Kết thúc kì nghỉ phép, mọi thứ lại quay về quỹ đạo như cũ với cả tấn công việc cùng một núi hồ sơ giày cộm. Bạch Vân cũng không lấy làm nản vì cô yêu cái nghề này hơn ai hết. Nhờ phá án giỏi và có công lớn trong vụ giết người ở tòa nhà B chung cư Thường Sơn mà Đức Dũng ngày mai sẽ được thăng lên hàm trung úy. Thường thì người ta nói " khi nào một vạch hai sao- thì vòng nhẫn cưới anh trao tay nàng". Nhưng cho đến giờ đã tuổi rồi, anh vẫn chưa có một mối tình vắt vai. Rất nhiều cô gái trẻ trong cơ quan ngưỡng mộ ngỏ ý muốn tiến thêm một bước, nhưng anh vẫn giữ thái độ hòa nhã xem họ là đồng đội, không hơn. Ai chẳng biết anh có tình ý với cô con gái của giám đốc, nhưng chỉ là họ không nói ra thôi. Căn bản anh luôn tìm cách lảng đi mỗi lần có người nhắc đến chuyện đó.
- Chà! Anh phải khao em một chầu mới được!
Cầm xấp giấy tờ giày cộm, Bạch Vân không quên nhắc nhở anh trước khi mang vào phòng lưu trữ. Anh cười nuông chiều nhìn cô, tay vẫn loay hoay lục tìm thứ gì đó tromg tủ.
- Để xem em có đồng ý không đã!
Mấy người trong phòng cũng nhao nhao lên:
- Thế bọn tớ thì sao?
- Khao tất cả! Nhưng hôm nay tớ còn đeo hàm thiếu úy! Vội gì chứ!
Cả phòng cười rộ lên vui vẻ cho đến khi một chàng trai tuấn tú bước vào. Đức Dũng bỗng cứng người, cái túi trên tay anh rơi phịch xuống đất, miệng run rẩy lẩm bẩm không thành tiếng: " Đã bắt đầu rồi sao?"
Mấy nữ cảnh sát trong phòng không khỏi suýt xoa. Anh ta hoàn mĩ đến không tưởng, cứ như từ trong ngôn tình bước ra vậy. Khuôn mặt lại lạnh lùng, cả cái dáng người cao cao, từng đường nét đều không tìm ra điểm chết.
Đi phía sau anh là một người đàn ông to lớn, hùng hổ tiến vào, miệng không ngừng kêu oan:
- Mấy anh cảnh sát phải giúp tôi! Tôi muốn kiện bọn họ.
Một nữ cảnh sát đi ra nói nhỏ nhẹ:
- Chú bình tĩnh! Có gì từ từ trình bày!
Hóa ra ông đây là khách của khu du lịch sinh thái Vân Phong, còn cái người điển trai ấy là giám đốc. Người đàn ông tên Dương này đến đây để nghỉ mát, không ngờ khi quay lại phòng thì không thấy ví đâu. Ông ta cho rằng là nhân viên dọn vệ sinh đã lấy đi, rồi làm ầm lên đòi gặp giám đốc để bồi thường. Vị giám đốc này sau khi tập trung tất cả nhân viên dọn phòng sáng hôm nay nhưng tất cả đều phủ định rằng không hề lấy. Anh ta cho rằng việc này cần được làm sáng tỏ nên cả hai người kéo nhau đến đây.
Cô cảnh sát nghiêm mặt hỏi:
- Trong ví của chú có những gì?
- Giấy tờ tùy thân, thẻ atm, nghìn đô! Không cánh mà bay!
- Có bay hay không sẽ rõ cả thôi! Chúng tôi có thể đến phòng đó kiểm tra không? Các anh đảm bảo rằng không có ai ra vào từ khi xảy ra chuyện cho tới giờ chứ?
Vị giám đốc bình tĩnh gật đầu:
- Đã cho bảo vệ niêm phong lại rồi!
Cô cảnh sát gấp cuốn sổ ghi chép lại, đứng lên cử thêm vài người cùng đi. Vừa khi ấy Bạch Vân đi ra. Cô cũng nghe loáng thoáng việc này, lại cảm thấy thích thú vô cùng nên muốn cùng đi điều tra. Cô nổi tiếng trong mấy vụ tìm đồ mất cắp mà.
Đức Dũng toan ngăn lại, nhưng anh chần chừ một lát rồi cũng từ bỏ ngay cái ý định ấy. Vốn dĩ khi Bạch Vân ra ngoài, vị giám đốc đã đi theo người trực tiếp lấy lời khai ra xe để dẫn đường, Bạch Vân không hề gặp anh. Cô cũng không biết rằng chuyện này có liên quan đến anh.
Điện thoại reo lên một tiếng, Đức Dũng mở tin nhắn ra xem: " Chỉ là sự cố nhỏ thôi. Vẫn chưa bắt đầu."
