Một lát sau, Triệu Hủ cuối cùng cũng tỉnh, nhưng vẫn khống chế hơi thở, ẩn mà không phát.
Chỉ nghe Chung Sơn cắn răng nói: “Việc này không hề can hệ tới Thái phi.”
Hiên Viên Hối không biết nhớ tới chuyện gì, ánh mắt đảo qua thụy nhan bình tĩnh của Triệu Hủ, tâm trạng ngũ vị tạp trần.
Hàn Thập Nhị là người của Chỉ Cức, hai người bọn họ cũng có thể trực tiếp điều hành, nhưng từ khi Hiên Viên Hối chưởng quản chiến sự, bên Chỉ Cức không hỏi đến nữa.
Bạch Nhật xã và mẫu phi làm việc cẩn thận, nếu như lần này Hàn Thập Nhị có thể bắt được nhược điểm, vậy chỉ có một khả năng —— Triệu Hủ sớm biết việc này, đã sớm chuẩn bị, cũng sớm có hậu chiêu.
Triệu Hủ muốn xé cảnh thái bình hòa khí giả tạo này ra, cho y biết kì thực thế nào là như nước với lửa…
Độc Cô thái phi trải qua bao nhiêu sóng gió, sợ là sẽ không để nhược điểm rơi vào tay người khác đơn giản như vậy, tuy thế, giữa Hiên Viên Hối và bà, vẫn là khó tránh khỏi sinh ra rạn nứt.
Hiên Viên Hối vẫn còn trầm ngâm, ngoài trướng Hàn Thập Nhị đã cầu kiến.
Siết trong tay vài tờ giấy mỏng, Hiên Viên Hối lại cảm thấy như nặng ngàn cân.
“Điện hạ…” Y cứ trừng mắt, đợi nửa nén hương, Hàn Thập Nhị không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Hiên Viên Hối lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Tuyên Toan Nghê.”
Thời điểm Triệu Hủ mở mắt ra, chỉ cảm thấy quanh thân không chỗ nào không đau, trước mắt càng là mê mê mang mang.
“Rốt cuộc chịu tỉnh rồi?” Hiên Viên Hối khoác áo ngồi bên hắn, vạt áo lỏng lẻo lộ ra một phần trung y, dáng vẻ mười phần mười là nam nhân si tình lo lắng thê tử.
Triệu Hủ vẫn chưa tùy tiện ngồi dậy, hắn tự bắt mạch cho mình.
“Trước khi uống giải độc đan, đã ép phun ra, độc tính dĩ nhiên không dư thừa bao nhiêu.” Hiên Viên Hối đờ đẫn nói: “Ta đã phái Toan Nghê giam giữ nhóm người Chung Sơn.”
“Ừm.” Triệu Hủ lóe ra một chữ, nơi cổ họng như bị xé rách.
Hiên Viên Hối nhắm mắt lại: “Thuốc độc cũng không phải là từ trong cung đoạt được, khởi nguồn hẳn là Túc Châu, sau vẫn không tra ra.”
Cấm thuốc đại nội, trừ phi năm đó nội thị của Hiên Viên Hối trộm ra từ trong cung, thì chỉ có thể là từ Độc Cô thái phi, nhưng nội thị của Hiên Viên Hối đều là hoạn quan cấp thấp, nơi nào có bản lĩnh lấy bí thuốc?
Kết quả như thế nào, không cần nói cũng biết.
Hiên Viên Hối khô cứng ngồi một bên chẳng quan tâm, Triệu Hủ đành phải gắng chống đỡ bệnh thể, tự mình lấy chén nước uống một hơi cạn sạch: “Việc này chấm dứt ở đây, không cần vì ta tổn thương hòa khí.”
Hắn mặc dù vẫn luôn mê man, nhưng bằng việc hắn biết rõ Độc Cô thái phi, tuyệt đối bà sẽ không lưu lại nhược điểm rõ ràng, còn không bằng tự mình lui một bước trước, vừa ra vẻ mình rộng lượng, càng… Càng có thể uy hiếp đối phương, ít nhất trong một quãng thời gian nữa, sẽ không có thêm người tùy tiện ra tay.
Về phần Hiên Viên Hối…
Lúc kế hoạch này bắt đầu, Triệu Hủ đã từng thiết tưởng qua phản ứng của Hiên Viên Hối, bây giờ xem ra, y gần như quá mức bình tĩnh.
Ánh nhìn dò xét của Triệu Hủ rơi vào mắt Hiên Viên Hối, tạo thành vẻ khiêu khích sáng loáng.
Hiên Viên Hối không khống chế nổi tức giận, vươn mình tới giường, áp trên người hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Lẽ nào Triệu Tư Đồ không có gì muốn thú nhận với bản vương?”
Triệu Hủ yên lặng nửa ngày, nhàn nhạt nói: “Nếu như người ngụ ý chuyện này liên quan tới Thái phi, ta cũng không muốn. Việc này Thái phi không biết gì cả, cùng lắm chỉ là lỗi thiếu giám sát, Thái phi trước kia là quý phi cao quý, thủ hạ tôi tớ đâu chỉ trăm kế…”
“Ta nói không phải chuyện này!” Hiên Viên Hối tức đến nỗi đuôi mắt mơ hồ đỏ lên, oán hận nói: “Ngươi đã sớm biết trong canh kia có độc phải không? Vậy ngươi vì sao còn uống được? Chính là để diệt thế lực của bọn họ, diệt sự oai phong của bọn họ? Chính là vì để ta nhìn rõ ràng bọn họ là hạng người gì, tốt nhất là khiến ta ly tâm với bọn họ? Ngươi tính hết các ngả, là vì chuện này?”
