Con cháu gia đình Sĩ tộc nề nếp nghiêm khắc, cho nên hầu như đều kiêu căng tự tin giống như Dĩnh Xuyên Triệu thị vậy, đại thể cho đến lúc kết hôn vẫn còn là đồng nam. Lần đầu cùng giường cùng gối với người khác, Triệu Hủ chỉ cảm thấy mười vạn lần quái dị, theo bản năng dịch sang bên mép giường một chút, không muốn quấy rầy giấc ngủ của người ta.
Hiên Viên Hối trái lại vô cùng săn sóc, nằm sát bên trong, nhường ra cho hắn ra một mảng lớn: “Từ thời Quang Liệt đế, đã có lời ca ngợi chuyện quân thần cùng nhau ngủ. Bây giờ ngẫm lại, chúng ta kết hôn cũng có điểm thuận tiện như thế, giữa ban ngày nói chuyện không tiện, buổi tối cũng có thể thương nghị.”
Triệu Hủ thư giãn thân thể, cảm khái nói: “Ao rượu rừng thịt, cao giường ấm gối, thần bây giờ cũng coi như một bước lên trời, đều là được lây từ ánh sáng của Vương gia.”
“Cao giường ấm gối có lẽ có, còn ao rượu rừng thịt.” Hiên Viên Hối cười nhạo: “Ngươi tưởng Túc Châu là cái nơi ghê gớm gì à? E sợ ngày sau chả dính được chút ánh sáng nào, còn phải cùng bản vương nhẫn nhịn chịu đói, chịu khổ cùng với bị liên lụy.”
Triệu Hủ ngáp một cái: “Gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Vương gia chớ buồn, thần hiền lành cực kì.”
Hiên Viên Hối vừa định cãi, lại phát hiện người bên cạnh đã hít thở vững vàng, vậy mà đã ngủ say.
Cưỡng ép một kẻ thanh cao kiêu ngạo, cưới một thế gia tử “mục hạ vô trần” (mắt không vướng chuyện tầm thường) về nhà, kẻ đó chắc rồi sẽ oán hận thâm cừu, sẽ dương phụng âm vi (Ngoài thì thuận, trong thì chống, trước mặt phục tùng sau lưng chống lại); rồi sẽ ăn năn hối hận, sẽ ưu tiên việc tự vệ bản thân, tránh xa người ngàn dặm?
Trước đó y đã dự đoán qua các kiểu tình huống, lại đoán sai người trước mắt này.
Hiên Viên Hối chần chừ một lúc, vẫn nghiêng người sang, đối mặt Triệu Hủ.
Bản vương hi vọng, có thể giao phó toàn bộ phía sau lưng mình cho ngươi.
Ánh nắng ban ngày sáng ngời, cả đoàn người ngay lập tức lũ lượt cùng nhau lên đường.
Hiên Viên Hối nhắm mắt dưỡng thần, Triệu Hủ thì tinh thần phấn chấn đọc thoại bản, thỉnh thoảng bật cười.
“Tối hôm qua không ngủ được?” Sau nửa canh giờ, Triệu Hủ mới đặt thoại bản qua một bên.
Hiên Viên Hối mở mắt ra, không tỏ rõ ý kiến: “Vẫn ngủ được.”
Ánh sáng nhạt xuyên thấu qua màn xe bằng trúc, tạo thành từng dải màu sắc đậm nhạt xen kẽ trên mặt Hiên Viên Hối, trên gương mặt thiếu niên êm dịu kia hiện ra mấy phần tối tăm không rõ.
Triệu Hủ vươn người treo gọn mành xe lên, ánh nắng lập tức đổ đầy vào trong xe.
Hiên Viên Hối cả kinh: “Ngươi!”
“Vương gia hẳn chưa bao giờ ra khỏi kinh thành?” Triệu Hủ hất cằm lên nhìn ra bên ngoài. “Ngươi xem, mặc dù không giống cảnh “xuân” lắm, không phải cũng coi như đẹp sao.”
