Hướng Chinh chỉ nói với Lâm Xuân Nhi rằng anh ta muốn chỉnh đốn bầu không khí trong công ty, Lâm Xuân Nhi làm dự án đến nửa chừng mới phát hiện mình vừa vấp phải một trận tranh đấu kịch liệt.
Các ông lớn của phòng marketing, phòng xúc tiến thương mại và phòng kiểm toán nội bộ đều có mặt. Họ chĩa mũi dùi về phía nhau, Lâm Xuân Nhi dứt khoát ra hiệu cho Tiểu Hỷ dừng lại, chỉ im lặng ngồi ở đó. Cô quan sát khoảng chừng hai mươi phút, lúc này mới phát hiện chỉ có người quản lý phòng marketing Tiết Lâm đứng chung một chiến tuyến với Hướng Chinh, hai người bị tất cả bao vây vùi dập.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thật thú vị.
Lâm Xuân Nhi từng gặp trận thế lớn rồi, xưa nay chưa từng luống cuống. Cô trao đổi ánh mắt với Hướng Chinh, sau đó khẽ hắng giọng: “Xin lỗi, mọi người thảo luận kịch liệt quá, xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi vì không nghe rõ quan điểm của mỗi người. Để công ty chúng tôi có thể thực hiện phương án tốt hơn, có thể mời các sếp trần thuật lại từng lời được không?” Chuyện kể ra cũng đơn giản thôi, công ty Lâm Xuân Nhi trúng thầu đã xâm phạm tới lợi ích của đại đa số người. Toàn bộ cuộc cãi cọ đều đến từ chính họ. Nhưng cao thủ tỷ thí chưa bao giờ nhắc đến bản chất, những đề tài sáo rỗng cứ lơ đãng phiêu qua khiến người ta không hiểu gì cả. Tất nhiên Lâm Xuân Nhi có thể thăm dò, chẳng qua cô đang giả ngu thôi.
Hướng Chinh nhìn cô bằng ánh mắt khen ngợi. Cô là người đề xuất phương án hôm nay, toàn bộ cuộc thảo luận vốn nên xoay quanh đề án của cô, cô nói vậy cũng không thể bắt bẻ được gì. Lâm Xuân Nhi muốn giúp Hướng Chinh cùng khống chế tình hình.
Lâm Xuân Nhi đứng dậy, lật trang đầu tiên của phương án, bắt đầu chọn lọc trọng điểm, mỗi trang một câu, nhanh chóng tóm tắt toàn bộ trọng điểm của phương án dài hai mươi lăm trang. Trong quá trình này không ai đặt câu hỏi, chờ cô nói xong mới hỏi: “Xin hỏi quý vị có ý kiến và đề nghị nào về phương án này không?”
Tiết Lâm lên tiếng: “Cực kỳ tốt, mỗi một trang đều đánh trúng điểm trọng yếu. Nhưng dự toán chấp hành cuối cùng thì phải đánh giá lại lần nữa. Tôi đề nghị đưa ra kỳ hạn ba tháng, nếu cuối cùng số liệu vượt qua mong muốn thì dự toán của công ty chúng tôi cũng sẽ tăng lên tương ứng.”
“Tiền từ đâu ra? Báo cáo dự toán cả năm đều cố định cả rồi.” Người quản lý của phòng xúc tiến thương mại lên tiếng nghi ngờ.
“Hội đồng quản trị vẫn chưa duyệt quyết toán.” Tiết Lâm lại nói thêm, anh ta cũng là một người quyết đoán cứng rắn, đã nói đến nước này rồi thì nói thẳng luôn: “Nguồn phân phối dự toán của Thành Phẩm vẫn luôn có vấn đề, dự toán đã được xác định vào đầu năm, nhưng rất nhiều phòng ban không dùng hết tiền, đến cuối năm lại muốn viện đủ cớ để vội vàng xài hết, điều này không có lợi cho việc gia tăng lợi nhuận của chúng ta. Nếu đã nói đến đây thì tôi đơn giản đề nghị phân phối dự toán theo nguyên tắc từng quý, ngoại trừ các phòng ban trụ cột, những phòng ban còn lại phải tổng hợp tình hình dự toán và tình trạng lợi nhuận, sau đó xác định dự toán của quý tiếp theo.”
Nghe đến đây, Lâm Xuân Nhi cảm thấy nhiệm vụ hôm nay của mình đã hoàn thành rồi, mọi người không có thắc mắc gì về phương án đồng nghĩa với việc đã được thông qua. Còn vấn đề dự toán nội bộ của Thành Phẩm mà họ đang thảo luận không liên quan gì tới cô hết, thế là cô nói với Hướng Chinh: “Sếp Hướng, vấn đề phân phối dự toán thật sự không phải vấn đề mà công ty chúng tôi nên tham dự. Hay là thế này đi, chúng tôi ra ngoài phòng họp chờ, khi nào có kết luận thì thông báo với chúng tôi nhé?”
“Ừ.”
Hướng Chinh đứng dậy đưa Lâm Xuân Nhi ra ngoài, tới khi ra ngoài cửa thì trêu ghẹo: “Bản lĩnh khuyên nhủ mạnh nhỉ.”
“Tôi thấy anh muốn tiếp tục xem họ cãi nhau thì có…”
“Cãi nhau mới tốt, cãi nhau càng hăng thì sẽ bại lộ càng nhiều mục đích. Cô vào phòng họp kia chờ tôi nhé.”
“Vâng.”
Lâm Xuân Nhi ngồi trong phòng họp lấy di động ra, lúc này mới phát hiện Tống Thu Hàn gửi tin nhắn cho mình: “Hướng Chinh có gây khó dễ cho em không?”
“Không có, sếp Hướng rất chăm sóc em, nhờ phúc của anh cả đấy.”
“Vậy em định báo đáp anh như thế nào đây?”
“Lấy thân báo đáp được không? Ngài xem tôi còn có thể vào mắt ngài không?” Lâm Xuân Nhi trêu anh. Tối qua anh đi xã giao đến đêm khuya, hai người không có thời gian trò chuyện cẩn thận, lại thấy hơi nhớ anh rồi. Xưa nay Lâm Xuân Nhi sẽ không dựa dẫm vào ai, nhưng trước mặt Tống Thu Hàn cô lại muốn cả thể xác lẫn tinh thần đều dựa dẫm vào anh, lúc ở bên cạnh anh cô cũng hoàn toàn yên tâm, sẵn sàng giao mọi thứ của mình cho anh xử lý. Cô cũng không biết đây có phải suy nghĩ bình thường trong lúc yêu đương của phụ nữ hay không, trạng thái này có đáng để duy trì không. Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục giữ nguyên trạng thái thế này mà không thay đổi, trong lòng cô vẫn chừa một chỗ cho chính mình, nơi ấy được cô gọi là độc lập. Bất cứ lúc nào cũng nên giữ được sự độc lập của mình.
“Nhớ thương hồi lâu, không biết ngày nào mới được thỏa mãn ước nguyện đây?”
“Tính tới tính lui đều cảm thấy gần đây đều không hợp thời gì cả. Chắc tụi mình cũng mệnh khổ.”
“Ha ha ha, không sao, anh chờ được.” Điện thoại của Tống Thu Hàn có cuộc gọi tới, anh bắt máy, nghe thấy giọng nói của bố mình: “Bố đến rồi.”
“Con nghe dì Thượng kể rồi. Lần này bố về nước có chuyện quan trọng gì à?”
“Không có chuyện quan trọng, gặp hai ba người bạn cũ, ở lại mấy ngày rồi quay về thôi. Khi nào con về?”
“Ngày mai.”
“Vậy thì về nhà ăn cơm đi. Nghe nói bây giờ con ở khách sạn, mình có nhà mà không ở, cứ phải chạy đến ở khách sạn làm gì.”
“Vâng, con sẽ về ăn cơm.”
Tống Thu Hàn cúp điện thoại rồi nói với Lâm Xuân Nhi: “Hướng Chinh nói với anh là anh ấy muốn thông qua quyết nghị của hội đồng quản trị để điều chỉnh quy tắc dự toán của Thành Phẩm từ kiểm toán hằng năm sang xét duyệt hằng quý, điều này sẽ là chuyện tốt đối với các em. Nếu các em làm tốt thì có lẽ năm nay sẽ được nhập quỹ nhiều hơn sáu mươi triệu tệ đấy.”
“Vừa rồi em nghe Tiết Lâm đề nghị trong phòng họp rồi. Bọn em sẽ cố gắng.”
“Em sẽ làm được thôi.” Tống Thu Hàn cổ vũ cho cô.
Nỗi phiền muộn lại tràn ngập trong lòng Tống Thu Hàn, mãi không tiêu tan. Anh đứng dậy ngẩn người nhìn hồ nước xanh biếc ngoài phòng trà. Mùa đông thế này, cho dù dưới chân núi Tử Kim ở Nam Kinh cũng sẽ trông điêu tàn, nhưng vẻ đẹp điêu tàn này lại giống Kim Lăng ngày xưa. Hồi Tống Thu Hàn mới về nước từng đi đến đâu thì ở lại đó, làm việc xong sẽ đi ngay, chưa có tâm trạng ngắm bất cứ phong cảnh nào. Mà nay anh lại sẵn lòng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trái tim vốn lạnh lùng của anh đã được liên kết với cuộc sống huyên náo này, dần dần trở nên ấm áp hơn.
Anh nhìn tới ngẩn người, Tiêu Tình gọi anh mấy tiếng mà anh đều không nghe thấy. Tiêu Tình đành phải đi tới trước, lắc lư bàn tay trước mặt anh: “Sếp, hết giờ nghỉ rồi, đã đến lúc họp.”
“Ừ.” Tống Thu Hàn hoàn hồn lại, đi theo Tiêu Tình sang một căn phòng khác.
…
Khi Tống Thu Hàn hạ cánh xuống Bắc Kinh thì đã gần giữa trưa. Anh về khách sạn thay quần áo hằng ngày rồi lái xe về nhà, vào nhà nhìn thấy dì Thượng, anh lập tức tiến lên ôm bà ấy: “Con nhớ dì quá, dì Thượng.”
Dì Thượng vỗ lưng anh, nhẹ giọng dặn dò anh: “Nói chuyện cho đàng hoàng nhé, đừng để vừa gặp mặt lại cãi nhau ầm ĩ. Lát nữa Gia Lỵ cũng sẽ đến.”
“Chẳng phải Phương Gia Lỵ đã về nước Mỹ rồi à?”
“Nói là trở về cùng ngày với bố của con.”
“Vâng.”
Tống Thu Hàn cúi đầu thay giày, khi vào nhà thì thấy bố mình cũng ngồi trên sofa, trước mặt là ly trà tỏa hơi nóng nghi ngút. Anh quan sát vẻ mặt của bố, cũng không nhận thấy sự khác thường. Bố anh bảo dưỡng rất tốt, nhìn trông chỉ hơn năm mươi tuổi. Trước kia khi bố anh ở nước ngoài, mẹ anh cứ nhìn Tống Thu Hàn là lại nói anh là một Tống Lương Ngọc khác.
“Bố về nước thì nên báo trước với con một tiếng chứ, vậy thì ít nhất con có thể chuẩn bị ít đồ đạc, ví dụ như đồ dùng hằng ngày của bố.”
“Gia Lỵ đã chuẩn bị cho bố rồi.” Tống Lương Ngọc chỉ vào một vali nhỏ bên cạnh, cái gì cần có đều đã có đủ.
“Thế thì làm phiền cô ấy rồi.”
“Đã làm phiền người ta thì lát nữa lúc ăn cơm con ăn cho đàng hoàng vào, đừng nói mấy lời làm hỏng bầu không khí.”
“Vâng.” Tống Thu Hàn đáp: “Lần này bố trở về muốn gặp người bạn cũ nào?”
“Bạn cũ năm xưa, con không biết đâu.” Rõ ràng Tống Lương Ngọc không muốn nói, Tống Thu Hàn cũng không hỏi nữa. Chuông cửa vang lên, Tống Thu Hàn đứng dậy đi mở cửa, thấy Phương Gia Lỵ đã mấy ngày không gặp. Hôm nay cô ta thay đổi phong cách, áo khoác dạ dáng dài đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch. Tống Thu Hàn không quan tâm tới sự thay đổi của cô ta. Có người lớn ở đây là cô ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách được ngay.
“Vào đi.”
Phương Gia Lỵ thay giày vào nhà, quan sát nhà Tống Thu Hàn. Lạnh lùng tối giản, là phong cách của Tống Thu Hàn. Sau đó cô ta đi về phía của Tống Lương Ngọc: “Chú Tống, chuyến bay lần này có thuận lợi không?”
“Thuận lợi lắm.” Tống Lương Ngọc hiếm khi nở nụ cười: “Bố cháu nhờ chú chuyển lời, nói nếu cháu còn không quay về thì ông ấy sẽ nhận nuôi thêm một đứa con gái.”
Phương Gia Lỵ bĩu môi: “Hừ, ông ấy dám chắc!”
“Ha ha.” Tống Lương Ngọc cười ra tiếng: “Dĩ nhiên ông ấy không dám, từ nhỏ đã nâng niu cháu trong lòng bàn tay thì sao nỡ? Nói chứ con gái vẫn nên lớn lên trong vại mật, trưởng thành mới có thể tự tin tiêu sái sáng sủa.”
