Tâm Lan có bầu tận nhóc tì nên bụng lớn rất nhanh. Đến tháng thứ bụng cô đã to như những người phụ nữ có bầu tháng rồi. Cố Thần chăm sóc cô vô cùng chỉn chu. Lại vô cùng chú ý tới đi dứng của cô, chỉ sợ cô sơ sót. Anh cũng hay ở nhà hơn, chỉ lúc nào bắt buộc phải có mặt ở công ty mới lên không thì toàn cắm rễ ở nhà làm việc qua skype.
Ngày nào anh cũng tự tay nấu ăn những món dinh dưỡng cho cô, khiến cho Lý Vũ Hàng ngoài mặt hay gây chiến nhưng vô cùng hài lòng với người con rể này. Ai bảo con gái ông được hầu hạ như nữ vương chứ.
Cố Tịnh Yên cũng vừa mới sinh một nhóc tì kháu khỉnh, đặt tên là Lý Vũ Phong. Vì sợ Phong nhi khóc ảnh hưởng tới cô nên tháng trước Cố Thần đã đưa Tâm Lan đến ở biệt thự của anh. Chuyện của nhà họ Cố và họ Lý cuối cùng cũng bị lên báo sau đám cưới hoàng tráng anh tổ chức cho cô. Có người cười khinh bỉ nhưng có nhiều người chúc phúc. Cố Thần không quan tâm nhưng mỗi khi được hỏi anh đều trả lời “Cô ấy là định mệnh của đời tôi. Tôi là một người may mắn vì gặp được cô ấy trong đời. Ai nói gì chả quan trọng miễn gia đình tôi hạnh phúc bên nhau!”
Quả thật Cố tổng đối xử với vợ tốt đến mức người khác đều phải líu lưỡi. Những nụ cười khinh bỉ cũng dần biến mất, thay vào đó là sự ghen tị của bao người khi thấy đôi vợ chồng hạnh phúc chả để điều gì vào mắt.
Có nhiều cô gái muốn tranh thủ lúc vợ anh bụng to không làm ăn gì được mà quyến rũ anh nhưng kết cục đều thê thảm kinh khủng. Hoặc là thân bại danh liệt hoặc cả gia tộc bị liên lụy. Vì vậy mà sự chung tình của chủ tịch Cố Thần cũng trở thành truyền kì trong giới thượng lưu. Ngoài vợ ra anh không có tin đồn với bất kì ai, lúc nào cũng chăm sóc vợ, đưa đón vợ hàng ngày.
…
Một đêm nào đó, Cố Thần đang ngủ thì thấy tiếng rên rỉ bên cạnh vang lên.
“Tâm Lan, em sao thế? Em đau ở đâu sao?”
“Thần! Em… hình như em sắp sinh. Em đau quá!”
“Sao lại… mới có hơn tám tháng mà!”
“Anh đừng hỏi nữa, mau đưa em đến bệnh viện đi!”
Cố Thần cuống cuồng dậy, còn mặc nguyên quần áo ngủ bế Tâm Lan ra ngoài. Quản gia chạy xách đồ sinh đi theo, ít ra quản gia còn tỉnh táo bảo người làm gọi cho bố mẹ vợ hai người biết tin để vào bệnh viện chờ cháu ngoại được sinh ra.
tiếng… rồi tiếng… Cố Thần đứng ngoài phòng sinh mà run rẩy.
“Cố Thần, bình tĩnh đi. Tâm Lan sẽ không sao đâu!”
“Sao lâu quá rồi mà không thấy cô ấy được ra?”
“Tâm Lan sinh bốn nên vất vả gấp bốn lần bình thường. Chúng ta phải chờ đợi thôi!”
Đúng lúc đó thì tiếng trẻ con khóc vang lên. Bốn cô hộ sinh bế ba thằng nhóc và một cô bé ra cho nhà họ Cố.
“Chúc mừng gia đình. Cố phu nhân đã sinh hạ mẹ tròn con vuông!”
Cố Thần chạy vội vào với Tâm Lan, để bố mẹ vợ với mấy đứa nhóc.
“Tâm Lan, em ổn chứ?” Cố Thần nắm tay cô dịu dàng hỏi, mắt anh đỏ quạnh cứ như sắp khóc.
“Em ổn cả. Con đâu anh?”
Cố Thần nhìn vào cô mà rơi nước mắt.
“Con cũng khỏe cả. Cám ơn em, Tâm Lan!” Anh gục vào hõm cổ cô mà thổn thức.
Tâm Lan cười hiền nhìn anh. Đời này có anh, có bố, có mẹ, có con cái, cô chả còn mong gì hơn rồi.
