Chính khánh năm thứ hai, xúi quẩy đến không thể xúi quẩy hơn.
Nạn châu chấu bao phủ Cửu Châu, vô số lưu dân lang bạt kỳ hồ.
Nhưng lúc này ở Trường An xa xôi triều đình lại vô cùng hờ hững, vẫn tiếp tục trên triều thượng tranh luận làm sao loại trừ Túc vương, không, bây giờ đã là mối họa lớn Hiên Viên Hối bị giáng thành thứ dân.
Vì vậy chỉ vẻn vẹn một tháng sau khi Đặng Kinh Lôi bị đâm, triều đình hạ chỉ tuyển quân, quyết ý chỉ huy Lũng Hữu, tiêu diệt phản vương.
“Nếu dưới trướng Đặng thị có mấy chục vạn hùng binh, vậy tại sao còn phải tuyển quân?” Triệu Khôi nghĩ mãi mà không ra.
Triệu Hủ thêm chút đàn hương vào lư hương, nhàn nhạt nói: “Lúc này là triều đình thanh trừ Túc Châu, hắn cần gì phải dùng binh lực của chính mình?”
“Ý của Vương gia… Là muốn buộc bọn họ mau chóng soán vị?” Triệu Khôi nhìn hai bên một chút, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Hủ không tỏ rõ ý kiến: “Không sai, so với Đặng đảng, vốn liếng lớn nhất của Vương gia xác thực chính là ‘Danh chính ngôn thuận’, nhưng bây giờ Đặng đảng vẫn là chư hầu nghe lệnh thiên tử, Đặng Diễn gọi dễ nghe là trọng thần, trên thực tế có khác gì hoàng đế? Đặng đảng dĩ nhiên đã khống chế triều cục, hiện nay lực lượng của chúng ta tuy chưa chắc tất thắng, nhưng thời cơ không đợi người, cường giả cầu ổn cầu an, nhược giả chỉ cầu biến cầu cấp, như vậy mới có thể thủ thắng trong tình hình rối loạn.”
Triệu Khôi gật đầu: “Vậy phía dưới nên làm như thế nào?”
Triệu Hủ cười cười: “Đặng đảng mặc dù quen thói mua danh chuộc tiếng, nhưng bọn họ lại quên mất lung lạc nhóm quần thần như thế nào? Thiên hạ này còn nhiều người tinh tường phân rõ được thị phi đúng sai, cho dù là hắn xưa nay xem thường nhóm tiểu dân. Bách tính, dễ bị lừa nhất, cũng thông minh nhất… Như vậy, ngươi và Thẩm Mịch thương lượng, nhanh chóng biên một lời tiên tri.”
“Nói Đặng thị lòng dạ khó lường, hại nước hại dân?” Triệu Khôi không xác định nói.
Triệu Hủ lắc đầu, khá là bất đắc dĩ vì cái bản tính thuần lương này của tiểu đường đệ: “Ngươi… Sau này cứ an tâm đi gom góp lương thảo đi, việc này ngươi không cần để ý, tự đi nói cho Thẩm Mịch, hắn sẽ biết ra tay thế nào.”
Sau năm ngày, Hiên Viên Hối từ quân doanh hồi phủ, vừa vào cửa đã nói với Triệu Hủ: “Lời tiên tri kia là ngươi bảo Thẩm Mịch giở trò quỷ?”
“Ừm, lời tiên tri là ta viết không sai.” Triệu Hủ vùi đầu vào sách, cũng không ngẩng lên.
“Đạp hỏa năng phiên vân, đăng đao nhập cửu trọng. Khải triều còn hỏa đức, đăng đao vi đặng, chính là Đặng thị đạp lên Hiên Viên thị ta lấy được đế tộ, mà đứa con thiên mệnh này chính là Đặng Phiên Vân?” Hiên Viên Hối chậm rãi thì thầm: “Ngược lại là rất tài năng, ngươi muốn gây xích mích giữa huynh đệ Đặng thị, để Đặng Tường cùng Đặng Cao tự giết lẫn nhau?”
“Không sai.”
Hiên Viên Hối bĩu môi, ngồi bên cạnh hắn: “Lời tiên tri này từ Lạc Kinh truyền ra, cùng lắm mất hai, ba ngày là truyền tới Trường An, lại từ Trường An truyền khắp kinh đô và vùng lân cận, quan nội, ba đạo Lũng Hữu, truyền nhanh như vậy, có tận lực quá hay không, khiến người ta nghi ngờ?”
“Nghi, cũng là nghi Đặng thị, mấu chốt là bởi vậy, Đặng Cao tám phần mười sẽ nghĩ Đặng Tường hoặc là Đặng Phiên Vân tản lời tiên tri.” Triệu Hủ viết xong một bút cuối cùng, để hồ sơ qua một bên: “Ta đoán bây giờ giới trí thức thanh lưu tám phần mười đã đang sôi nổi nghị luận, nhưng là còn chưa đủ.”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Thật có vài bách tính ngu muội, nếu như bọn họ tin, chúng ta chẳng phải là lộng khéo thành vụng?”
Triệu Hủ tựa như cười mà không phải cười: “Thứ như lời tiên tri, hoặc dấu hiệu tốt lành, ngẫu nhiên có một lần hai lần, phần đông sẽ cảm thấy là thiên ý, nhưng nếu là số lần xuất hiện nhiều, người còn có thể tin cỡ nào?”
Hiên Viên Hối lập tức minh bạch: “Trước kia Đặng đảng e là cũng có ý đồ này, muốn dùng sấm vĩ, sấm thư đầu độc lòng người, làm bằng chứng Hiên Viên thị thất đức, Đặng thị là theo mệnh trời… Nhưng nếu phiếm lạm, tự nhiên những thứ này cũng không còn đáng giá, tuy là giúp hắn, nhưng cũng làm đứt đoạn mất con đường của hắn…”
“Không sai.” Triệu Hủ nheo mắt: “Ta thật muốn nhìn một chút, thiên mệnh rốt cuộc là đứng ở bên ai.”
