Về phòng, cô gục xuống cửa, anh… anh hôn cô ư. Dù chỉ là hôn trán nhưng sao mà tim cô cứ đập không ngừng. Đây là một dấu hiệu tốt phải không? Tuần sau cô phải chuẩn bị thật tốt mới được.
…..
Lý Tâm Lan vẫn còn là học sinh cấp nên cô vẫn phải đến trường. Cô cảm thấy thật hạnh phúc vì lại được sống lại quãng thời gian cấp này. Kiếp trước cô mải học cật lực, ép mình đến chết đi sống lại để giành vị trí trên thương trường. Nhưng kiếp này cô muốn thật vui vẻ, giao mọi việc cho anh, việc của cô là đến bên anh, ở bên anh cả đời này mà thôi.
“Tâm Lan, cậu đi học rồi à?” Nhi Thảo chạy đến cầm tay cô rồi hỏi. Tâm Lan liếc cô ta một cái rồi bỏ tay mình ra. Nhi Thảo chính là kẻ mà cô muốn tránh xa nhất. Cô ta là con nhà bình dân, làm bạn cô, cô cũng không bạc đãi cô ta. Nhưng cô ta lại dám quyến rũ bạn trai kiếp trước của cô để cô đau khổ cả tháng trời. Dù rằng cuối cùng cô ta cũng chả vào được nhà hào môn nhưng cô vẫn hận chết cô ta.
“Ừ, tôi khỏe rồi. Vào lớp thôi”. Giọng cô lạnh băng. Kiếp này cô không muốn báo thù làm gì cho mệt mỏi nhưng cũng không thể cho cô ta sắc mặt tốt được. Tốt nhất là không chị em tốt gì với cô ta nữa.
“Tâm Lan, cậu sao thế? Cậu giận tớ không đến thăm cậu à?” Giọng Nhi Thảo run run
“Không, tôi mệt thôi”. Nói rồi cô không để ý tới cô ta đứng như trời trồng mà đi vào lớp.
….
Tan học, có xe của quản gia đến đón cô. Cô không muốn về nhà sớm như vậy nên bảo quản gia lái xe tới Cố thị, giờ anh ở nhà cô. Đến đón anh rồi cùng đi về cũng được chứ nhỉ. Khi tới Cố thị, cô bảo quản gia lái xe về một mình còn cô bước chân vào sảnh chính của tòa Cố thị tầng cao sừng sững.
Người trong tòa nhà thấy một cô nhóc nhỏ nhắn, mặc đồng phục tiến vào tòa nhà thì hơi ngạc nhiên. Cô đến quầy tiếp tân rồi nói “ Cho hỏi Cố chủ tịch có đây không?”
Cô gái tiếp tân nhìn xéo cô một cái rồi nói “ Cô bé, chị khuyên em về đi. Cố chủ tịch đâu có rảnh mà gặp mấy cô bé loắt choắt như cô bé. Muốn quyến rũ đàn ông thì cũng phải ngực tấn công mông phòng thủ chứ!”. Hừ, lại một con bé muốn quyến rũ ông chủ đây mà. Chị đây còn chưa đến lượt nữa là em gái. Ông chủ vốn đã không gần nữ sắc, mấy lần trước mấy tiểu thư danh gia vọng tộc đến còn bị anh ta sai bảo vệ lôi ra khỏi cửa công ty.
“Cô nói cái gì? Cô coi tôi là hạng người nào?”
Tâm Lan tức giận quát to lên.
“Còn hạng người nào nữa. Chim sẻ mà muốn làm phượng hoàng chứ hạng người nào.” Cô ta vừa lấy phấn ra bôi quét lại hai bên má vừa trả lời. Bôi chét xong cô ta hướng tới mấy anh bảo vệ mà nói to “Còn mấy anh bảo vệ nữa. Không mau tống cô ta ra khỏi đây còn đứng đực ra đó làm gì!”. Mấy anh bảo vệ lúc sắp bắt được hai tay của Tâm Lan thì có một bàn tay chụp tới, kéo cô vào trong lòng.
Tiếp tân cùng bảo vệ run rẩy. “Chủ tịch… xin lỗi anh làm ồn ảo ở sảnh. Chúng tôi sẽ đưa cô ta ra khỏi đây ngay”. Bọn họ quả thật không thức thời, Cố Thần đang ôm trọn Tâm Lan trong lòng, nào có phải khuôn mặt tức giận vì bị nữ sắc làm phiền. Cố Thần liếc mắt về phía trợ lý. “Từ giờ phút này tôi không muốn bọn họ có mặt ở công ty này nữa”. Giọng anh đầy sắc lạnh.
“Vâng thưa chủ tịch!”
Cả đám nhân viên có mặt ở đó sửng sốt, bảo vệ và tiếp tân thì choáng váng. Cô bé này là thần thánh phương nào. Đắc tội với đại phật chăng mà chủ tịch đuổi việc bọn họ.
Tâm Lam chìm đắm trong vòng ôm của anh không muốn buông ra. Cố Thần có chút tiếc nuối nhưng hơi buông cô bé ra rồi thay đổi tư thế ôm vai cô bé rồi cùng đi lên văn phòng. Trước đó anh nhìn qua cửa sổ thấy chiếc xe quen thuộc rồi một cô bé học sinh bước ra. Anh không tin vào mắt mình mà đi xuống thì gặp phải tình cảnh này.
Tâm Lan được anh ôm đôi vai nhỏ bé của mình thì cũng cảm thấy có chút mất mát, cô thích được anh ôm trọn trong lòng hơn cơ.
Lên đến phòng chủ tịch, Cố Thần buông Tâm Lan ra và dìu cô ngồi vào ghế Sofa. Anh quỳ một chân trước mặt cô, hay tay nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô. “Tâm Lan muốn uống gì? Cậu nhỏ lấy cho con nước hoa quả nhé!”
