “Hôm nay nhà bếp nhỏ cũng có làm món Thẩm đại nhân thích, không bằng lưu lại một bữa dùng cơm cùng Vương gia.”
Thẩm Mịch cũng không chối từ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đợi tất cả người khác lui đi hết rồi, Triệu Hủ mới lộ ra chút vẻ mỏi mệt, dựa vào giường la hán uể oải nói: “Ta vừa từ Bạch Nhật xã nhận được tin tức, thượng triều hôm nay, Trung Thư Tỉnh lệnh ban chiếu thư, tuyên Đặng Tường làm Phiêu Kị Đại tướng quân, không làm An Tây đại đô hộ nữa!”
Hiên Viên Hối và Thẩm Mịch đồng thời cả kinh, nửa ngày nói không nên lời.
“Vậy ngươi cũng biết người nào sẽ tiếp quản An Tây đô hộ phủ rồi?” Thẩm Mịch vội vàng hỏi.
Tây Bắc dân phong dũng mãnh, xưa nay bắc quân sức chiến đấu cực cường, cho dù đối phương là người Hồ dũng mãnh thiện chiến cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong. Vì vậy Đặng thị luồn cúi ở Tây Bắc lâu ngày, Đặng Tường tư quân chủ yếu là từ các thanh niên trai tráng mấy vùng lớn Lương Châu, Cam Châu, Qua Châu, Túc Châu tạo thành.
Coi như Đặng Tường ở xa Tây Bắc, chắc chắn gã cũng sẽ không ngồi yên nhìn Túc vương dần lớn mạnh, tất sẽ phái thân tín đến đây đóng giữ.
Triệu Hủ lại còn rãnh rỗi thừa nước đục thả câu: “Không bằng hai vị đoán xem?”
Thẩm Mịch tường tận thần sắc của hắn, nhíu mày: “Đặng thị quyền thế đang thịnh, có thể nói là liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm, đặt mình vào vị trí đám người Đặng Tường kia, ý đồ không tốt hiện ra rõ rành rành. Theo kiến giải vụng về của ta, bọn họ lần này tất nhiên sẽ phái một vị con cháu Đặng thị hoặc là thân tộc đến đây tọa trấn Tây Bắc.”
“Hiên Viên Hoàn.” Hiên Viên Hối lạnh lùng nói.
Hoàng trưởng tử Hiên Viên Hoàn mặc dù là trưởng tử, nhưng mẹ đẻ chỉ là một thị nữ ở ngự tiền bưng trà dâng nước, vừa sinh ra hắn xong đã không minh bạch ra đi. Hiên Viên Hoàn vẫn luôn được nuôi dưỡng ở bên cạnh Đặng hậu, ngồi trên ngọc điệp, còn có danh xưng con trưởng của nguyên hậu. Đặng hậu dưới gối có ba hoàng tử, tam hoàng tử vì là do tiểu muội của Đặng hậu nuôi, tự nhiên được coi trọng một chút, lần này có được vị trí thái tử; còn một hoàng tử tuổi quá nhỏ, vẫn là một đứa bé hồ đồ; nên trung thành tuyệt đối với Đặng hậu chính là vị trưởng tử này. Cảnh Cùng năm mười một hắn cưới thân nữ của Đặng Cao, cùng Hách Liên Đàm trở thành anh em rể, mặc dù không thể kế thừa quốc gia đại nghiệp, chỉ phong thân vương, nhưng rất được Đặng thị coi trọng, nếu như quả nhiên là hắn đến, vậy thì coi như phiền thật sự.
“Vương gia anh minh!” Triệu Hủ nửa thật nửa giả nịnh nọt nói.
Thẩm Mịch vuốt râu: “Rốt cuộc là Hiên Viên tôn thất.”
Hiên Viên Hối hừ lạnh một tiếng: “Thẩm đại nhân ở xa cung cấm, chỉ biết đại ca kia của ta là Hiên Viên hoàng tộc, nhưng không biết lợi hại bên trong. Ca ca tốt của ta, nói là cùng họ Hiên Viên, chỉ sợ đã sớm mang họ Đặng, cho nên tin tức này, có ưu không có hỉ.”
Hết đường xoay xở, Triệu Hủ cùng Thẩm Mịch đều là không nói được gì.
Thủ Ninh ở ngoài cửa bẩm báo: “Ngoài đại sảnh chư vị đại nhân đều đã dùng cơm xong, bọn họ bảo nô tài tới hỏi một chút, Vương gia đã nghị sự xong chưa?”
Hiên Viên Hối nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy hạt tuyết rơi thì nhỏ, mà mây đen cuồn cuộn, thẳng từ Thiên Sơn hướng bên này nhào tới.
