Đợi Người Nói Yêu Tôi

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày sau, Trình Đẳng từ nơi khác bay về thành phố B, đến đài truyền hình quay một chương trình phỏng vấn.

Ghi hình xong, Trình Đẳng quay về phòng chờ nghỉ ngơi, tiện thể chờ Đinh Thành làm việc xong sẽ đến tìm anh.

Anh ngồi trong góc, vuốt ve ngón tay mình. Các vết phồng rộp nơi đầu ngón tay đã lành, chỉ để lại những vết chai sạn do chơi nhạc cụ nhiều năm. Cảm xúc trong mắt anh nhàn nhạt, nửa khuôn mặt đeo khẩu trang hơi nghiêng về phía bên tường khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm của anh.

Đêm sinh nhật của Nhậm Kha, mặc dù anh mệt mỏi dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng mọi nhất cử nhất động của Nhậm Kha anh đều biết.

Anh biết sau khi dọn dẹp chén đũa xong, cô đi đến bên cạnh mình đứng một lúc lâu, rồi về nhà ôm theo hộp thuốc sang, rón rén xử lý các vết phồng rộp nhỏ do bất cẩn bị phỏng trên đầu ngón tay mình.

Anh còn biết cô lẳng lặng nhìn mình thật lâu, lâu đến nỗi lòng bàn tay đặt trên ghế sofa của anh dần dần bị nước mắt của cô làm ướt.

Hình như anh lại làm cô khóc rồi.

Trình Đẳng nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất lực.

Đúng lúc này, Lục Tử Nam gọi điện thoại đến. Trình Đẳng bấm nút nghe: “Anh à? A Kha có chuyện gì ạ?”

Bên cạnh là học sinh ngoài của giáo viên Mạc trường đại học thanh nhạc giống Trình Đẳng thì Lục Tử Nam còn là trưởng khoa khoa ngoại thần kinh của bệnh viện trung ương.

Vậy nên khi vừa nhận được cuộc gọi từ anh ấy, phản ứng đầu tiên của Trình Đẳng là — Nhậm Kha đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng Lục Tử Nam chỉ bình tĩnh hỏi anh: “Cậu đang ở đâu?”

Trình Đẳng căng thẳng vô cùng, đứng lên đáp: “Thành phố B.”

“Cậu đến bệnh viện đi.” Lục Tử Nam đắn đo nói: “Tình hình của ông nội Nhậm không tốt lắm mà Nhậm Kha vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, tôi không liên lạc được với ba mẹ em ấy.”

“…”

Trình Đẳng vội vàng đi ra bên ngoài, vừa mở cửa suýt thì va phải Đinh Thành đang định đi vào.

Hai người nhìn nhau, nhờ sự ăn ý nhiều năm nay mà Đinh Thành chỉ ngớ ra vài giây rồi lập tức lấy điện thoại thông báo tài xế lái xe đến cửa sau đón họ.

Trên đường đi kẹt xe nên khoảng 20 phút sau, Trình Đẳng mới chạy đến bệnh viện.

Ông nội Nhậm vẫn đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Nhậm Kha đứng đó với bóng lưng nhỏ nhắn gầy yếu nhưng lại thẳng tắp và cứng đờ.

Hình như cô mới hoàn thành ca phẫu thuật, trang phục phẫu thuật màu xanh nhạt bị mồ hôi thấm ướt dính chặt lên người cô, dưới chân mang dép sục màu xám nhưng chỉ còn lại một chiếc. Trên tay cô đang cầm chặt một cái nón phẫu thuật nhỏ, mu bàn tay trắng nõn hiện rõ gân xanh.

“A Kha.”

Trình Đẳng đi đến bên cạnh cô, khẽ khàng gọi tên cô qua lớp khẩu trang. Đợi đến khi ánh mắt cô đã có tiêu cự trở lại, anh mới đưa tay tách những ngón tay đang bấu chặt gần như tứa máu của cô, lấy chiếc nón phẫu thuật ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Không sao đâu.”

Anh nghiêng người ôm cô gái nhỏ đang run lẩy bẩy vào lòng thật chặt, cất giọng trầm kéo linh hồn đang hoảng loạn của cô về: “Ông nội sẽ không sao đâu. Đừng sợ, tớ ở lại với cậu.”

Đinh Thành lặng lẽ quay lưng lại, vội vàng ra hiệu ánh mắt với trợ lý của Trình Đẳng – Dương Chiêu.

Dương Chiêu ngầm hiểu ý, bước nhanh ra ngoài đề phòng có phóng viên và tay săn ảnh.