Năm năm sau
“Mẹ ơi, chú lấy đồ chơi của con!”
Cô bé khoảng tuổi, Cố Thanh Lam khóc lóc kể khổ với Lý Tâm Lan. Hôm nay cả gia đình cô đến chơi nhà ông bà ngoại của mấy nhóc. Lý Vũ Phong cũng được năm tuổi, vô cùng kháu khỉnh, rất thân với mấy nhóc nhà cô nhưng lúc nào cũng trêu cháu gái tuổi cũng trạc cậu nhóc tên Cố Thanh Lam này. Tâm Lam chưa kịp phản ứng thì ba tên nhóc tì còn lại của nhà cô đã chạy đến vây quanh Lý Vũ Phong đe dọa “ Chú, chú trả đồ chơi cho em đi. Không bọn cháu sẽ lên phòng chú làm loạn cho coi!”. Lý Vũ Phong dưới sự bức ép của ba tên tiểu lính ngự lâm thì phải trả lại đồ cho cô nhóc. Ba nhóc này tên lần lượt là Cố Vũ, Cố Triệt và Cố Thành, vô cùng thông minh lém lỉnh, có nhiều lần làm papa Cố Thần tức chết. Cũng may là có một cô con gái để ba nhóc đó quấn quýt bên cạnh chứ không thì Tâm Lan cũng bị bọn chúng tranh mất, lúc đó thì anh còn gì thê thảm hơn.
“Các con không được cùng ăn hiếp chú thế chứ?” Giọng Tâm Lan vang lên
“Bọn con có ăn hiếp đâu ạ. Đây là bọn con đang đàm phán mà mẹ!”
Tâm Lan cũng hết cách, nói kiểu gì bọn nó cũng chối được.
“Bố đâu hả mẹ?” Thanh Lam lên tiếng hỏi
“Bố đi đón hai em của các con rồi!”. Đúng vậy, năm trước, Tâm Lan hạ sinh thêm hai đứa nhóc kháu khỉnh cho nhà họ Cố. Năm năm sinh sáu đứa. Vợ chồng cô trở thành truyền kì của thành phố không chỉ về việc tình cảm khăng khít mà cả khả năng mang thai của cô. Lần đầu thì bốn, lần sau thì hai. Không biết có đẻ được ra đội bóng không nữa.
Lúc Cố Thần về được một lúc thì cũng là lúc vợ chồng Lý Vũ Hàng về tới nhà. Nhìn thấy trong nhà có bảy đứa nhóc đang chạy đùa vui, Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên cảm giác đời này quả thật không còn gì đáng tiếc nữa. Con gái, em trai hạnh phúc, con cháu sum vầy, mọi người thương yêu nhau…
Ban đêm, khi hai vợ chồng chuẩn bị giao ban thì sáu anh em nọ xông cửa nhảy vào. Cố Thần vội vã kéo áo ngủ của vợ yêu lên, quát lớn:
“Ai cho các con vào phòng hả?”
“Bố mẹ cho bọn con ngủ cùng với. Hai em cũng không ngủ được vì không có mẹ kìa!”
Cố Thần chưa kịp đáp thì hai tiểu tử Cố Hoành và Cố Tư nhảy lên giường, mỗi đứa một bên ngực của cô định bú sữa. Hai tuổi rồi mà cứ đòi bú sữa mẹ. Cố Thần đen xì mặt, nhấc hai nhóc ra, rồi tống cả đám sang phòng ông bà ngoại cũng đang chuẩn bị giao ban.
Cuối cùng, một trận chiến long trời lở đất xảy ra. Lý Vũ Hàng tức giận sáng hôm sau tống cả nhà Cố Thần ra khỏi biệt thự.
“Anh sao lại phá hỏng chuyện tốt của bố mẹ thế?” Tâm Lan hờn dỗi
“Tại bọn chúng phá hỏng chuyên tốt của anh. Ai mà biết bố mẹ gần tuổi rồi mà sung mãn thế!”
“Anh này… được rồi, về thôi!”
“Đưa bọn nhóc này đi học đã, về em phải đền cho anh!” Cố Thần gian tà nói.
“Rồi, cho anh… cho anh hết được chưa?”
“Bà xã anh là nhất!”
Tâm Lan kéo cổ áo anh xuống hôn sâu. Hai người quên mất là mấy nhóc tì nhà mình vẫn đang đứng xung quanh. Ba anh lớn lấy tay che mặt mấy đứa em rồi quay mặt không nhìn. Đúng là bố mẹ chả biết thời gian địa điểm gì cả.