Hiên Viên Hối thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài, cùng lắm chỉ có một con đường thẳng tắp được nện thành từ đất vàng, bên đường thỉnh thoảng mọc ra mấy bụi cỏ dại, không khỏi nhíu mày nhìn hắn.
“Thần mặc dù chỉ là một kẻ áo vải, tuy nhiên may mắn đã được tiến cung mấy lần, không sai, phong cảnh này thật không sánh được với nước ao, chứ đừng nói chi là mấy ngàn gian Bồng Lai Các.” Triệu Hủ chậm rãi nói: “Cỏ dại này so với mẫu đơn hoa đào trong ngự uyển kia, có thể nói là quá thấp hèn. Tuy vậy thần vẫn cảm thấy vẻ đẹp của khung cảnh ven đường này quả thực bình sinh chưa thấy, Vương gia có biết vì sao không?”
Phía chân trời không biết có loài chim nào vừa bay qua, hót lên du dương.
“Nếu như có ngày Vương gia thực hiện được mong muốn, quay về bốn mặt tường cung của Trường An, liệu có lúc nào bất chợt nhớ tới biển trời rộng lớn ngày hôm nay?”
Hiên Viên Hối tựa hồ đã cười, dặn Thủ Ninh treo nốt mành xe bên phía mình lên: “Ta là binh sĩ của Hiên Viên gia, phàm không phải là kẻ bị nuôi tới chỉ biết ăn với ngủ, căn tính bị đè bẹp, sao lại không nghĩ tới chinh chiến bát hoang, đãng bình thiên hạ? Cứ coi như có ngày bị giam khốn lại trong cung cấm, chỉ cần trong lồng ngực này có thiên hạ, lo gì trong mắt không có thiên hạ?”
Triệu Hủ ý tứ sâu xa: “Quan trọng nhất… vẫn là trong tay có thiên hạ.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng bật cười.
Phong cảnh đẹp nhìn mãi cũng có lúc chán, hai bên từ từ cũng chỉ có thể nói chuyện trời đất.
Trong lúc vô tình, hai người đàm luận khá là hợp ý, đề tài cũng từ thăm dò không đến nơi đến chốn biến thành cộng thương đại kế.
Thời điểm đến Kỳ Châu, Hiên Viên Hối quyết định ở lại hai ngày để tu sửa, thu xếp đại đội nhân mã tại trạm dịch, xong cùng Triệu Hủ cải trang ra ngoài đi dạo.
Khải triều mặc dù vẫn luôn thừa hành dùng nông làm gốc, nhưng đối với thương nhân cũng không áp chế quá nhiều, vì vậy đoạn đường này thương lộ không dứt, càng gần Tây Bắc, nhóm khách thương lui tới càng thấy nhiều, trong đó không thiếu Hồ thương tóc đỏ mắt xanh biếc.
“Tứ lang nghĩ thử xem, bây giờ nói chúng ta là người bán hàng dạo, cũng không có người không tin.”
Hiên Viên Hối vốn có một nửa là người dân tộc Hồi Hột, hôm nay lại mặc một thân Hồ phục, ở trong nơi hỗn tạp đầy Hồ thương này bỗng hài hoà bất ngờ.
“Không bằng Thập Cửu Lang nói một chút.” Vì đã cải trang, Hiên Viên Hối cũng không thể tự xưng là Vương gia. “Chúng ta bán cái gì, mới có thể kiếm đồng lời lớn đây?”
Triệu Hủ biết y gần đây luôn luôn buồn bực khi nghĩ đến việc kiếm kế sinh nhai sau khi tới được Túc Châu, nhưng không nỡ vạch trần: “Son bột nước? Kê trâm thoa điền? Tơ lụa? Thiếp đột nhiên nhớ tới ngày kết hôn tổ mẫu thưởng không ít, không bằng cứ đem trâm Cảnh Phúc Trường Miên cùng vòng tay Kim Bát Phương kia đi bán lấy tiền?”