Đến khi Đinh Thành quay người lại thì Trình Đẳng đã kéo Nhậm Kha đến ngồi ở hàng ghế chờ bên tường.

Thấy hai người không còn ôm nhau nữa, Đinh Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp ngừng thở gấp thì trong hành lang trống trãi lại vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

Trái tim vừa được thả lỏng của Đinh Thành lại bị nhấc lên. Anh nhìn qua hướng phát ra âm thanh thì thấy một cô y tá xách theo một chiếc dép sục màu xám chạy nhanh đến.

Chỉ trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt mình.

Đinh Thành ho nhẹ một tiếng, vội vàng chặn cô gái lại: “Chào cô.”

Cô y tá chuyển tầm nhìn từ Nhậm Kha về người trước mặt mình, sau một giây bối rối, cô ấy trợn tròn mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh Nhậm Kha ở sau lưng Đinh Thành: “… Đẳng…”

Mới kêu lên một tiếng đã lập tức dừng lại, không cần Đinh Thành ra tay vì cô ấy đã tự giơ tay che miệng mình lại, nuốt ngược tiếng hét chói tai còn lại.

Có vẻ như cô ấy rất sợ làm phiền đến đối phương.

Thấy vậy, Đinh Thành có gì mà không hiểu được nữa.

Nhìn từ độ nổi tiếng tăng cao liên tục trong những năm qua của Trình Đẳng thì việc gặp được fan hâm mộ của anh trong bệnh viện quả thực không phải chuyện gì quá mới mẻ.

Anh ấy khẽ mỉm cười, nhắc nhở đối phương: “Cho hỏi cô có việc gì không?”

Cô gái y tá ngớ người ra, quả nhiên sẽ bị nhắc nhở, thế là cô vội “à à” hai tiếng, căng thẳng đến độ lắp ba lắp bắp: “Tôi tôi tôi đưa dép đến cho bác sĩ Nhậm, vừa rồi chị ấy chạy đi gấp nên làm rơi.”

Dứt lời còn đưa chiếc dép trong tay lên cho Đinh Thành xem.

Đinh Thành gật đầu, đưa tay ra: “Được, cảm ơn cô, đưa cho tôi đi.”

Cô gái ngơ ngác đưa dép qua, mơ màng nhìn anh: “Tôi, tôi tên là Tiểu Uyển, là fan mười năm của Đẳng Đẳng. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết đã gặp Trình Đẳng ở đây hôm nay đâu.”

Fan mười năm.

Đinh Thành ngộ ra, bảo sao đối phương vừa thấy anh đã đoán được Trình Đẳng cũng ở đây.

Nghĩ vậy, thái độ của Đinh Thành càng thêm chân thành, thậm chí còn vươn tay ra lần nữa, hơi khom eo nói: “Cảm ơn cô.”

Tiểu Uyển đỏ mặt nắm lấy tay Đinh Thành, lắc lắc đầu sau đó chạy nhanh đi.

Nhưng vừa chạy qua hành lang thì lại không kìm lòng được, bèn đứng lại.

Vất vả lắm mới gặp được thần tượng nhà mình, không nói gì cũng không sao, chỉ là không thể tránh khỏi việc muốn âm thầm ngắm anh lâu thêm một chút.

Chỉ một chút thôi, chỉ muốn xem thử gần đây anh có khỏe hay không thôi.

Nhưng từ lần nhìn này cô lại bất ngờ thấy thần tượng của mình, nam thần của mình, Đẳng Đẳng của họ đang quỳ một chân dưới đất, mang dép cho bác sĩ Nhậm?

???

!!!!!

Tiểu Uyển che miệng lại, sợ bị người khác phát hiện nên bèn chạy nhanh đi.

Nhưng…

Nhưng cảnh tượng cô vừa mới thấy đã in sâu vào đầu, xua mãi không biến mất.

A a a a a!

Làm sao đây?

Hình như cô đã phát hiện một chuyện không nên rồi!

Muốn nói cho cả thế giới biết quá đi!

Hơn rạng sáng, cuối cùng đèn của phòng cấp cứu đã tắt.

Trưởng khoa của khoa ngoại tim mạch và Lục Tử Nam đồng thời đi ra, Nhậm Kha đứng dậy tiến tới, ánh mắt lo âu, giọng nói khàn khàn: “Sao rồi ạ?”

Lục Tử Nam và trưởng khoa nhìn nhau, sau đó Lục Tử Nam gật đầu bảo: “Để tôi nói cho, trưởng khoa đi nghỉ ngơi trước đi.”

Trưởng khoa không từ chối, thở hắt ra một hơi và giơ tay vỗ vỗ vai Nhậm Kha rồi mới rời đi trước.