Chính Khánh năm thứ hai ngày mùng tháng , sông Lạc hiện lên một cự quy, con rùa này nâng một bia đá có chữ thượng thư an dương đặng, vương thiên hạ —— An Dương chính là nơi xuất ra Đặng thị.
Ngày tháng , có mấy trăm con chim phượng bay quanh nơi Tuyên quận vương sinh ra, cùng hót vang.
Ngày tháng , có một cao tăng đắc đạo mơ thấy thế tổ Hiên Viên Chiêu Mân, than thở rơi nước mắt nói con cháu vô đức vô năng, liên luỵ sinh dân, may mà có Đặng Diễn, mới có thịnh thế phồn hoa như gấm, giàu có an khang.
Ngày mùng tháng , có người ở phủ đệ Đặng Quan Tinh nhìn thấy vạn trượng hào quang.
…
Đặng thị trước kia cũng có tính toán này, cho nên lúc bắt đầu những lời kia chưa hề khuyên can, những tiểu binh tiểu tốt bên Đặng đảng càng tranh nhau truyền bá để làm hài lòng chủ nhân, lại được Bạch Nhật xã đổ thêm dầu vào lửa.
Ngắn ngủi một tháng, các nơi phát hiện hơn ba ngàn lời tiên tri và điềm lành, quả thực làm cho người ta nhìn không kịp.
Ban đầu sẽ có vài người dân nơi hương dã tin, thế nhưng số lần nhiều, đừng nói là quan lại học sinh kiến thức rộng rãi, chính là tiều phu thợ săn cũng cảm thấy chim phượng, Giao Long, linh quy nhiều đến mức mất giá, lại nhìn người lưu truyền tin hăng hái nhất hình như là người Đặng lão gia, dần dần cũng không tín phục nữa.
Cùng lúc, công văn tuyển quân được dán ở mỗi cửa thành —— triều đình muốn một lần cường chinh mười vạn tráng đinh mở rộng phủ quân.
Những châu huyện khác thì hoàn hảo, chỉ có ba đạo Hà Đông, Hà Nam, Hà Bắc vốn bị nạn châu chấu làm hại, triều đình không giúp nạn thiên tai bất lợi còn chưa nói, lại còn đòi ba đạo này tuyển quân, trong nháy mắt gây nên oán thán.
Nạn dân phẫn nộ xé rách bố cáo tuyển quân trên cửa thành, cáo biệt ruộng vườn hoang vu và quê cũ người chết đói đầy đất, dồn dập đi tới những châu huyện khác. Kết quả bọn họ lại phát hiện, nhiều nơi ca múa mừng cảnh thái bình, chung quanh truyền tụng cái gọi là lời tiên tri về mệnh trời của Đặng thị.
Buồn cười nhất chính là, thời điểm bố cáo tuyển quân liệt kê tội trạng Túc vương, viết hai tội, một là cấu kết Ngụy vương Hiên Viên Hoàn ám sát Đặng Kinh Lôi; hai là thời điểm hoàng đế bệnh nặng, Túc vương làm đệ đệ còn dám dùng vu cổ nguyền rủa với ngài.
Bởi vậy, ngay cả những nạn dân này cũng biết, đoạn thời gian vừa rồi, hoàng thượng nắm giữ triều chính căn bản không phải bệnh không xuống giường được, mà là điềm tốt nói tới ngày đó mệnh sở quy Đặng thị.
Đừng nói là vì bọn họ bán mạng đánh trận, bây giờ nạn dân chỉ hận không thể giết vào Trường An thành, giết sạch những kẻ ngồi trên cao dám tổn hại dân sinh, báo thù cho thân thích bằng hữu chết trong thiên tai của mình.
Trường An quá xa, bọn họ bằng ý chí cùng nhau cầm theo bất kì loại côn bổng, liêm đao, búa rìu nào mà họ thấy, vọt vào các thành trấn, trước cướp hết sạch kho lúa, sau vào mấy nhà phú hộ, đặc biệt là nhà quan lại để đánh cướp.
Dần dần, vài nhóm nạn dân trao đổi tin tức, bọn họ dứt khoát tụ hội cùng một chỗ, tạo thành một nhánh nghĩa quân.
Sự tình làm lớn, không dối gạt được, lúc này mới có người đăng báo triều đình, đám người Đặng Diễn bây giờ mới biết, trong lúc bọn hắn bận lòng vì điềm lành, nạn châu chấu đã đến tình trạng không thể vãn hồi.
Không ai biết rằng, có vài người thường xuyên thổi gió bên cạnh Thứ Sử, sao chép công văn, di chuyển tin tức nhóm Tiểu Lại truyền tới; lại càng không có ai biết, mấy người bị độc câm đang giữ tấu chương của hoạn quan trong cung kia, cũng từng là con cái nhà lành, nếu không phải do Đặng đảng, bọn họ sẽ không phải làm quan nô, cũng sẽ không trở thành thành viên của Bạch Nhật xã.
Ngày ấy Đại hàn, nhóm bộ hạ cũ đầu tiên của Hiên Viên Hoàn bôn ba ngàn dặm đến Túc Châu, đích thân Túc vương đứng trong đình cách thành mười dặm ra nghênh đón.
Triệu Hủ mặc áo khoác, đứng trên thành lầu nhìn xa xa.
“Gió nổi lên rồi…” Hắn chậm rãi nói.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói: quyển thứ ba kết thúc, quyển kế tiếp sẽ bắt đầu đánh nhau…