Bạch Vân nép sang một bên nhường đường cho Việt Hoàng đi vào. Cậu ko vội vàng lục tung đồ của cô lên, chỉ đứng im, nhìn xung quanh thật kĩ. Dưới chăn của cô có tờ giấy gì đó, cậu đến gần khẽ rút ra. Là bức tranh, bức tranh vẽ mẹ cậu.
-Em bảo ko lấy, vì sao nó lại ở đây? -Việt Hoàng đưa bức tranh ra trước mặt cô.
Bạch Vân nhìn bức tranh nheo mày:
-Em còn chưa thấy nó bao giờ! Tại sao lại ở chỗ em được?
Thu Trang xen ngang:
-Đã lấy đồ của người khác còn ko chịu nhận!
-IM! -Cô gái quát lớn, mắt vẫn ko rời khỏi chàng trai. Cô ấm ức, hàng mi ướt đẫm. -Em ko lấy! Anh nghĩ sao thì tùy! Em ko hổ thẹn với lòng mình là được!
Việt Hoàng bỏ đi ko nói một lời nào nữa. Mọi người giãn ra nhưng tiếng xì xào vẫn ko ngớt.
Nước mắt ko rơi lã chã, chỉ chạm khóe mi rồi lại chảy vào trong. Cô ko khóc, cũng ko giận cậu, vì nếu trong hpanf cảnh đó ai cũng sẽ như vậy cả. Chỉ có điều bức tranh đó có gì đặc biệt, ai là người bày trò rồi đổ lên đầu cô? Cô nhất định sẽ làm rõ.
Ngọc Hân giúp Việt Hoàng mang đồ về phòng, cậu ko muốn ở phòng y tế nữa.
-Anh có nghĩ cô ấy là thủ phạm thực sự?
-Anh chỉ tin vào những gì mình thấy.
Hình như Việt Hoàng bắt đầu có thái độ khác với Bạch Vân. Cậu luôn giữ khoảng cách và đề phòng tất cả mọi người xung quanh, nhưng Bạch Vân lại khác. Lần này, chuyện bức tranh kia khiến cậu nghĩ Bạch Vân cũng như tất cả bọn họ, đều ko đáng tin cậy. Ngọc Hân nghĩ vậy, cô ko phải là người hiểu cậu nhất, nhưng chí ít cũng biết được phần nào đó suy nghĩ của cậu qua thái độ ban nãy. Cơ thể cô giãn ra, thở dài như vừa trút đi gánh nặng. Dù trong suy nghĩ, cô chưa bao giờ xem Bạch Vân là tình địch, nhưng cô cũng có cách cảm nhận riêng của một người con gái đang yêu, cũng biết chút mùi vị của sự ghen tuông, cũng biết sợ sẽ mất đi người mình yêu khi đôi tay quá mong manh để giữ chặt trái tim của cậu. Giờ thì cô có thể yên tâm hơn rồi!
-Làm gì thế! Ko định đi sao?
Ngọc Hân giật mình, cô cười lấy lệ, gật đầu rồi cúi xuống xách túi đồ đi theo Việt Hoàng.
-Anh này! Bạch Vân nhờ em chuyển lời xin lỗi đến anh!
Cậu ko nói gì! Sự im lặng của cậu khiến Ngọc Hân nhận thấy rằng cậu đang bị tổn thương. Đặt quá nhiều tin tưởng và kì vọng vào một người, khi họ đâm sau lưng sẽ khiến vết thương sâu hơn, rỉ nhiều máu hơn. Có lẽ từ giờ, Việt Hoàng sẽ ko phá lệ tin tưởng ai nữa, và có lẽ cậu ko còn muốn gặp Bạch Vân nữa.
-Anh ko thắc mắc rằng cô ấy lấy bức tranh đó làm gì sao?
Cậu lạnh lùng buột miệng:
-Để làm gì? Bán được ak?
-Ko! Cậu ấy bảo sau khi phát hiện bị mất, anh nhất định sẽ đi tìm, lúc đó, cô ấy sẽ mang đến và nói mình tìm được, anh sẽ có tình cảm với cô ấy.
-Hóa ra cũng là loại con gái ấy sao?
Ngọc Hân lén nhìn thái độ của Việt Hoàng. Thấy có vẻ ko ổn, cô nói nhỏ:
-Bạch Vân bảo chỉ nói với mỗi em. Em ko muốn tin này lan ra sẽ khiến mọi người thành kiến với cô ấy! Vậy nên anh cũng cho qua đi, đừng nói với ai nhé.
Đúng lúc ấy, Bạch Vân định lên phòng tìm Việt Hoàng, vô tình nghe được. Cô đã hiểu được một phần, nhưng vẫn ko tin vào những gì mình nghe thấy. "Ko đúng,Ngọc Hân ko phải người như vậy "
Bạch Vân quay về phòng, quyết định giữ kín chuyện ban nãy. Cô muốn làm rõ ràng vài thứ nữa.
Kể từ hôm ấy, cô ko đến tìm anh trợ giảng để tìm cơ hội giải thích nữa, vẫn đối xử với Ngọc Hân như bình thường. Việt Hoàng xem cô như chưa từng quen, đến nhìn cũng ko. "Cứa đợi đấy! Lần này nhất định amh sẽ phải xin lỗi em cho xem " -cô tự nhủ trong lòng.
Mấy hôm nay, sau mỗi buổi học, Thu Trang lại vội vã đi đâu đó, hôm nào Việt Hoàng lên lớp cùng thầy, cô lại kiếm cớ hỏi bài để cậu nán lại đôi ba phút.
-Em ko cần phải tốn công chạy đến tận đây hỏi tôi. Trong lớp em còn rất nhiều bạn giỏi! - Việt Hoàng cảm thấy rất phiền, đặc biệt là với những cô gái ko rõ nguồn gốc, suốt ngày bám theo cậu.
Thu Trang vẫn tươi cười:
-Nhưng em tin anh hơn bọn họ!
Mặc cho thái độ lạnh nhạt của chàng trai, cô vẫn cứ bám theo, hi vọng sẽ có cơ hội cho mình. Cô đi phía sau, khoe khoang đủ thứ về bản thân nhưng có vẻ chẳng ai muốn để ý làm gì cho mất công.
-Anh biết ko, bố dượng em là giám đốc công an thành phố đấy! Ông ấy rất giỏi, nếu anh đi theo học tập sẽ rất có lợi cho việc phá án sau này!
Có vẻ như cô đang dùng địa vị để mua chuộc tình cảm của cậu. Hạng người ấy chỉ khiến cậu khinh bỉ mà thôi.
-Em tự hào về bố dượng quá nhỉ! Nhưng rất tiếc, em giống bố đẻ hơn.
Thu Trang nhận ra Việt Hoàng đang xem thường mình. Bố đẻ của cô có gì đáng tự hào chứ, chỉ là một thợ sửa xe, suốt ngày say xỉn, đánh đập vợ con. Năm cô lên , mẹ cô đã suýt bị ông ta đánh chết, cũng may có bố dượng đến kịp, nếu ko hậu quả khó lường. Bởi vậy cô quý trọng bố dượng và khinh bỉ bố đẻ. Năm ấy, mẹ con cô biết tin vợ ân nhân của mình mới mất, con gái lại bị bên ngoại đưa đi, cấm ko cho gặp mặt, bố dượng suy sụp rất nhiều. Cũng chẳng có nơi nào để đi, mẹ con cô đến đó xin ở nhờ, cũng là để trả ơn cứu mạng. Từ khi ấy, cô bắt đầu mong muốn được làm con gái thực sự của ông và xem ông là người cha duy nhất.