“Bảo bọn họ hồi phủ đi, ngày mai nếu có bão tuyết, cũng không nên tới. Nếu có công việc cơ yếu, sai hạ nhân đưa sổ đến.”
Triệu Hủ nói với Thẩm Mịch: “Qua mùa đông này, còn kính xin Thẩm đại nhân bắt tay làm việc nhiều hơn. Bạch Tô, mang nhân sâm ba mươi năm ra tặng Thẩm đại nhân.”
Thẩm Mịch chối từ: “Những năm này cả nhà trên dưới được vương phi chăm sóc, thu nhận rất nhiều đồ vật từ Vương phi, nếu lại thu nữa, chẳng phải là lòng tham không đáy?”
Triệu Hủ cười nói: “Nghe nói Tôn phu nhân trước đó vài ngày bị phong hàn, mùa đông nay lại lạnh hơn, sợ dễ bị mệt mỏi chút, nên cần phải bồi bổ thân thể nhiều hơn. Đây là ta cùng Vương gia hiếu kính tẩu tử, ngươi chớ từ chối nữa.”
Thẩm Mịch bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nhận, rồi hành lễ lui ra.
“Vương gia.” Đợi ông đi xa, Triệu Hủ mới chậm rãi nói: “Chỉ Cức bên kia đã có vài thành tựu, thỉnh Vương gia rảnh rỗi qua xem xét.”
Hiên Viên Hối gật đầu: “Lúc trước săn được hồ cừu, cống đi kinh thành, đưa phụ hoàng, Độc Cô mẫu phi còn có nhị hoàng huynh mỗi người một cái.”
Triệu Hủ trong đầu ghi nhớ, múc cho y bát canh chè dương.
Hiên Viên Hối đun nóng rượu, đổ đầy cho hai người.
Cõi lòng đầy tâm sự mà uống rượu dùng đồ ăn, ước chừng thời gian uống cạn chén trà, tuyết bất ngờ bay xuống lả tả, quả thực như xoa miên xả nhứ (bông vải sợi xé vụn).
“Yến sơn tuyết hoa đại như tịch, phân phân xuy lạc Hiên Viên đài.” Triệu Hủ mơ màng ngâm: “Trái lại là hợp với tình hình.”
Hiên Viên Hối liếc hắn: “Cũng không sợ phạm vào kiêng kỵ.”
Những năm này vóc người y dĩ nhiên trưởng thành, cũng không biết là do một nửa huyết thống người Hồ phát huy, hay là nhờ mỗi ngày đều uống sữa bò, so với Triệu Hủ đã cao hơn một chút, phong yêu trách đồn (eo nhỏ mông cong khụ khụ), nhan sắc tươi đẹp, ai mà thấy, cũng phải khen thiếu niên lang đẹp trai.
Triệu Hủ híp mắt nhìn tuyết: “Giờ mới nhớ ra là có chuyện lớn quên mất chưa báo Vương gia.”
“Ừm.”
“Vị Bác Lăng giai công tử mà Vương gia tâm tâm niệm niệm kia, đã đạt kim khoa trạng nguyên.”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Bác Lăng? Thôi thị? Tâm tâm niệm niệm? Ta làm sao không nhớ rõ?”
“Thôi Tĩnh Hốt Thôi Trường Ninh đấy, Vương gia sao lại bạc tình như vậy, mới ba năm đã quên mất?” Triệu Hủ trêu ghẹo.
Hiên Viên Hối lúc này mới nhớ tới chuyện xưa, nâng chén rượu của mình lên đặt bên miệng hắn: “Không liên quan, Vương phi không cần chú ý như vậy chứ nhỉ? Chung này mời ngươi, quyền đương bồi tội.”
Triệu Hủ uống luôn tại tay y: “Đáng tiếc nha, đang yên đang lành một cọc lương duyên bị ta quấy rối. Nếu như hắn cùng với Vương gia cầm sắt hoà minh, thì ta vừa vặn mò được chức Phò mã.”
“Phò mã?” Hiên Viên Hối dừng lại: “Bọn họ rốt cục hạ thủ với Hà Đông Sĩ tộc?”
Triệu Hủ chậm rãi nói: “Ý chỉ của Thái hậu, Thôi Tĩnh Hốt bây giờ đang ở trong cung của trưởng nữ Hiếu Huệ công chúa, tháng sau mùng thành hôn.”
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu vương gia lớn rồi ta càng có mấy phần không muốn, vẫn muốn là shota đáng yêu cơ, đương nhiên trước mặt Vương phi vĩnh viễn vẫn như vậy thôi, Thôi Tĩnh Hốt chính là một trong ba Vương phi dự bị năm đó.