Tại hoàng cung Hoàng đế Nam Lập Vũ nhìn người đang mỉm cười tao nhã trước đại điện kia - Mặc Tuyên. Thật không ngờ hắn
ta tự mình đưa con gái vào cuộc chiến hoàng tộc mà không cần suy nghĩ gì. Hắn ta còn máu lạnh hơn cả người hoàng tộc như hắn. Nhìn hoàng đế đang trầm ngâm suy nghĩ, Mặc Tuyên cười tao nhã lên tiếng :
- Hoàng thượng thấy sao nếu để con gái thần và con gái của tướng quân Xuân Quân cưới cùng ngày, ta nghĩ
chắc ngài và tướng quân không cảm thấy phiền đúng không??? - Haha ta vui mừng còn không kịp nữa là, cả danh môn khuê tú nhà các người đều cưới người hoàng thất
thì cần phải chuẩn bị chu đáo một tý. Cần gì cứ nói để trẫm sai người chuẩn bị - Tạ chủ long ân
Tự mình lui ra khỏi căn phòng, Mặc Tuyên khẽ nhếch môi. Tiết mục chuẩn bị đã hoàn thất Trên ghế sách thư phòng, hoàng đế kê bút xuống nhìn đứa con trai mình, một là Chiến thần Nam Lục Thần, một là Thiên tài Nam Lê Hi đang đứng nơi đó. Thở dài một hơi, hoàng đế bấy giờ mới lên tiếng phá vỡ sự trầm uất u ám này :
- Ta quyết định để đứa thực hiện nhiệm vụ này bởi ngoài ngươi ra không ai có thể hoàn thành. Trẫm biết
như vậy là bất công với đứa nhưng thực sự không còn cách nào. Lê Hi vẫn im lặng uống trà tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, Lục Thần lại chăm chú đọc sách chuẩn bị chiến trận ở biên giới hai nước. Nghe thấy vậy, Lê Hi lắc đầu nói :
- Chuyện của phụ vương cũng là chuyện của chúng ta, phụ vương không cần tự trách
Hoàng đế biết đứa con này của mình không đáng lo, chỉ lo đứa con còn lại của mình - Lục Thần vẫn dường như
chả có gì liên quan đến mình tiếp tục đọc sách. Ông thở dài, chỉ vì chuyện đó mà nó rời khỏi cung ngay từ bé, tự mình sống sót trong hoàng cung nguy hiểm này. Phất tay một cái, hoàng đế liền xoay người :
- Trẫm mệt rồi, đi Điện Lưu Thiên đi
Đợi đến khi hoàng đế khuất bóng, Lục Thần mới đặt cuốn sách xuống bỏ đi tựa như không thấy Lê Hi, Lê Hi liền ngay lập tức đuổi theo cười hì hì:
- Hoàng huynh này, huynh nghĩ mình sẽ cưới ai??? Chắc ta sẽ xin phụ hoàng cưới Thiên Băng nhà họ Mặc
Bỗng dưng Lục Thần đứng lại khiến Lê Hi không kịp trở tay đâm sầm vào người hắn :
- Đệ tốt hơn nên đối phó nhà họ quân đi, đệ không phải là đối thủ nhà họ Mặc
Sau đó chả để ý đến vị đệ đệ đang há hốc mồm kia xoay người bỏ đi. Dường như lúc này hiểu ý Lục Thần, Lê Hi mới tỉnh dậy đuổi theo, miệng rộng đến mang tai:
- Đợi đệ với
Ra khỏi cung, Lục Thần mệt mỏi dựa lưng lên tấm đệm da bạch hổ của mình, tay xoa huyệt thái dương. Vừa đối phó với quân giặc, vừa đối phó với con cáo nhà họ Mặc khiến hắn cảm thấy cần phải kế sách hoàn hảo nếu không chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi sẽ khiến hắn không kịp trở mình. " kétttttt. . ." Xe ngựa bỗng dưng phanh lại một cái khiến hắn khẽ nhíu mày :
- Chuyện gì vậy, Ảnh???
Vô Ảnh lên tiếng trả lời :
- Vương gia, phía trước có một đám người. Để thần xuống giải tán đám đông
Vô ảnh vốn là một trong số thuộc hạ được Lục Thần tin tưởng nhất, ngay lập tức muốn giải quyết đám đông. Hắn biết vương gia gánh vác rất nhiều chuyện lại không nghỉ ngơi đầy đủ. Chỉ có ngày hôm nay mới được nghỉ ngơi nên sốt sắng muốn đưa Vương gia nhà mình về. Nhưng chỉ nghe thấy Lục Thần nói :
- Thôi không có việc gì, để ta xuống xem sao
Nhảy xuống xe, hắn liền tiến vào đám đông. Đối với vẻ đẹp yêu mị của hắn :
đôi lông mày nhếch lên, mắt phượng đầy uy nghiêm lại thêm nốt ruồi son nơi chân mày khiến người khác không thể không kính nể. Tự động nhường lối cho Lục Thần, ngay lập tức đã thấy cảnh tượng rất ư chi là buồn cười