Hiên Viên Hối khá là bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, thời điểm nhiều người nhiều con mắt, Triệu Hủ luôn là một bộ dáng trơn bóng như ngọc, trong kinh thành thậm chí có người tán thưởng hắn hà tư nguyệt vận (dung mạo tuấn mỹ phong độ thanh nhã). Ai mà nghĩ tới, ngầm bên trong là kẻ đàm tiếu vô kỵ (nói năng không kiêng kị để ý), thậm chí khi hứng trí lên thì không biết xấu hổ, không cần mặt mũi?
“Nếu như chỉ có trên dưới một trăm người, mua bán mấy cái này đủ để sống tạm.” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Nhưng nếu là vạn người, thậm chí mười vạn người thì lấy đâu?”
Ánh mắt Triệu Hủ đột nhiên sáng lên, tràn đầy phấn khởi bước chân đi về phía một người buôn bán nhỏ ngồi chồm hỗm trên đất, miệng hàm hồ nói: “Nếu đến ngày ấy thật, thiếp tự có cách. Cùng lắm thì học đám man di vừa đánh vừa cướp, nói chung là sẽ không sai lầm: bỏ lỡ đại sự của lang quân.”
Hiên Viên Hối theo sau, tức giận nói: “Thời điểm không có nhiều người ngươi không cho ta cái thể diện gì, bây giờ cũng chỉ có ngươi với ta, tự dưng lại xưng ‘Thiếp’, trêu ghẹo ta là ‘Lang quân’, ngươi hơn ta những hai tuổi, ngươi làm như vậy ra dáng huynh trưởng sao?”
“Ồ? Lang quân muốn chấn chỉnh lại phu cương?” Triệu Hủ tựa hồ nhìn trúng một cái phá kiếm (kiếm hỏng), nói nhỏ với người buôn bán kia: “Năm mươi lạng vàng, ngươi bán hay là không bán?”
Năm mươi lạng vàng, tương đương với một năm bổng lộc của một chức quan tam phẩm!
Hiên Viên Hối đầu tiên là cả kinh, nhưng suy tính Triệu Hủ tất có hậu chiêu, chỉ ở một bên lạnh mắt nhìn.
“Cứ tưởng ngươi có mấy phần kiến thức, không ngờ chỉ là kẻ có mắt không tròng.” Người buôn bán nhỏ kia ngẩng đầu, tướng mạo cực kì lạnh lùng, dưới khóe mắt có một vết tích dữ tợn.
Triệu Hủ khẽ lắc đầu: “Một năm năm mươi kim, ngươi theo ta đi.”
Người buôn bán nhỏ liếc xéo hắn một cái: “Chỉ thế thôi?”
Triệu Hủ cúi người nhìn thẳng gã, nhẹ giọng nói: “Yếu nhân muốn bao nhiêu ngân lượng ta đều có thể cho ngươi, thậm chí… Cho ta chút thời gian, ta có thể làm mềm thép cứng.”
Người buôn bán nhỏ đã có mấy phần động dung, Triệu Hủ lui về phía sau một bước, lạy một cái dài. Thấy Hiên Viên Hối ngây ngốc ở một bên, nhanh chóng kéo kéo y, người sau lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao cùng hành lễ.
“Cũng được.” Người buôn bán nhỏ khiêng phá kiếm trên vai, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Âu Huyền.”
Triệu Hủ cười giả dối: “Thanh kiếm này xem như thuộc về chúng ta?”
Âu Huyền có vẻ ghét bỏ mà liếc hắn một cái, hừ một tiếng, cũng không biết có đáp ứng hay không.
“Thủ An, ngươi dẫn vị Âu huynh này về quan trạm dịch.” Hiên Viên Hối nhìn theo Âu Huyền đi xa, nhíu mày nhìn Triệu Hủ: “Ngươi biết lai lịch của hắn?”
Triệu Hủ cười ha hả: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Hiên Viên Hối vừa nhìn thần sắc là biết ngay hắn cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, không hoàn toàn chắc chắn, y không nhịn được chỉ vào mũi hắn, oán giận nói: “Bại gia!”