Khi ấy anh mới có thể thở phào một cái. Nhưng vẫn chưa bắt đầu cũng không có nghĩa là không bắt đầu. Trước sau gì cũng phải đối mặt. Chỉ là không biết vì sao đột nhiên anh lại sợ hãi như vậy?
- Ấy! Con đường này chẳng phải đến Vân Phong hay sao?
Bạch Vân tự nhiên reo lên khiến tất cả không khỏi ngạc nhiên mà quay lại nhìn.
- Chị có nói trước với mọi người rồi mà!
- Chắc tại con bé không nghe!
Mấy người bắt đầu xì xào to nhỏ. Bạch Vân cũng góp phần.
- Em từng đến đây! Phục vụ ở đây rất nhiệt tình! Vả lại khu sinh thái lớn thế này, mới mở còn phải thu hút khách. Dại gì họ lại làm mấy trò trộm cắp!
- Nhưng đám nhân viên sẽ không nghĩ nhiều đến vậy!
Xe dừng lại. Tất cả nhanh chóng xuống xe. Bạch Vân vừa lúc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia lại vô cùng bất ngờ hơn nữa. Anh đang nhìn cô, quen thuộc mà xa cách. Cô càng lúc càng cảm thấy nó giống, rất giống với đôi mắt của người đó, cứ như họ là một vậy. Nhưng cố gắng định thần lại. Công việc không cho phép cô nghĩ linh tinh nhiều đến thế. Mấy người trong đội xì xào to nhỏ, Bạch Vân chỉ tay về phía anh chàng phía trước:
- Người kia... là ai vậy ạ?
- Giám đốc đấy! Tên là Đông Phong.
Hóa ra là vậy. Tên khác, người khác, mặt khác. Dĩ nhiên không phải. Cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ?
Mọi người nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Tất cả đồ đạc có dấu hiệu như đã được dọn dẹp từ trước.
- Là ai đã dọn dẹp căn phòng này? Đội trưởng Trung hỏi.
Một cô gái chạc tuổi Bạch Vân bước lên. Nét mặt cô ta rất cương nghị.
- Là tôi!
- Cô lấy sao?
- Không phải!
Bạch Vân đi quanh phòng một lượt, nhing thật kĩ mọi thứ.
Ông khách chu choa với đội trưởng Trung.
- Rõ ràng tôi để nó trên giường, đến khi quay lại đã không thấy! Tìm từ trong ra ngoài cũng không thấy.
Bạch Vân dừng lại ở khe hở trên đầu giường. Cô nheo mắt nhìn vào tromg. Mãi một lúc sau mới ngồi xuống, cô nhìn ông khách hỏi:
- Có phải ví của ông là da trơn màu nâu?
- Vâng vâng! Đúng là như vậy!
Cô chẳng hỏi gì thêm. Chỉ khẽ cười rồi đưa tay vào khe hở đầu giường lấy ra một cái ví. Tất cả mọi người tromg phòng đều trầm trồ thán phục. Nhưng cô chưa đưa cho ông ta vội:
- Thường thì nếu như là để ví lên giường, người ta luôn có thói qen ném mạnh nó. Cái ví văng ra rơi xuống là điều dễ hiểu. Tôi nghĩ ông nên xin lỗi vị giám đốc đây. Ông phần nào đã làm mất úy tín của bọn họ rồi. Và lại cái này tất cả là do lỗi ở ông.
Ông khách gật đầu lia lịa, đưa tay nhận lại chiếc ví. Không khỏi cảm ơn cô rối rít. Đội trưởng Trung vỗ vai Bạch Vân:
- Đã nói rằng em tìm đồ rất giỏi mà!
Đông Phong sau khi nhận lời xin lỗi từ phía ông khách mới có thể lại gần Bạch Vân:
- Cảm ơn cô rất nhiều! Không biết tên cô là gì?
Bạch Vân chưa kịp nói gì, Mạnh phía sau đã nói hộ:
- Chị ấy là Bạch Vân! Hoa khôi của tổ em đấy!
Cô ném ánh mắt sắc lẹm về phía cậu ta. Cái tật nhiều chuyện không bao giờ chừa.
Đông Phong khẽ cười nhưng nét mặt lại toát lên rất nhiều điều khó có thể nắm bắt được.
- Lần trước tôi đã lỗ mãng, lần này cô lại giúp tôi. Vậy nên bữa tối hôm nay có thể mời cô và mọi người trong tổ điều tra ở lại dùng bữa được không?
Nhắc lại chuyện này, Bạch Vân lại thấy mặt mình nóng ran. Cô nhớ rõ hôm ấy, cũng một phần là cô tự nguyện phối hợp cùng anh. Nhưng cô lại vì xấu hổ mà nhanh chóng ép mình phải quên chuyện đó ngay lập tức.
Mạnh lại tắt mắt hỏi:
- Chị! Anh giám đốc điển trai này làm gì lỗ mãng với chị thế?
Cô lườm cậu ta một cái, thuận tay gõ vào đầu cậu ta:
- Muốn chết không?