Đến khi trên hành lang chỉ còn lại vài người họ.

“Phẫu thuật rất thành công.” Lục Tử Nam cởi khẩu trang ra: “Diện tích chảy máu não của ông nội không quá lớn, hơn nữa cũng được đưa đến bệnh viện kịp thời nên lượng máu đã được kiểm soát cơ bản.”

Nhậm Kha nhìn anh ấy chằm chằm, biết rằng sẽ còn sau đó nữa.

Quả nhiên.

“Nhưng ông nội bị bệnh tim nhiều năm, lại còn cao huyết áp, mỡ trong máu khá cao. Mặc dù cuộc phẫu thuật lần này rất thành công.” Đến đây, anh dừng lại chốc lát rồi mới thở nhẹ bảo: “Nhưng tình trạng sức khỏe của ông cũng không mấy khả quan.”

“Không khả quan?”

Giọng nói run rẩy gần như vỡ vụn.

“Nhậm Kha.” Lục Tử Nam trầm giọng nói: “Em hãy chuẩn bị sẵn tinh thần.”

Vừa dứt lời, trước mắt Nhậm Kha tối sầm lại.

“A Kha!”

Trình Đẳng vội vàng đỡ cô dựa vào vai mình, Nhậm Kha chờ một lúc để qua cơn choáng váng, vẻ mặt ảm đạm khôn ngần. Cô che mắt nhưng không khóc nổi.

“Còn bao nhiêu thời gian ạ?”

Lục Tử Nam ngước mắt nhìn về phía Trình Đẳng, mà anh cũng đang nhìn anh ấy. Thế là Lục Tử Nam nghĩ ngợi một giây mới đáp: “Bình thường chú ý hơn nữa, còn khoảng ba đến năm năm.”

Đây đã là giới hạn của ông cụ rồi.

Nhậm Kha cũng biết rõ điều này nhưng trong lòng khó mà tiếp nhận được.

Đó là ông nội của cô, là người ông đã nuôi dạy cô từ bé.

Khi còn bé, ông nội cõng cô trên lưng, dạy cô biết chữ tập nói, chơi trò cưỡi ngựa cùng cô. Lớn hơn một chút, ông nội nắm tay dắt cô đi trên phố, gặp ai cũng khen.

“Đây là Kha Kha nhà tôi đấy, xinh xắn không! Thông minh lắm đấy!”

Cô lớn lên bên cạnh ông nội, nhìn ông che mưa chắn gió cho mình, đã quen với việc mỗi khi về nhà có ông chờ đợi.

Cô vẫn nhớ vào năm một tuổi, ông nội đã tự tay trồng một cây tùng trong vườn hoa của tiểu khu cho cô. Nhưng bây giờ khi cây tùng ngày càng thêm cao lớn xum xuê lá, tại sao ông nội của cô đột nhiên chỉ còn lại chưa đến năm năm chứ?

Cuối cùng Nhậm Kha dần khom người xuống, dường như không thể chịu đựng nổi sức nặng của tin này, cho đến khi cô quỳ rạp xuống nền đất lạnh lẽo như băng.

Cô há miệng, hít từng hơi, rồi chầm chậm thở ra, đôi mắt đỏ hoe, nhưng không thể khóc nổi.

__

Sau 72 giờ, ông nội Nhậm được chuyển từ phòng ICU đến phòng bệnh bình thường.

Trong thời gian này, ông Bạch – bạn chơi cờ của ông nội có nói với Nhậm Kha, trước khi ông nội Nhậm ngất xỉu có nhận được điện thoại từ bác của cô, còn cãi nhau một trận kịch liệt.

Sau đó lúc ông nội Nhậm đứng dậy thì đột nhiên ngất xỉu, cả nhóm bạn chơi cờ với nhau thấy vậy bèn vội vàng gọi cấp cứu.

Ông Bạch chỉ nói tóm lược nhưng Nhậm Kha đã ngay tức khắc biết được đầu đuôi chuyện này.

Nguyên nhân bác cô gọi điện thoại đến không nằm ngoài chữ “tiền”.

Thuở son trẻ, bác cô có ngoại hình ưa nhìn nhưng lại đâm đầu yêu một kẻ côn đồ, thậm chí sẵn sàng bỏ nhà trốn đi cùng ông ta.

Mấy năm sau, gã ta biến mất không tung tích, bác đưa theo một đứa bé trai quay trở lại thành phố B.

Từ ấy, mỗi lần bác đến, thậm chí mỗi cuộc gọi đến cho ông nội đều chỉ mang một mục đích — đòi tiền.