Tay Hiên Viên Hối bỗng nhiên nắm chặt, gần như nắm gãy tay Triệu Hủ.
Triệu Hủ đột nhiên bật cười: “Chuyện đến nước này, ngươi đến cùng còn mong mỏi cái gì? Ta với mẫu phi ngươi vốn là mỗi người mang ý xấu riêng, ngươi còn có thể nhìn chúng ta thân như mẹ con hay sao? Đến bước này rồi, bà sẽ không tùy tiện ra tay nữa, đối với Bạch Nhật xã, ta cũng sẽ không quá truy cứu, chẳng phải không đúng toàn bộ đều sẽ chỉnh tề xinh đẹp?”
Hiên Viên Hối cười thảm: “Dưỡng mẫu của ta muốn giết thê tử của ta… Chuyện này cũng có thể gọi là chỉnh tề xinh đẹp?”
Triệu Hủ chần chờ chốc lát, giơ tay vòng qua cổ Hiên Viên Hối, kéo y dựa vào trên người mình.
“Sau Phụ hoàng, trên cõi đời này đối với ta tốt nhất, người thân cận nhất với ta, chỉ còn dư lại hai người.” Hiên Viên Hối tự lẩm bẩm: “Nhưng thời điểm các ngươi tự giết lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, lại không một chút nào nhớ tới ta. Còn ta, mỗi ngày đều ở cùng các ngươi, thế mà cũng không phát hiện đúng lúc. Thập Cửu Lang, ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.”
Thanh âm của y mang theo ấm ức vô hạn, Triệu Hủ càng cảm thấy có mấy phần băn khoăn, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy y im lặng không lên tiếng, lòng hoàn toàn trống rỗng mờ mịt.
“Coi như ngươi chuẩn bị thập toàn, nhưng nếu như thật sự có vạn nhất… Biết rõ ràng canh kia có độc, ngươi còn đuổi tới chịu chết, ngươi coi mạng của ngươi tiện như vậy?”
Nghe không vào nữa, Triệu Hủ thẳng thắn ngẩng đầu hôn lên, tạm thời ngăn đôi môi đang lải nhải kia, Hiên Viên Hối sững sờ, lập tức đáp lại như muốn phát tiết hết thảy oán khí ra ngoài, không lâu sau, Triệu Hủ chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy vị rỉ sắt.
Chậm rãi buông hắn ra, Hiên Viên Hối trầm giọng nói: “Giết người một ngàn, tự tổn hại tám trăm, Bạch Nhật xã ta sẽ thu thập sạch sẽ, nhưng đấu pháp lần này giữa ngươi và mẫu phi cũng chấm dứt ở đây đi.”
Triệu Hủ trong lòng hơi xấu hổ, cũng không tiếp tục tranh chấp.
“Đúng rồi.” Hiên Viên Hối dựa vào người hắn: “Lúc trước có Trịnh Uyên Chi hiến kế, ta thấy kế sách của hắn cùng ta không hẹn mà gặp, nên trực tiếp cho hắn đi làm, nghĩ đến hiện tại chắc sắp có tin tức.”
Tinh lạc vân tán, tin qua đời của Đặng Quan Tinh truyền vào tai Đặng Cao, không biết liệu hắn có lão lệ tung hoành, có cảm thấy thiên đạo bất công?
Nhớ tới mấy vị huynh trưởng của mình, sắc mặt Hiên Viên Hối càng âm trầm, Triệu Hủ tinh lực không đủ, đành nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại, đã không gặp Hiên Viên Hối, chỉ có Bùi Tuyển ngồi ngay ngắn ở bên.
Vừa nhìn thấy sắc mặt vui mừng của hắn, Triệu Hủ yên lòng, cười nói: “Chuyện gì cao hứng như thế?”
“Chính là mấy ngày nay Tư Đồ hôn mê, Túc vương phái vạn tinh nhuệ mai phục tại một hẻm núi, lại mệnh một đạo đại quân khác dụ Đặng Quan Tinh đến đó, cũng không chủ động xuất kích, chỉ lấy tĩnh chế động. Quả nhiên, Đặng Cao lập tức sốt sắng, cầu viện Đặng Phúc Vũ cách Đặng Quan Tinh gần nhất, bất đắc dĩ Đặng Phúc Vũ là kẻ vô tình vô nghĩa, tính tình khó chơi, làm gì có chuyện chịu mấy ngày chạy gấp rút, vượt qua nguy hiểm đi cứu Đặng Quan Tinh? Không cứu thì thôi, nhưng Đặng Phúc Vũ đã xuất phát đến hẻm núi lân cận, lại không ra tay tương viện, mà còn thờ ơ lạnh nhạt.”
Đặng Cao phương xa lòng như lửa đốt, Đặng Phúc Vũ ở gần dù bận vẫn ung dung.
Không ai biết hết đạn hết lương thực, lúc gần chết Đặng Quan Tinh suy nghĩ cái gì.
Thế nhân chỉ biết là, huynh đệ Đặng thị đến đây tuyệt nghĩa, không chết không thôi.