Đông Phong vẫn giữ nguyên cái nụ cười mê hồn ấy làm cho mấy cô gái trong đội điều tra cũng phải thẫn thờ.
- Cô Bạch Vân vẫn chưa trả lời tôi nữa!
Bạch Vân giật mình quay lại nhìn anh. Định là sẽ từ chối vì cũng không có gì là to tát, nhưng trông anh rất chân thành, lướt qua một vòng thấy ai nấy cũng đều ngỏ ý muốn ở lại, Bạch Vân bất đắc dĩ nhận lời:
- Vậy thì làm phiền anh quá!
Mạnh đứng bên dường như vẫn không chịu an phận:
- Phiền gì đâu! Người ta còn phải cảm ơn mình nữa kìa!
Cô lườm cậu ta, hai con mắt vốn to của cô làm thành một khoảng tráng như muốn nuốt trửng cái tên trẻ con nhiều chuyện này vào trong.
- Cậu vẫn còn muốn thêm một cái hả?
- Ý chị! Em đầu hàng là được chứ gì?
Nói là ở lại nhưng cả đội vẫn phải quay lại cơ quan vì đang trong giờ hành chính. Khi tan làm sẽ có người của Vân Phong đến đón họ.
Khi chiếc xe chở cả đội đi khuất, Đông Phong vẫn còn thờ người nhìn theo vào khoảng đường dài trước mặt. Cô gái đứng bên cạnh anh cũng không giấu nổi nét buồn trên đôi mắt đầy nỗi ưu sầu. Cô khẽ nhếch môi, cũng ném ánh nhìn vào khoảng không phía trước giống như anh:
- Anh đã thay đổi mọi thứ! Chỉ có tình cảm dành cho cô ấy là không hề thay đổi!
- Em thấy sao? Anh hèn lắm đúng không?
- Em lại không thấy như vậy! Có chăng là do em ngu ngốc ôm ảo mộng!
Anh thở dài quay qua nhìn cô:
- Vậy đã biết kết quả tại sao vẫn chấp nhận tự mình ôm ảo mộng?
- Đã nói là em quá ngu ngốc mà! Chỉ cần ở cạnh anh thôi, mọi cái khác đều không cần.
Cô buồn bã quay đi. Bước chân nhẹ nhàng nhưng vô hướng. Lòng cô cũng trống trải như vậy, lí trí cũng mờ mịt như vậy. Là tự cô đẩy mình vào cái mê cung không đường lui, không đường tiến này, cô phải tự mà chịu lấy thôi. Trách ai được đây?
Bạch Vân về đến cơ quan lại thấy thoải mái vô cùng. Sự xuất hiện của Thu Trang cũng không làm cô phải bận tâm nhiều. Thu Trang vừa được giao cho một chuyên án đặc biệt. Nói là giao nhưng thực chất là tham gia, dù sao cũng khiến cô rất lấy làm hãnh diện về bản thân.
Bạch Vân là người vốn nghĩ thoáng, cô thấy mình mới ra trường, còn khá non nớt nên muốn tham gia những vụ nhỏ. Mấy vụ lớn để các tiền bối như đội trưởng Trung hay Đức Dũng làm. Họ có kinh nghiệm, phá án nhanh mà không có sai sót. Sau mỗi vụ án như vậy, cô sẽ mượn tư liệu về tự nghiên cứu để tích lũy thêm kinh nghiệm.
So với Bạch Vân, Thu Trang trong mắt mọi người mặc dù là có phần tì giỏi hơn nhưng dù sao cũng là " ngựa non háu đá".
Cô ta đi đến chỗ Bạch Vân đang ngồi, thuận miệng buông một câu:
- Lần này là do giám đốc đồng ý cho tôi tham gia chuyên án. Không thấy ghen sao?
Bạch Vân vẫn rất chăm chú, cũng thuận miệng trả lời:
- Ghen thì ích gì? Chẳng phải vẫn không thay đổi được gì sao?
- Oa! Tôi không nghĩ con người cậu đơn giản đến vậy ha! Chắc có lẽ năm xưa cô bạn thân của cậu tự nhiên biến mất cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn!
Bạch Vân dừng tay, cô bỗng chốc thấy lòng nặng trĩu đến lạ.
- Tại sao lại lôi chuyện này vào?
- Tôi đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh của cậu với Ngọc Hân nên tự nhiên nhớ lại thôi.
Sắc mặt Bạch Vân có chút thay đổi. Ảm đạm nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên mặt bàn. Hóa ra Thu Trang đã nhặt được nó khi cô làm mất ở trong học viện. Rõ ràng là cô ta luôn muốn tìm cơ hội để phá hỏng tâm trạng của Bạch Vân. Có lẽ đó cũng là một trong số những trò tiêu khiển của Thu Trang.
Bạch Vân bỗng nhiên cười rất thoải mái nhìn Thu Trang:
- Đúng! Là sự cố ngoài ý muốn. Giờ cậu có nhắc lại cũng chỉ là chuyện cũ. Không đáng để bận tâm. Sự chu đáo của cậu thừa thải rồi!