Tất cả quốc sư sau khi trở thành phật sống tái thế sẽ bị xoá bỏ hầu hết dấu ấn tại tục gia, vì vậy bây giờ Hiên Viên Hối và Triệu Hủ cũng không có cách nào chứng minh người quốc sư này chính là cậu ruột cùng cha cùng mẹ với mẫu phi của Hiên Viên Hối.
Nhưng ân tình của quốc sư đối với toàn bộ Túc Châu vương phủ là chân thực, không có nửa sự giả tạo. Bởi vậy, mấy ngày cuối quốc sư ở Túc Châu, đều là Hiên Viên Hối hoặc Triệu Hủ tự mình đến thăm, coi như hai người thực sự không tìm được thời gian rảnh, cũng có Thẩm Mịch hoặc là Triệu Khôi trước sau nịnh hót.
Cuối cùng đến ngày chia tay, phu phu Túc vương tự mình đưa tới hai mươi dặm ngoài thành, Hiên Viên Hối cực kỳ không muốn, còn Triệu Hủ vì mấy ngày nay quốc sư không làm khó dễ nữa, cũng có một chút cảm xúc lúc biệt ly.
Uống qua rượu tiễn đưa, quốc sư phóng ngựa về phía trước, gật gật đầu với Hiên Viên Hối.
Hiên Viên Hối hiểu ý, cũng tiến lên vài bước, hai người đến nơi thông thoáng dừng lại.
“Vương gia thuở nhỏ tang mẫu, trước đó không lâu cũng mất phụ thân, hiện ở bên người đã không còn trưởng bối.” Đôi mắt màu gỉ sét xưa nay trống rỗng của Quốc sư càng thêm ôn nhu: “Đoạn thời gian này, ta ỷ vào niên kỉ xấp xỉ bậc cha chú của Vương gia mà quơ tay múa chân, có lẽ là có chút cậy già lên mặt.”
Hiên Viên Hối nhìn ông cười: “Ở trong lòng ta, quốc sư như cữu cữu.”
Thiếu niên tiên y nộ mã (áo đẹp ngựa xịn) đứng dưới nắng chói, một đám mây chợt bay ngang trời khiến cho gương mặt y hiện ra không rõ — nửa quang minh lỗi lạc, nửa đa nghi u ám; nửa ôn hòa lương thiện, nửa sắc bén tàn nhẫn; nửa bền gan vững chí, nửa được nuông chiều sinh hư.
Một nửa Hán, một nửa Hồ.
Quốc sư đối diện với con mắt thâm thúy như hồ nước xanh thẳm của y, cười nói: “Đáng tiếc Vương gia đối Vương phi tình thâm như thế, nếu như có dòng dõi, hẳn cũng giống như Vương gia lệ chất thiên thành (trời sinh đẹp đẽ).”
Hiên Viên Hối nhíu mày, đang muốn nói gì đó, lại nghe quốc sư tiếp tục: “Cùng lắm cũng không quan trọng, Tây Vực mỗ quốc không phải có truyền thuyết sông tử mẫu? Huống chi, ta cũng từng may mắn được thấy mấy quyển cổ sách độc bản thất truyền đã lâu, bên trong có vài bí thuật, tra cứu kỹ cũng có vài phần ý tứ.”
Ông càng nói càng thái quá, Hiên Viên Hối nghe mà lúng túng, nhanh chóng cắt lời: “Trước tiên không nói chuyện này, lễ vật của tiểu vương kính xin quốc sư mang cho cữu cữu, mặt khác, vật ấy chính là của mẫu phi lưu lại, khi còn sống chưa từng rời khỏi người, kính xin quốc sư hỗ trợ mang về cố hương, hoặc tìm một chỗ táng, hoặc giao cho người thân nhất, cũng coi như là để vật ấy thay mẫu phi lá rụng về cội.”
Hắn lấy ra một chuỗi tràng hạt từ trong tay áo, hai tay nâng đưa cho quốc sư.
Tràng hạt kia dùng viên ngọc phỉ thúy cùng cỡ và sáu viên bích tỳ phật đầu xâu thành, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải vật phàm tục.
Quốc sư trịnh trọng tiếp nhận, dặn dò vài câu với người hầu Hồi Hột phía sau, quay đầu ngựa: “Người Hán có câu, gọi là “Nhân sinh tụ tán, tín như phù vân, địa bắc thiên nam, hội hữu tương kiến”, hôm nay ta tặng câu nói này cho Vương gia, hi vọng ngày tái kiến, chính là ngày Vương gia đứng trên đỉnh.”
Hiên Viên Hối xuống ngựa, lạy dài trên đất: “Cung tiễn quốc sư.”
Quốc sư không chờ nhóm Triệu Hủ hành đại lễ nữa, thẳng kéo roi ngựa đi.
“Chà chà, chúng ta cũng lao tâm lao lực với hắn một hồi, thế mà quý trọng vẫn không sánh bằng Vương gia, môt câu gặp lại cũng không có, không khỏi khiến người thất vọng.” Triệu Hủ trêu ghẹo.
Hiên Viên Hối kiềm chế cảm xúc trong lòng, điều chỉnh giọng nói: “Quốc sư người Hồ được người ngưỡng mộ, lòng cũng hướng về bản vương, Vương phi nên vì bản vương cao hứng mới phải, sao lại nói như vậy?”
Triệu Hủ lườm: “Hôm nay không có việc gì, không bằng ta với điện hạ đi chung quanh một chút?”
Hiên Viên Hối biết hắn có việc thương nghị, cười nói: “Hiếm thấy Vương phi có hứng thú như thế, tiểu vương nào dám không phụng bồi?”