Đưa tiền cho thì cười, không đưa tiền thì ầm ĩ cả lên.

Trước đây ba Nhậm còn ở trong nước thì chí ít vẫn có thể quản lý, bây giờ ba Nhậm ở nước ngoài thường xuyên, không còn ai áp chế bác ấy, sợ rằng càng lúc càng quá đáng.

Nhìn ông lão nằm trên giường bệnh với thân thể bị cắm đầy ống dẫn, Nhậm Kha nhắm chặt mắt, trong lòng thầm tự trách mình sơ sót.

Nếu cô phát hiện chuyện này sớm có phải ông nội sẽ không cần nằm ở đây không.

Nghĩ vậy, cô tỉnh táo lại chốc lát, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Chuông điện thoại vang ba tiếng, có người kết nối.

Qua loa điện thoại, giọng của người phụ nữ trung niên lộ rõ sự hời hợt và phòng bị, có chút xa cách: “Ai vậy?”

“Là tôi, Nhậm Kha.”

Người ở đầu dây bên kia như đang nhớ lại, một giây sau mới nói: “À, Tiểu Kha à, khi nào ba con mới về nước vậy?”

Nhậm Kha không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông nội bị bệnh bác có biết không?”

“Bị bệnh ư? Bệnh gì?” Bác ấy theo bản năng hỏi.

Vừa dứt lời lại vội nói: “Ông bị bệnh thì con tìm ba con ấy, nói với bác làm gì? Bác không có tiền!”

Cõi lòng Nhậm Kha run lên, lạnh nhạt nói: “Bác, trước kia bác…” Không như vậy.

Cô vẫn nhớ hồi còn bé, ba mẹ không ở nhà thường xuyên. Bác đã mua nơ bướm cho cô, mua váy xinh và ăn mặc thật đẹp cho cô, đưa cô đến công viên chơi.

“Trước kia bác làm sao?” Bác ấy nghiêm nghị cắt ngang: “Đừng nói chuyện trước kia với bác! Ông bị bệnh cũng đừng tìm bác, bác còn phải chăm sóc cho em trai con đấy! Không phải mấy người có tiền à! Đưa ông vào bệnh viện đi, mời hộ lý đến đi! Không phải con là bác sĩ à? Chăm sóc ông thế nào mà bây giờ còn phải tìm đến bác à, con…”

“Đủ rồi!”

“Con nói gì?” Bác ấy hét to: “Con nói chuyện với người lớn thế đấy à?”

“Tôi nói bác im lặng đi!” Nhậm Kha không nhịn được nữa, nói thẳng: “Bác, bác hãy nghe cho kỹ! Sau này nếu bác đòi tiền thì hãy tìm đến ba tôi, nếu còn làm phiền đến ông nội thì tôi đảm bảo nửa đời còn lại bác sẽ không có một xu tiền nào!”

Nhậm Kha hít nhẹ một hơi, cuối cùng vẫn không nói ra lời tàn nhẫn mà chỉ bảo: “Đã nói đến nước này rồi, bác tự mình thu xếp cho ổn thỏa.”

Dứt lời, cô lập tức cúp máy, ngăn cách hoàn toàn tiếng chửi rủa trong loa điện thoại.

Nhậm Kha dựa vào tường, từ từ hồi phục tâm trạng.

Nhưng lồng ngực đang phập phồng dữ dội và đáy lòng không thể kìm nén cơn tức giận đã nói rõ cho Nhậm Kha biết rằng cô không bình tĩnh được.

Đó là ông nội, là người mà cô thân thiết nhất.

Ông bị người ta bắt nạt như vậy nhưng cô lại chẳng làm được gì cả.

Nhậm Kha tì trán vào tường, tay siết chặt thành quả đấm, dập trán từng cái một lên mặt tường cứng ngắc lạnh lẽo. Chẳng biết cô dập được bao nhiêu lần, mặt tường bỗng chốc biến thành một bàn tay ấm áp.

Nhậm Kha không ngẩng đầu, trong lòng đã đoán được người bên cạnh là ai.

Cô cứ vùi đầu vào bàn tay kia như thế, đột nhiên cười thê lương: “Đẳng Đẳng, tớ vô dụng quá.”

Học y mười năm, tớ cố gắng đậu vào trường y khoa tốt nhất, cố gắng vào bệnh viện tốt nhất, cố gắng làm một bác sĩ đạt tiêu chuẩn.

Nhưng cho đến bây giờ, tớ vừa không thể chữa lành tai cậu, vừa không thể che chở cho ông nội tớ.

Rất vô dụng, không phải sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio