Tiêu Muội đến gần như cùng lúc với Trần Khoan Niên.
Cô ấy trằn trọc cả đêm, không hiểu tại sao Trần Khoan Niên lại rủ mình đi chơi. Lâm Xuân Nhi nói đùa rằng Trần Khoan Niên muốn ngủ với cô ấy nên bảo cô ấy phải bình tĩnh chuẩn bị ứng chiến, khiến cô ấy càng thêm bối rối.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hôm nay Trần Khoan Niên ăn mặc khá nghiêm túc.
Anh ta mặc áo khoác da, quấn khăn lụa nghệ sĩ rất đẹp mắt, từ xa thấy Tiêu Muội đã huýt sáo: “Cô bạn, hẹn trước chưa?”
Nghe anh ta nói vậy, mặt Tiêu Muội dần đỏ bừng: “Hẹn rồi.”
Những năm qua Trần Khoan Niên lăn lộn với đám phụ nữ đã bao giờ thấy người nào thích đỏ mặt như thế này đâu? Trong lòng anh ta bỗng chốc như có ngàn con ngựa chạy qua, không biết ngày sau này sẽ thế nào, nhưng lúc này thực sự dụ/c vọng đang trỗi dậy. Anh ta thầm mắng mình không phải người, đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa kìa. Thế là anh ta nghiêm mặt nói: “Đi thôi, chúng ta cùng rong chơi trong đại dương tri thức nào.”
Hai người một trước một sau cùng đi vào thư viện.
Trần Khoan Niên đã không đến thư viện nhiều năm rồi, lúc còn đi học mà vào trong thư viện thì toàn là lúc nước đến chân mới nhảy. Lúc này bước vào lại cảm thấy mới mẻ. Anh ta tìm một quyển sách ngồi cạnh Tiêu Muội, hai người không quấy rầy nhau, mãi cho đến buổi chiều khi thư viện đóng cửa mới ngẩng đầu lên. Tiêu Muội thành thật xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi quên mất thời gian.”
“Không sao.” Trần Khoan Niên đứng dậy cầm túi laptop giúp cô ấy: “Đi ăn gì không?”
“Được.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Có ăn kiêng gì không?”
Tiêu Muội lắc đầu.
“Mấy ngày trước tôi nghe một người bạn nói gần đây có một nhà hàng dùng hoa để tăng khẩu vị, chúng ta đi ăn thử xem nhé?” Trần Khoan Niên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nếu trước đây anh ta có hứng thú với cô gái nào thì sẽ hành động trực tiếp hơn nhiều. Giờ lại biết vòng vo tam quốc kiểu này, khả năng là vì cô gái trước mắt rõ ràng đã đến tuổi chuyện gì cũng hiểu rồi mà vẫn đỏ mặt với anh ta, cho nên cũng khiến người ta thương tiếc nhiều hơn.
Hai người bước vào nhà hàng, ngồi bên cửa sổ. Những cành lá vàng bò ngoài cửa, còn phía trong cửa sổ là cành hoa đực vẫn còn lại nhụy, hai thế giới phân rẽ. Bình hoa theo phong cách thiền tịnh trên bàn rất phù hợp với tính cách của Tiêu Muội. Khi Trần Khoan Niên đi vệ sinh quay về phòng nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt có ý tưởng, bèn lén chụp một bức ảnh của cô.
“Cậu học khảo cổ, có nghiên cứu gì về đồ sứ không?” Trần Khoan Niên nhớ tới lô đồ sứ định nhập từ trấn Cảnh Đức nên hỏi.
“Cũng biết một chút.”
“Tôi có mua một lô hàng thủ công của các nghệ nhân trấn Cảnh Đức làm, định xuất khẩu. Cậu xem thử giúp tôi nhé?” Trần Khoan Niên lật một vài bức ảnh từ album điện thoại: “Tương tự với loại này, đều là sản phẩm độc nhất.”
Tiêu Muội xem xét cẩn thận rồi chỉ vào một bức ảnh: “Cái này không phải hàng thủ công, đường vân không đúng.”
Tất nhiên Trần Khoan Niên cũng biết, nhưng Tiêu Muội chỉ nhìn ảnh mà đã thấy được thật giả, có thể thấy mắt nhìn rất tốt: “Lát nữa đi xem cùng tôi được không?” Anh ta thật lòng muốn mời Tiêu Muội cùng đi kiểm tra hàng.
“Được.” Tiêu Muội không từ chối, đồng ý dứt khoát luôn.
“?” Trần Khoan Niên sửng sốt: “Cậu không sợ trên đường tôi làm gì cậu à?”
“Tôi cũng không phải người ăn chay.” Tiêu Muội nói ra một câu thoải mái như vậy với gương mặt đỏ bừng kia, trông lại thú vị lạ thường. Trần Khoan Niên rót cho cô một ly rượu vang: “Có dám uống không?”
“Dám.”
“Ha ha, khá lắm.” Trần Khoan Niên nâng ly với cô ấy, cuối cùng cả hai cũng tự nhiên hơn. Trần Khoan Niên nhắc lại chuyện năm đó: “Cậu nói xem, hồi đó thành tích của cậu tốt thế mà sao ngày nào cũng bám theo Lâm Xuân Nhi. Cậu ấy ngốc thế mà cậu không cáu à?”
“Xuân Nhi không ngốc. Cậu ấy giỏi lắm đấy.” Tiêu Muội không đồng ý với lời nói của Trần Khoan Niên, nghiêm túc nói thay cho Lâm Xuân Nhi: “Xuân Nhi là người mạnh mẽ nhất tôi từng gặp. Cậu nói cậu ấy ngốc là không khách quan.” Thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Quả thực có người luôn nghiêm túc như thế.
“Ồ thế à.” Trần Khoan Niên thấy cô ấy vẫn hoàn toàn không biết đùa như trước đây thì lại càng hứng thú: “Vậy cậu nói thử tôi nghe Lâm Xuân Nhi thông minh chỗ nào?”
“...” Cuối cùng Tiêu Muội cũng nhận ra anh ta đang trêu chọc mình, bèn nghiêm túc gọi tên anh ta: “Trần Khoan Niên!”
“Sao nào?” Trần Khoan Niên cười thành tiếng, giơ tay lên nhéo mặt Tiêu Muội: “Lớn từng này tuổi rồi mà còn không biết đùa? Lâm Xuân Nhi khôn như tinh ấy, ai mà chẳng biết cậu ấy không ngốc, chỉ có cậu coi là thật thôi.” Lúc véo mặt cô ấy nhận ra mặt cô đang nóng lên, đầu ngón tay Trần Khoan Niên hơi khựng lại rồi rút tay về: “Cậu độc thân bao lâu rồi? Trường cậu không có anh chàng nào tri thức uyên bác, đẹp trai, tốt bụng theo đuổi cậu à?”
“Cũng có đấy.” Tiêu Muội lại nghiêm túc đáp lời: “Nhưng tôi không có thời gian quan tâm.”
“Nữ thanh niên độc thân lớn tuổi không rảnh quan tâm nghĩa là không có cảm giác sao?” Trần Khoan Niên chỉ thẳng vào mấu chốt vấn đề.
Tiêu Muội không lên tiếng. Bình thường cô ấy không có ha m muốn thắng bại gì, nhưng hôm nay lại bị câu nói của Trần Khoan Niên làm cho kích động ý chí chiến đấu. Cô ấy chậm rãi nhấp một ngụm rượu, cắt một miếng bò bít tết rồi mới lên tiếng: “Thế cậu độc thân bao lâu rồi? Có cô gái nào ở nước ngoài lọt vào mắt xanh cậu không?”
“Cũng có đó.” Trần Khoan Niên bắt chước cô ấy: “Nhưng tôi không có thời gian quan tâm.”
“Nam thanh niên độc thân lớn tuổi không rảnh quan tâm là do nhiều lựa chọn quá à?” Tiêu Muội nói xong liền thấy Trần Khoan Niên nhướng mắt cười to.
Người phụ nữ như Tiêu Muội quá đáng yêu. Ngày thường lúc nào cũng mềm nhũn, nhưng khi có tinh thần chiến đấu liền như một con nhím, không thể ăn được. Trần Khoan Niên giơ hai tay đầu hàng: “Cậu thắng.”
“Tốt.” Tiêu Muội hài lòng gật đầu: “Sau này đừng bắt nạt tôi, cậu thấy đấy, miệng lưỡi tôi sắc bén lắm.”
Hung dữ à. Trần Khoan Niên thích.