Những lời này khiến Tống Thu Hàn cảm thấy bức bối. Anh ngẩng đầu nhìn Tống Lương Ngọc, nhưng vẻ mặt ông lại nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như thể anh nghe nhầm. Tống Thu Hàn ngồi một bên không lên tiếng, nghe Tống Lương Ngọc và Phương Gia Lỵ trò chuyện mấy câu vô nghĩa. Phương Gia Lỵ ngồi khép đầu gối trước mặt Tống Lương Ngọc, gật đầu cười khẽ thỉnh thoảng lại phối hợp, hoàn toàn không thấy vẻ mặt chanh chua trước kia. Tống Thu Hàn chán ghét sự thân thuộc giữa họ, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp, giúp dì Thượng nấu cơm.
Dì Thượng đưa một củ tỏi cho Tống Thu Hàn, đến gần bên anh nhỏ giọng hỏi anh: “Yêu đương có vui không?”
Tống Thu Hàn đỏ mặt xuống tận cổ, gật đầu.
“Vui chỗ nào?”
“Cháu cũng không rõ là vui chỗ nào, chỉ cảm thấy trái tim tràn đầy, chỉ ước gì có thể ở bên cô ấy mọi lúc. Tiếc là con với cô ấy đều rất bận, hầu như chỉ có thể gọi điện thoại hoặc video thôi.”
Bàn tay dì Thượng vỗ lên gáy Tống Thu Hàn, ánh mắt hơi đỏ hoe: “Thu Hàn nhà mình cũng nghiêm túc yêu đương rồi, hơn nữa còn yêu đương rất vui. Dì Thượng vui thay cho con.”
“Sao bố con lại về ạ?” Tống Thu Hàn hỏi dì Thượng.
Dì Thượng lắc đầu: “Không biết nữa, dì cứ cảm thấy có gì đấy bất thường. Con ấy à, cứ dỗ dành ông ấy đi, đừng để ông ấy gây thêm phiền phức cho con với Xuân Nhi, dì Thượng cũng sẽ trò chuyện với ông ấy lúc rảnh rỗi.”
“Cảm ơn dì Thượng.”
“Thằng bé này, cảm ơn cái gì chứ hả?”
Mấy người ngồi vào bàn ăn cơm. Tống Lương Ngọc đề nghị uống rượu, Tống Thu Hàn lắc đầu: “Hôm qua con xã giao đến rạng sáng, bây giờ dạ dày vẫn không khỏe, con lấy trà thay rượu vậy.” Anh đang nói thật, vẻ mặt cũng mỏi mệt, Tống Lương Ngọc biết anh không nói dối, bèn gật đầu: “Vậy thì con uống trà, bố với Gia Lỵ uống rượu.”
Sau đó ông nâng ly: “Đầu tiên cảm ơn Gia Lỵ, thứ hai là hy vọng có thể có nhiều dịp thế này. Dù sao bố cũng già rồi, mong rằng những ngày còn lại có thể hài lòng một chút.” Câu này là nói cho Tống Thu Hàn nghe.
Tống Thu Hàn không tiếp lời, anh nghe dì Thượng, không cãi nhau với ông, chỉ cụng ly với họ rồi coi như bắt đầu ăn cơm.
Phương Gia Lỵ lại bày ra phong thái cao quý, dáng ngồi thẳng lưng, ăn từng miếng nhỏ, nhai chậm nuốt kỹ, thức ăn không dính môi, có sự tao nhã của riêng mình. Mà Tống Lương Ngọc cũng tán thưởng sự tao nhã của cô ta, còn cố ý khen cô ta: “Gia Lỵ đúng là có gia giáo, lời nói cử chỉ lễ phép nhã nhặn.”
Phương Gia Lỵ cười khẽ: “Chú cũng biết rồi mà, từ nhỏ mẹ cháu đã quản nghiêm lắm, nếu chỗ nào không hợp quy củ là sẽ bị phạt ngay.”
Từ đầu tới cuối Phương Gia Lỵ không giúp dì Thượng một chút nào, sau khi ngồi vào bàn cũng không cảm ơn sự vất vả của dì Thượng. Chỉ riêng điểm này là Tống Thu Hàn đã thấy không ưa cô ta rồi. Tất cả sự tao nhã chỉ là vỏ bọc của cô ta, còn tu dưỡng chân chính cơ bản thì hoàn toàn không có. Nhưng điều này không liên quan tới anh, anh chỉ lo ăn cơm của mình, thỉnh thoảng trò chuyện với dì Thượng mấy câu, cuối cùng nhẫn nại đến khi bữa cơm nhàm chán này kết thúc, sau đó lấy cớ mắc tiểu nên bỏ trốn.
