Túc Châu án binh bất động, triều đình mài đao soàn soạt, Đặng Phiên Vân, Đặng Phúc Vũ tự mình dẫn ba mươi vạn binh mã đi tới Thái Châu nơi nghĩa quân tụ hợp.
Thiên Khải triều đã hai trăm năm chưa động can qua tại Trung Nguyên, trong lúc nhất thời lòng dân Hà Nam bàng hoàng, dồn dập bỏ nhà bỏ của, chạy tứ tán.
Dĩnh Xuyên cũng ở Hà Nam đạo, nhớ tới phụ thân từ quan về quê, kể cả lấy danh là về quê thủ hiếu với tổ mẫu, thì kì thực chư tộc huynh đệ vẫn là bị chính mình liên lụy phải quy ẩn, Triệu Hủ không khỏi lo lắng.
“Ta đã phái Bạch Nhật xã đi hỏi thăm.” Hiên Viên Hối động viên nói: “Huống hồ nhạc phụ đại nhân mưu tính sâu xa, nghĩ đã sớm có an bài, ngươi không cần phải lo lắng.”
Triệu Hủ cười khổ: “Tuy nói có lý, thế nhưng cha mẹ đang ở hiểm cảnh, người làm con cái sao có thể yên lòng?”
“Nghe nói Đặng Phiên Vân đã đánh nhau với ‘Trương Nhân Bảo’ của chúng ta.” Hiên Viên Hối dẫn ra đề tài.
“Ồ?” Triệu Hủ nhíu mày: ” ‘Trương Nhân Bảo’ này được Vương gia chân truyền?”
Hiên Viên Hối cười cười: “Lần này ngược lại thật sự là một cơ hội tốt, Đặng thị dùng quân công lập nghiệp, thành tựu về văn hoá giáo dục không nói, võ công cũng rất là khá, cuối cùng sẽ có ngày chúng ta phải đối chọi với bọn họ, lần này sống chết mặc bay, nhưng cũng là cơ hội hiếm thấy để nhận biết đối phương.”
“Vậy thì cung kính chúc Vương gia biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng?” Triệu Hủ giơ chén trà, khẽ mỉm cười.
Chiến báo bên Thái Châu thỉnh thoảng truyền đến, hôm nay là Đặng Phiên Vân đánh vào sườn, hôm sau chính là Trương Nhân Bảo mai phục tại một hẻm núi nhỏ hẹp, ngày kia là Đặng Phúc Vũ treo miễn chiến bài, ngày kia nữa là Trương Nhân Bảo phái người đi đốt lương thảo của Đặng thị.
Ánh nến trong thư phòng của Hiên Viên Hối thường sáng cả đêm, chỉ thấy tấm bản đồ Hà Nam đạo trên bàn viết kín các loại ký hiệu, nói y bàng quan với chiến sự Thái Châu, sợ cũng chỉ có thể lừa gạt trẻ con vô tri.
Triệu Hủ lại đăm chiêu một chuyện khác, buổi đầu tiền triều, Hà Đông Sĩ tộc là ngũ tính thất vọng, sau đó trải qua mấy lần chiến loạn, thời điểm Thế tổ có loạn hai vương, thời điểm Nhân Tông phổ biến Sĩ thứ hợp lưu, Dĩnh Xuyên Chung thị, Lang Gia Vương thị kể cả Bác Lăng Tô thị từ lâu đã sụp đổ, lại có Ngô Trung Chu thị không tự trừ tước, đến bây giờ, Sĩ tộc vọng tính chỉ còn Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lô thị, Dĩnh Xuyên Triệu thị, Văn Hỉ Bùi thị, Thái Nguyên Vương thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Tương Dương Liễu thị.
(ngũ tính thất vọng: thời Tùy Đường có họ (ngũ tính) được hưởng uy vọng cao nhất, trong đó có hai họ được quận vọng nên có vọng (thất vọng), quận vọng là một khu vực riệng cho một dòng họ nhất định.)
Lần trước Triệu Hủ gửi thiếp mời cho sáu họ, bây giờ cũng dồn dập có hồi âm.
Liễu Binh trước kia đầu Đặng đảng, đã sớm thân liệt đài các, quyền cao chức trọng, vì vậy Triệu Hủ căn bản không gửi thiếp mời Liễu thị.
Bác Lăng, Thanh Hà Thôi thị mặc dù không cùng quận vọng, nhưng cùng Thôi tính, từ trước đến giờ như thể chân tay, biểu đạt minh kì ám kì với Triệu Hủ, tuy trong lòng mong mỏi, nhưng bất đắc dĩ núi cao nước xa, đệ tử Thôi thị xin vào Túc Châu sợ là không dễ, không thể làm gì khác hơn là trước tiên từng người hiến dâng thiên kim, chờ ngày Túc vương tiến vào Trung Nguyên, hợp lực dưới trướng Túc vương.
Văn Hỉ Bùi thị từ thời Thế tổ chính là có quan hệ rất gần với Triệu thị, ngay cả Vương thị, Trịnh thị cũng chọn lựa một vài đệ tử hiểu được chút binh pháp mưu lược trong nhà đưa tới Túc Châu, tính toán số ngày, quá nửa tháng nữa là nên tới nơi rồi.
Phạm Dương Lô thị vẫn chưa hồi âm, tuy nhiên nể tình Sĩ tộc mấy trăm năm đèn nhang nên chưa từng tố giác.
