Sau tiết học hôm ấy, Việt Hoàng trở lại kí túc xá, tất cả nam học viên đều đã ra ngoài chơi thể thao nên chỉ còn mình cậu. Cậu mở chiếc hộp ở đầu giường, khẽ lật chồng vở, lấy ra một bức tranh cũ vẽ chân dung một thiếu nữ. Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt đen tròn cùng hàng mi cong vuốt hút hồn người. Mái tóc dài được kết bím hai bên, cho về phía trước. Đây là quà cha cậu đã tặng mẹ vào ngày cưới của hai người, là do chính tay cha cậu vẽ. Mẹ cậu xem nó như báu vật vô giá, luôn trân trọng và giữ gìn cẩn thận. Giờ người ko còn nhưng hình bóng vẫn quanh quẩn đâu đây khi cô gái kia có thần thái thật giống người trong tranh, kể cả nét cười, đôi mắt và mái tóc cũng tết bím một bên buông phía trước.
Việt Hoàng đã sớm để ý cô ngay từ buổi gặp đầu tiên, khi cậu cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú, nhưng rồi chợt nhận ra rằng cô ấy vốn là một người khác.
Cho đến hôm sau, khi nghe thấy tiếng hát vọng lại từ phía sau, cậu đã hoàn toàn bị hút hồn. Cái hình ảnh người con gái ngây thơ trong sáng kia đã thực sự làm cậu ko thể rời mắt, thực sự khiến cậu để ý. Nếu cô bé ấy là hình bóng của người mẹ quá cố, cậu cũng được an ủi phần nào.
Ngắm nghía bức ảnh trên tay, cậu mỉm cười nhưng đôi mắt đầy buồn phiền "mẹ cũng đang hạnh phúc như cô ấy chứ? ".
Chuông điện thoại reo vang khiến Bạch Vân luống cuống đặt xô nước xuống, cô tươi cười bắt máy.
-Bố ak!
Ở đầu dây bên kia, tiếng nói trầm của người đàn ông vang lên:
-Gái yêu của bố đang làm gì vậy?
-Dạ! Con tưới rau!
-Chưa gì mà đã bị phạt rồi sao?
-Bố này! Con ko nghịch ngợm gì đâu, chỉ là có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Mà thôi! Ko nói chuyện này nữa! Bố vẫn khỏe chứ? Gái yêu nhớ bố lắm đấy!
-Bố cũng nhớ gái yêu! Bố sẽ qua trường con vào tuần này có chút việc,gái yêu ra gặp bố nhé!
Cô nàng hơi ái ngại:
-Thôi bố ạ! Con ko thích như vậy!
-Sao thế!
Bố Bạch Vân là giám đốc công an Thành phố Hà Nội, cô rất tự hào về điều này, nhưng đây cũng là lí do khiến cô ko muốn bố đến thăm. Bạch Vân thi đậu vào học viện bằng chính năng lực của bản thân, cô ko muốn mọi người biết về bố mình, vì ko muốn họ kết thân với cô chỉ vì vị trí cao chót vót kia, hơn nữa ko muốn mọi người nghĩ cô là "con ông cháu cha "
-Bố hiểu con gái khó xử! Vậy bố ko qua chỗ con nữa, được chưa?
-Vâng! Nhất bố! Mà gái yêu phải đi làm nhiệm vụ đây! Hẹn gặp bố sau nhé!
Cô toan xách xô nước lên thì một bàn tay khác đã nhanh nhẹn hơn...
-Để tôi giúp!
Oh! Thật ko thể tin nổi lại chính là cái người mà cô vẫn gọi là vô duyên. Cậu ta cũng biết giúp đỡ người khác sao? Chắc chỉ là do áy náy về tội lỗi của mình thôi! Đã thế cô ko cần! Bạch Vân khá cứng đầu, vậy nên ko dễ dàng chấp nhận kiểu xin lỗi này. Cô toan giật xô lại thì hụt tay.
-Đúng là đồ đanh đá.
Việt Hoàng hờ hững buông câu nói ấy vào mặt cô rồi xách xô tưới rau.
-Anh cũng biết hối lỗi cơ đấy!
Việt Hoàng vẫn ko ý kiến gì, chỉ giữ im lặng.
-Nể tình anh giúp tôi! Nên tôi sẽ xí xóa nợ nần từ hôm tới giờ! Ko tính nữa. Mà này! Sao anh ko nói gì thế! Để tôi độc thoại ak?
Chàng trai hờ hững hỏi:
-Em nói xong chưa?
-Chắc là rồi! Nhưng sao?
-Thấy nói hơi nhiều nên tôi muốn để em nói hết! Giờ đến lượt tôi! Tôi ko hối lỗi hối lầm gì hết, chỉ là thấy em khó nhọc, thương nên giúp thôi!
Và cậu ta vẫn bình thản múc nước, rồi lại tưới rau, để mặc Bạch Vân phân bua...
-Này nhé! Anh làm tôi ướt hết người, phải đi múc nước lại,lại còn bị trễ giờ tập trung, bị phạt quét sân tưới rau suốt một tuần! Đã thế hồi sáng dồn tôi vào thế bí khiến tôi ko kịp trở tay, rõ ràng anh ko hề tôn trọng ý kiến của tôi!
-Đều là em tự chuốc lấy!
-Sao thế được?
Cậu đặt xô nước xuống, giảng giải:
-Hôm đó em đi ko nhìn đường, tôi đã cố tránh nhưng ko được. Còn hồi sáng, tôi thấy em khá cá tính và ghê gớm, có thể cai quản lớp nên mới cử em. Từ đầu đến cuối tôi chẳng có lỗi gì. Phần còn lại tự làm đi.
Thế là người ta bỏ đi mà ko thèm nhìn lại. Tự nhiên lại đổ hết lỗi cho cô, làm như mình oan ức lắm. Bạch Vân vốn đã nảy ra ý định phục thù, thấy thái độ ăn năn ban nãy của cậu ta, cô cũng ko muốn tính toán, nhưng bây giờ xem ra cậu ta muốn đùa với lửa thật. Đã thế cô sẽ ko nhường nữa. Rồi sẽ có lúc anh ta phải xin lỗi cô, nhất định.
Từ đằng xa, Ngọc Hân quan sát tất cả những gì xảy ra ban nãy. Quả là có hơi buồn bởi cô và Việt Minh lớn lên bên nhau từ năm cậu tuổi, cô tuôi. Tưởng rằng với lối sống khép kín của cậu sẽ kp thể thân thiết hơn với ai ngoài cô, nhưng xem ra đã có người ngoại lệ rồi. Ngọc Hân ko giận giữ, cũng ko ghen với Bạch Vân. Chỉ là có chút gì đó hơi khó chịu đang len lỏi trong đầu óc của cô.