Anh lên lầu, vào nhà vệ sinh trong phòng mình, gọi điện cho Lâm Xuân Nhi: “Đến Thâm Quyến chưa?”
“Em mới xuống máy bay, Lương Ngộ đến đón máy bay. Còn anh? Về đến nhà chưa?”
“Đến rồi, mới ăn cơm với bố anh với cả Phương Gia Lỵ xong.”
“Thế thì anh nhanh lên, hiếm khi chú về nhà một lần, anh bầu bạn với chú ấy nhiều chút đi.” Lâm Xuân Nhi nói lời thật lòng, cô hâm mộ người khác vẫn còn người thân bên cạnh, lúc đau buồn còn có thể làm nũng.
Tống Thu Hàn im lặng thật lâu mới nói: “Lâm Xuân Nhi, về nhà sớm một chút được không? Anh thật sự rất nhớ em.”
“Vâng, ngày kia em sẽ về gấp được không? Sẽ ở bên anh ngày cuối tuần. Anh có thể đến nhà em, em nấu đồ ăn ngon cho anh.”
“Rồi sao nữa? Anh có thể ngủ ở chỗ em không?”
“Có thể chứ!” Lâm Xuân Nhi cười khanh khách: “Cho dù anh muốn đi thì em cũng sẽ không cho anh đi.” Giọng cô nhỏ hơn một chút: “Phải dập tắt lửa cho bà đây rồi mới được đi.”
Tống Thu Hàn đã sớm quen với cách nói chuyện vạ mồm vạ miệng của cô rồi, nhưng vẫn đỏ mặt khi nghe thấy câu này. Tống Thu Hàn là hiệp khách thanh cao độc lai độc vãng trên giang hồ, lại cố tình gặp gỡ tội phạm không giữ quy tắc là Lâm Xuân Nhi, cô dùng từng chiêu từng thức gỡ áo giáp của anh ra, muốn anh thần phục dưới chân cô.
…
Vương Cẩn ngồi trong phòng khách của Kiều Hạn Văn xem hợp đồng với công ty Lâm Xuân Nhi. Cô ấy biết tại sao Kiều Hạn Văn lại đồng ý thêm bốn triệu tệ này, chỉ đơn giản là muốn ngủ với Lâm Xuân Nhi. Hứng thú của Kiều Hạn Văn đối với Lâm Xuân Nhi lớn đến nỗi khiến Vương Cẩn sợ hãi.
Cô ấy đang suy tư thì nhận được một tin nhắn: “Vụ lần trước cô nói, khi nào thì thu xếp được?”
“Bất cứ lúc nào.”
“Thế thì tốt, trưa mai đăng bài luôn nhé. Lan truyền nhanh chút, cảm ơn.”
“Không có gì, nên làm thôi.”
Vương Cẩn cất điện thoại, ngẫm nghĩ xem mình có nên thảo luận chuyện này với Kiều Hạn Văn hay không. Lúc này Kiều Hạn Văn đang xem kịch bản, anh ta ngồi dưới ánh nắng, vẻ mặt nghiêm túc, đôi lông mày rậm nhíu chặt, sống mũi cao vút, bờ môi mỏng mím chặt, khiến Vương Cẩn nhìn mà ngây người. Cô ấy ngắm Kiều Hạn Văn bao nhiêu năm mà vẫn không ngắm đủ. Suốt bao nhiêu năm trôi qua, trên giường cô ấy có rất nhiều người qua lại, nhưng mỗi lần nhắm mắt chỉ toàn là Kiều Hạn Văn. Nhưng cô ấy mãi mãi không thể cùng Kiều Hạn Văn đi đến bước đó, trong lòng Kiều Hạn Văn không có cô ấy, cho dù cô ấy sẵn sàng dồn hết tinh lực cả đời cho Kiều Hạn Văn thì cũng chỉ đổi được một câu của anh ta: “Cảm ơn chị Cẩn.”
Cảm ơn cái gì? Có gì đáng để cảm ơn? Vương Cẩn cảm thấy thật vớ vẩn. Cô ấy quyết định không nói với Kiều Hạn Văn, nếu anh ta đã có ác ma trong lòng thì lần này cô ấy vẫn sẽ như mọi khi, làm một đóa hoa giải ngữ giúp anh ta, nâng những thứ anh ta muốn đến trước mặt anh ta.