Ngược lại là chính Dĩnh Xuyên Triệu thị, Triệu Ngữ là quý phi mang thai long tự rõ ràng, Triệu Nhược Phù là quốc trượng hợp lẽ, tuy tình thế trước mắt của hoàng đế không tốt, nhưng đến nay vẫn ngồi trên long vị, muốn buông tha hoàng đế danh chính ngôn thuận mà nhảy vào Túc vương bị phế vương vị, cần phải có đủ dũng khí mà người thường không thể có, cho nên vẫn quan sát, chờ tương lai tính sau.
Nhưng dù như thế nào, trong trận doanh của Túc vương, Triệu Hủ vẫn là Sĩ tộc đứng đầu, việc hắn đoạt được quan vị trực tiếp quyết định lòng người thế gia sẽ ủng hộ hay phản đối.
Từ cổ chí kim, chưa có chuyện thê thiếp hậu viện đạt được quan vị, như vậy xem ra ngày phu phu Túc vương hòa ly đang ở trước mắt.
Rồi xem là ai nhắc tới trước.
Túc vương giả câm vờ điếc, luôn ở quân doanh luyện binh.
Túc vương phi đóng cửa không ra, lúc trước ngày ngày ngày đều ở Khuynh Cái đường nghị sự, thì nay cũng chỉ có mười ngày một lần, Triệu Hủ không lộ diện, chỉ để người đưa đến hồng phê chỉ tiên (giấy đỏ), ngẫu nhiên cũng có động đến tư ấn quân chỉ, nhưng trực tiếp xuất hiện tiếp xúc với trọng thần lại cực kỳ hiếm thấy, càng không nói đến việc tự đưa ra chuyện hòa ly.
Vì vậy, mọi người đều đưa ánh mắt về phía Thẩm Mịch —— ông đi theo phu phu Túc vương sớm nhất, cũng xuất ra từ Bạch Nhật xã, có thể chen mồm trước mặt Vương phi, nguyên một đảng thần tử Túc vương vô luận cũ hay mới, đều rất là phục ông.
Thẩm Mịch nhìn phu phu Túc vương đến tận hôm nay, đối với quan hệ của hai người ông cũng khá là ngờ vực, ông lo lắng nhất chính là nếu như hai người sinh ra tình cảm, những tính toán ngày trước sợ sẽ thất bại hoàn toàn…
Bất kể như thế nào, Thẩm đại nhân lòng mang Túc Châu hết trí tận trung vẫn là quyết định phân công thăm dò một chút, nếu như hai người chỉ là tình đồng thủ túc, vẫn chưa sinh ra tâm tư “Bỉ dực song phi, không rời không bỏ”, hoặc cũng chỉ là tình thâm như biển, vẫn còn nguyện vì đại nghiệp thả xuống tư tình thì còn nói được; nhưng nếu như hai người này tình không thay đổi, căn bản người khác chen vào không lọt, vậy thì cũng khó rồi.
Thẩm Mịch đi tìm Vương phi trước, bên ngoài đất trời ngập băng tuyết, nhưng bên trong Nùng Lý lâu chỉ đốt một chút than lửa như thể mới vào ngày xuân. Triệu Hủ đang đứng luyện viết chữ, từ xa nhìn lại, là thư pháp Nguỵ bi.
“Hạ quan kiến quá Vương phi.”
Thẩm Mịch vừa muốn hành lễ, đã bị Triệu Hủ ngăn cản: “Ngươi có việc tới đây, thế nào, bọn họ đến cùng không nhịn được, cho ngươi đến thăm dò ý tứ của ta?”
Hắn nghiêng mặt, khóe mắt hơi xếch lên, vẻ mặt nhìn như có chút say, Thẩm Mịch thấy bên bàn có một ly rượu, không biết Triệu Hủ mới vừa rồi là dùng rượu di tình hay là mượn rượu tiêu sầu.
Thẩm Mịch chần chừ một lúc, quyết định nói thẳng: “Ngày chúng ta khởi binh chắc cũng không xa nữa, không biết Dương Quang huynh đang nghĩ gì, để hạ quan chuẩn bị trước chế ra sách an bài.”
Lời nói này xảo diệu, một là bày tỏ sự tương xứng với tên tự, không dùng tôn hào Vương phi nữa, hai là tự xưng hạ quan, ngụ ý xác định quan vị của Triệu Hủ trên mình, vừa có tâm ý thám thính, mà còn có cảm giác trung thành, khiến người nghe được an ủi yên lòng.
Triệu Hủ liếc nhìn, câu môi cười cười: “Ta còn chưa thương lượng với Vương gia, nếu Thẩm đại nhân suy nghĩ chu toàn, đã nghĩ tới sự tình này trước ta, không bằng thỉnh Thẩm đại nhân gian lao một chuyến, trực tiếp đi hỏi Vương gia, nói y định đoạt cũng được, Hủ không có không theo.”
Thẩm Mịch cẩn thận lưu ý thần sắc của hắn, hoàn toàn thoải mái lạnh nhạt, không thấy vui mừng, lại cũng không thấy bi thương.
Thời điểm Túc vương đại hôn, phẩm trật của ông không đủ, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng sau đó nghe người khác miêu tả, nói lúc đó Túc vương phi cũng là không đau khổ không vui mừng, bình thản ung dung.
Tinh thần ông đi du lịch tại chỗ, Triệu Hủ cũng không vội, nói phỏng theo văn trên bia đá: “Đức tú thì triết, vọng cao thế tộc. chước chước độc minh, đình đình cô…”
Đây là “Trịnh Văn công bia” sách của tổ tiên Huỳnh Dương Trịnh thị, có lẽ đồn đại không uổng, Sĩ tộc thật sự xin vào quy mô lớn…
“Còn không đi tìm Vương gia?” Triệu Hủ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Mịch lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao lùi ra.