Anh ta thu lại dáng vẻ trăng hoa, nghiêm túc trò chuyện với cô ấy về khảo cổ học. Trước đây anh ta vốn đã biết Tiêu Muội là người cực kỳ tập trung, hôm nay nói chuyện mới phát hiện người ngồi trước mặt chính là một miếng ngọc thô, rồi lại tự trách mình bao nhiêu năm qua có mắt mà như mù.
Hai người ăn bữa cơm này mãi đến khi nhà hàng đóng cửa mới đứng dậy đi về.
Trần Khoan Niên tiễn Tiêu Muội vào khu nhà, nhớ tới hình như trước đó cô ấy luôn ở cùng Lâm Xuân Nhi nên hỏi: “Cậu ở cùng Xuân Nhi sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Muội gật đầu: “Nói cho chính xác thì tôi ở nhờ nhà Xuân Nhi.”
“Ồ.” Thế thì không ổn rồi. Trần Khoan Niên thầm nghĩ hai người ở cùng nhau bình thường luôn nói chuyện với nhau, chuyện vui gì cũng nói được, thế thì làm gì còn tâm tư yêu đương? Anh ta nhìn Tiêu Muội: “Hai người ở cùng nhau như thế, bình thường hay nói những chuyện gì?”
“Mọi chuyện trên đời đều nói được.” Tiêu Muội cũng học được cách nói đùa, thấy Trần Khoan Niên trợn tròn mắt, bèn bổ sung thêm một câu: “Kể cả đàn ông.”
“Có từng nói về tôi chưa?” Trần Khoan Niên lại hỏi.
“Từng nói rồi.”
“Nói chuyện gì?”
Chuyện này thì Tiêu Muội không thể nói, cũng đâu thể nói là từng bàn luận về “thằng nhỏ” của anh ta được?
“Nói chuyện cậu tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phóng khoáng, là đối tượng phụ nữ theo đuổi.”
“?” Trần Khoan Niên nghe Tiêu Muội trêu chọc mình, cộng thêm phản ứng của cô ấy nên chợt tiến lên một bước, hạ giọng hỏi: “Có phải nói đến chuyện quan hệ không?” Anh ta nói mập mờ nhưng Tiêu Muội lại hiểu. Cô ấy lùi lại một bước: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Nói xong liền nhấc chân bỏ chạy.
Trần Khoan Niên ở sau lưng cô ấy cười phá lên, sau đó lấy di động ra nhắn tin cho Tiêu Muội: “Không sao, phụ nữ ở cùng nhau thì tám chuyện về đàn ông, đàn ông ở cùng nhau lại tám chuyện về phụ nữ. Đều là chuyện bình thường thôi mà.”
“Biến.”
Tiêu Muội chạy lên lầu, không nhịn được gọi điện thoại cho Lâm Xuân Nhi: “Cậu ngủ chưa?”
Lâm Xuân Nhi vừa tới khách sạn, nghe thấy tiếng thở dốc của cô ấy thì liền trêu: “Trần Khoan Niên giở trò với cậu hả?”
“Anh ấy còn lâu mới dám.” Tiêu Muội xoa trái tim đang đập thình thịch mãi mới bình tĩnh lại được: “Trần Khoan Niên quá đáng ghét.”
“Rốt cuộc cậu ấy đã vô lễ với cô mọt sách nhà ta thế nào nào?” Lâm Xuân Nhi khoanh chân ngồi trên giường: “Nói tớ nghe thử xem, để tớ phán đoán cho.”
“Anh ấy không làm gì vô lễ với tớ hết.”
“... Thế là vì cậu ấy không làm gì nên cậu mới nói đáng ghét à? Vậy thì là Trần Khoan Niên sai rồi. Để lát nữa tớ hỏi cậu ấy sao không ra tay với Tiêu Muội nhà ta nhé.” Lâm Xuân Nhi nói xong còn cười ra tiếng, qua một lát không thấy Tiêu Muội đáp lại, cô mới nghiêm túc hơn: “Để tớ đoán nhé, cậu ở riêng cả một ngày với cậu ấy chợt phát hiện càng thích cậu ấy hơn, sau đó lại sợ hãi. Cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung, sợ cậu ấy là dạng người lãng tử, vì đang rảnh rỗi nên mới trêu chọc cậu, sau khi hết hứng thú sẽ biến thành một tên cặn bã đúng không.”
Lâm Xuân Nhi đã nói ra điều trong lòng Tiêu Muội.
“Khi tớ nói chuyện anh ấy ngồi đối diện lắng nghe cực kỳ chăm chú, ánh mắt tập trung khiến tớ chỉ muốn hôn anh ấy.”