Hai người phi ngựa đến một gò đất nhỏ bên ngoài thành Túc Châu, gió thổi vù vù, Hiên Viên Hối đón lấy áo khoác của Triệu Hủ, mới nói: “Vì sao không về trong phòng thương lượng?”
“Nhất thời cao hứng thôi.” Triệu Hủ chỉ roi ngựa về chỗ đất ruộng rộng dài phía trước: “Trước kia nơi đây là gì, điện hạ còn nhớ?”
Hiên Viên Hối nheo mắt, không chút nghĩ ngợi: “Hình như là một mảnh núi toàn cây hòe?”
Thời điểm bọn họ vừa tới Túc Châu, đã từng dò hỏi Túc Châu nhân văn địa lý, phong thổ, gần như đạp qua mỗi tấc đất ở Túc Châu.
“Không dối gạt điện hạ, trước ta nhiều lần khuyên điện hạ phải mang hi vọng trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ được vứt bỏ, nhưng lần đầu ta hiểu Túc Châu cằn cỗi thế nào, vẫn là khó tránh khỏi nản lòng.” Triệu Hủ nheo mắt, rất có vài phần cảm khái: “Tình hình khi đó, nói là đất trời đen kịt cũng không quá đáng, ai cũng không nhìn thấy lối ra, phía trước chỉ có tăm tối.”
Hiên Viên Hối cúi đầu cười cười: “Ngày trước ta cũng chần chờ hoảng loạn, nản lòng thoái chí, nhưng bây giờ không còn cách khác, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước, dù cho máu me đầm đìa, dù cho vỡ đầu chảy máu… Nhưng mà ngươi xem, không quản có bao nhiêu khó, chúng ta vẫn cùng cố gắng vượt qua, không phải sao?”
Triệu Hủ cũng cười: “Ta vừa nhận được một phong mật thư, vì quốc sư vẫn còn, chưa bẩm báo với Vương gia —— Nhu Nghi quận chúa truyền đến tin tức, nói là hoàng đế bệnh nặng, phát hiện vu cổ ở hậu cung, truy tra được là do Túc vương ngài làm chủ, triều đình lập tức muốn đến thanh trừ rồi!”
Hiên Viên Hối cũng không ngạc nhiên, chỉ nhíu mày: “Phải không.”
Triệu Hủ yên lặng nhìn y, than nhẹ một tiếng, không biết là buồn hay là vui: “Vương gia thật sự lớn rồi, nghe được tin tức này, lúc đó ta còn thất thủ làm rơi cả cốc.”
“Nếu như phụ hoàng vẫn còn, ta cam nguyện làm đứa trẻ khóc nháo, đại kinh tiểu quái, nhưng người đã mất…” Hiên Viên Hối nắm tràng hạt trên cổ tay: “Lúc trước chúng ta ước định với Thôi Tĩnh Hốt, hắn xác định không sẽ chọn lúc này ra tay, như vậy là Đặng Phiên Vân?”
Triệu Hủ lắc đầu: “Từ mật thư của Nhu Nghi quận chúa, gần như là Đặng Phiên Vân chủ mưu không cần nghi ngờ.”
“Chân tướng phơi bày, Đặng đảng đã ngồi không yên. Lúc trước ngươi nói muốn dùng việc của Hiếu Huệ cùng Thôi Tĩnh Hốt làm chút văn chương, liệu có được không?” Hiên Viên Hối quay ngựa, vừa đi về vừa hỏi.
Triều đình đã mài đao soàn soạt, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn tránh nói đề tài này, trái lại đi đàm luận vài việc nhỏ không đáng kể, nếu như Thẩm Mịch ở đây, khẳng định phải ai thán “Vương phi không đúng lúc, Vương gia thực sự bướng bỉnh”.
Triệu Hủ quay sang nhìn y: “Vương gia không ngại đoán xem gian phu là ai?”
“A, Thôi Trường Ninh thật sự bị đội nón xanh?” Hiên Viên Hối sờ sờ cằm: “Họ Đặng?”
Triệu Hủ gật đầu.
“Có thể là con trai của Đặng Tường?”
Gật đầu.
“Hai huynh đệ Phiên Vân Phúc Vũ vẫn theo cha tại Lũng Hữu, không quá quen biết Hiếu Huệ, Đặng Thừa Phong tuổi quá nhỏ, là Đặng Kinh Lôi?”
Triệu Hủ nở nụ cười: “Đặng Diễn nếu như là Vương Mãng, Đặng Kinh Lôi chỉ sợ sẽ là cái hoàng thái tôn, lần này Vương gia có thể minh bạch vì sao Hiếu Huệ mang danh trưởng công chúa cũng muốn giúp Đặng thị?”
Hiên Viên Hối cợt nhả: “Nếu không phải ta cưới ngươi, nón xanh này chẳng phải là đeo trên đầu ngươi, còn không mau cảm ơn ta?”
Triệu Hủ cười ôn nhã: “Không sao, nếu như là người của ta “hồng hạnh xuất tường”, ta cũng không làm gì cả, cùng lắm hai bên không liên hệ, không gặp nhau thôi.”
Hiên Viên Hối hồ nghi nói: “Rộng lượng như vậy?”
“Vương gia thì sao?”
Hiên Viên Hối lạnh lùng nói: “Tộc.” (giết cả nhà)
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói: sông tử mẫu chính là sông trong Tây Du ký Nữ Nhi quốc, quốc sư chỉ đùa giỡn, không phải thật muốn giải quyết vấn đề tương đối mở như vậy, không biết giải thích rõ ràng, có hai cách hiểu, không phải bọn hắn vượt quá giới hạn với người khác, kỳ thực cả hai cách hiểu đều chôn xuống phục bút.