“Dạ, cho con nước chanh đá thôi ạ!” Tâm Lan cười hiền với anh.
Cố Thần rời khỏi cô, rồi đến bên bàn làm việc gọi đường dây nội bộ dặn dò thư kí của mình.
“Con… sao hôm nay lại đến đây thế?”
“Cậu không thích con xuất hiện ở đây ạ?”
“Không, cậu thích chứ… Nhưng sao không gọi cho cậu. Cậu sẽ bảo thư kí xuống đón con lên mà”.
“Con muốn xem xem nhân viên của cậu con làm việc thế nào. Hihi!” Tâm Lan làm mặt hề với anh.
“Thôi, con ngồi đó xem báo, nghỉ ngơi đi… lát cậu đưa con về!”
“Dạ!”
….
Tâm Lan vừa uống nước chanh, vừa giả vờ đọc báo rồi nhìn lén anh. Dáng vẻ chăm chú làm việc của anh sao mà đẹp đến thế. Kiếp trước cô chưa từng nhìn kĩ người đàn ông này. Cô đã bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi. Đến lúc cô và anh có thể chân chính bên nhau hẳn cô còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, để anh có thể mặc kệ cái thân phận cậu cháu này mà thổ lộ với cô.
….
Khi Cố Thần đặt bút xuống, chuẩn bị đi về thì nhìn thấy cô gái trong tim mình đã ngủ. Anh đi đến bên cô, lén lấy tay sờ lên khuôn mặt cô. Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, anh kìm lòng không nổi đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn như chuồn chuồn nước rồi anh rời cô ra nhưng lại thấy đôi môi cô như khẽ mở. Anh đánh liều dùng lưỡi của mình liếm viền môi đó. Ngọt ngào mà đầy đau khổ, anh chỉ dám ẩn mình trong bóng tối như vậy. Lúc cô không chú ý mà đòi hỏi một chút đặc ân. Anh bế cô dậy, tránh đánh thức cô và đưa cô ra xe để cùng về nhà…
Anh nào biết cô chỉ giả vờ ngủ, nụ hôn của anh làm cô phải cố gắng hết sức mới không lộ ra là mình đang giả vờ. Nụ hôn đầu kiếp này của cô. Với người cô yêu. Ước gì thời gian ngưng đọng lại phút giây ấy. Cô giả vờ cựa mình trong lòng anh, mặt cô dúi vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, tay thì làm loạn chui vào trong khe hở áo sơ mi của anh. May mà anh đi thang máy chuyên dụng cho chủ tịch không thì hình tượng lãnh khốc của anh sẽ bị thay thế bởi một anh chàng ngu ngơ mặt đỏ rực vì bị ăn đậu hủ mất thôi. Vất vả lắm anh mới đi được đến nơi đậu xe của mình. Đặt cô ở ghế sau để cô nằm thật thoải mái, anh lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô rồi lên ghế trước lái xe. Về đến nhà cô vẫn “ngủ”, chẳng còn cách nào khác, anh lại bế cô vào nhà. Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên thấy Cố Thần bế bảo bối của mình vào thì bảo quản gia lên mở cửa phòng giúp anh để anh đưa Lý Tâm Lan vào phòng. Lần đầu tiên anh vào phòng cô, căn phòng màu hồng đầy tính trẻ con nhưng anh lại thấy thật đẹp. Đặt cô lên giường rồi nhìn thấy quyển album trên bàn, anh mở ra xem thì toàn thấy hình ảnh cô cười vui vẻ lúc bé, đặc biệt là khi mẹ ruột cô bé còn sống, ngay cả lúc chị anh chưa gả cho anh rể, cô vẫn cười nhiều. Nụ cười của cô chỉ biến mất từ khi hai anh chị đến với nhau thôi. Anh lén lấy ra bức ảnh cô bé tóc đen dài đội mũ vành to màu trắng, mặc chiếc váy màu đỏ rực rỡ trong nắng, cô lúc đó mới có tuổi, xinh xắn như một tiểu tinh linh. Anh cho bức ảnh vào ví của mình rồi nhìn cô một lát mới đi sang phòng mình. Chỉ chờ cho cánh cửa đóng lại, Tâm Lan chạy ngay đến bên bàn rồi lật album ra xem. Cô cười hạnh phúc, anh lấy ảnh của cô, ngày ngày anh sẽ ngắm cô chứ. Cô rất mong đợi đến buổi leo núi cuối tuần đây.
Lúc cô chuẩn bị xuống nhà ăn tối, thấy anh đứng ở gần cầu thang cô lại nảy ra ý nghĩ tinh quái.
“Cậu nhỏ ơi!” Cô gọi to anh rồi chạy xuống, anh đứng đó nhìn cô thì thấy cô bước hụt cầu thang, anh hoảng sợ chạy lại ôm chầm lấy cô. Cả người cô lọt thỏm trong vòm ngực rộng của anh. Động tĩnh quá lớn khiến cho Lý Vũ Hàng và Cố Tịnh Yên chạy lại.
“Tâm Lan, lớn rồi mà cứ như trẻ con. Nhỡ ngã bị thương thì phải làm sao? May mà cậu nhỏ con đón được con đó!” Hai người lo cho Tâm Lan nên không để ý hai con người trước mắt đang ở trạng thái ái muội thế nào. Một tay anh đang để ở mông cô, một tay lại ghì chặt lưng cô, mặt cô thì như dính vào ngực anh, hai tay cô choàng ôm lấy tấm lưng vững chắc của anh. Anh định thần lại một chút rồi cũng buông ra. “Tốt rồi, chúng ta cùng ăn tối thôi ạ” Anh nói với ba người.