“Uầy…” Lâm Xuân Nhi thốt lên. Cô vừa mới nghe được câu nói ngọt tai tới mức nào vậy: “Thế sao cậu không hôn?”
“Tớ sợ...”
“Sợ cái khỉ gì! Lần sau mà còn xúc động muốn làm như vậy thì cứ xông lên cho chị!”
Cuối cùng Tiêu Muội cũng cười ra tiếng: “Rồi, rồi, nhất định sẽ xông lên!”
“Thế mới phải chứ!” Lâm Xuân Nhi vui vô cùng, sau đó lại như nhớ tới điều gì, còn nói thêm: “Tớ chỉ muốn nhắc một điều thôi, nếu hai người có làm đến bước đó, cảm thấy nhất định phải nuốt được đối phương vào bụng thì nhớ phải có biện pháp bảo vệ.”
“Thôi được rồi đấy, mẹ Lâm của con.” Tiêu Muội dựa lưng vào ghế sô pha: “Còn cậu thì sao, cậu có muốn hôn Tống Thu Hàn không?”
Tiêu Muội hỏi cô.
Lâm Xuân Nhi sửng sốt, có muốn không ư? Cô không đến mức xúc động như vậy, nhưng cô muốn ôm anh. Đêm đó anh dựa vào tường hút thuốc, sau đó bưng ra một bình canh lê còn ấm, lúc đó cô thực sự muốn ôm anh.
“Tớ muốn ôm anh ấy, đã nhiều năm không gặp, vốn dĩ muốn ôm một cái như bạn cũ ôm nhau, nhưng khi đó anh ấy lại nói đã có vợ chưa cưới...”
“Giờ thì cậu ấy không có nữa rồi.” Tiêu Muội ngắt lời cô: “Vừa rồi cậu còn cổ vũ tớ nếu muốn thì hãy làm cơ mà, giờ lượt cậu thì lại thành con rùa rụt cổ…”
“Tớ không phải.” Lâm Xuân Nhi không phải người hèn nhát: “Tớ không ôm anh ấy bởi vì không chắc anh ấy cũng muốn ôm tớ.” Tống Thu Hàn cũng muốn ôm người bạn cũ như cô sao?
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, mở WeChat của Tống Thu Hàn, gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi gõ lại, nhưng cuối cùng không gửi đi.
Nhưng đầu bên kia lại gửi đến một bức ảnh chụp màn hình, bút màu đỏ khoanh hình báo trạng thái cô đang gõ chữ, đồng thời gửi thêm một dấu chấm hỏi: “?”
Lâm Xuân Nhi bị anh bắt được tại trận, mặt đỏ bừng lên, vội vàng ném điện thoại sang một bên, trong đầu đã nghĩ sẵn kế sách đối phó. Đến nửa tiếng sau cứ quay lại nói là lỡ tay chạm vào điện thoại... Đúng vậy, cứ thế đi. Cô đã nghĩ xong rồi, nhưng Tống Thu Hàn lại không buông tha, anh bấm số gọi thẳng tới. Lâm Xuân Nhi thở một hơi dài để lấy giọng rồi mới bắt máy, nghe thấy Tống Thu Hàn hỏi cô: “Vô ý đụng vào điện thoại à?”
Anh đã lấy cớ giúp cô rồi, mà cũng không phải lấy cớ, chỉ là Tống Thu Hàn cũng không nghĩ Lâm Xuân Nhi sẽ chủ động nói chuyện với mình. Họ từng có quan hệ tốt, nhưng khi đó Lâm Xuân Nhi chưa bao giờ chủ động đến tìm anh, đều là những lần có cả một đám bạn cùng đi chơi, trong đó có cả anh và cô.
“À...”
“Tớ mở WeChat muốn hỏi cậu một chuyện thì nhìn thấy cậu đang gõ chữ, đợi một lúc lâu cũng không thấy cậu gửi tin nhắn qua.” Tống Thu Hàn muốn chốt thời gian đi Chiết Giang cùng cô rồi thu xếp chuyện công việc.
“Không phải là tớ vô tình chạm vào điện thoại.”
“Thế là gì?”
“Tớ chỉ muốn hỏi cậu là lần sau gặp mặt tớ có thể ôm cậu một cái không?”
Cả hai người đều nín thở, trong điện thoại im phăng phắc.
“Được.”