.
Trong nháy mắt tim Lục Phong đập siêu tốc, hơn nữa cậu kinh ngạc mà phát hiện rằng gần đây tần suất tim đập siêu tốc có chút quá phận mà cao.
Cậu đưa hai tay ra sau, cọ cọ lên quần áo, mắt thấy xe bus dần đến trạm, cậu vừa nói "Xe tới" vừa vội vàng chạy lại, vọt lên xe, nắm tay vịn đứng vững, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện Du Am vẫn còn đứng ở ven đường mà nhìn cậu.
Xe chậm rãi chuyển bánh, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, sau đó xe bus chạy về phía trước, không còn thấy nữa.
Lục Phong bực bội mà dùng ngón trỏ gõ nhẹ từng cái lên tay vịn của xe bus, nghĩ thầm, hiện tại sẽ không biến thành mèo, vậy cậu không cần lại vây quanh Du Am nữa.
Bọn họ có thể trở về quan hệ đồng học thuần khiết như trước kia, mặc dù quan hệ trước kia cũng không có gì thuần khiết, nhưng cậu không chịu nổi khi Du Am muốn đi hướng không thuần khiết.
Lục Phong trong lòng hạ quyết tâm, chỉ là tới thứ hai mọi chuyện không phải như vậy.
Lúc ngồi cùng bàn chụp lấy cậu, đây chính là lần thứ năm trong buổi sáng cậu phát giác chính mình nhìn lén Du Am đứng cách đó không xa, lại chỉ còn một tiết nữa là tan học mà thôi.
Lục Phong hận rèn sắt không thành thép mà thở dài, quay đầu lại hỏi: "Làm gì?"
Ngồi cùng bàn nhìn Lục Phong, lại nhìn Du Am đang nói chuyện với giáo viên trên hành lang, hỏi: "Các ngươi có thù oán gì sao?"
"Cái gì?"
Ngồi cùng bàn: "Mày và học bá, chúng mày có thù oán gì sao, mày làm gì mà luôn nhìn chằm chằm người ta."
Lục Phong tự phụ mà nhìn trời nhìn đất, giả bộ ngữ khí không cho là đúng: "Nào có, đừng có nói bậy, tao chỉ ngắm cảnh." Ngồi cùng bàn: "Nga."
Lục Phong đột nhiên nói: "Đúng rồi."
"Làm sao vậy?"
Lục Phong lòng tràn đầy nghi vấn không biết nói với ai, đành phải dựa vào người bạn cùng bàn đáng tin cậy mà nói: "Tao có người bạn......"
"Hả!" Ngồi cùng bàn vừa bày ra biểu tình hưng phấn liền bị Lục Phong trừng mắt liếc một cái, thu liễm một chút, ổn trọng mà nói: "Khụ khụ, làm sao vậy?"
"Hắn nhìn thấy bạn của hắn, luôn là tâm trí không yên, muốn nói chuyện với cậu ta, lại sợ nói chuyện với cậu ta, không biết là bị làm sao."
Ngồi cùng bàn: "Mày hiện tại đã tiến vào khúc cong của kẹp giấy rồi sao?"
Lục Phong: "......"
Ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại: "Cái gì? Cái gì kẹp giấy?"
Lục Phong: "Tạm biệt, chúng mày nói chuyện đi, tao đi trước."
.
Lập tức đến hội thể thao, là một phần tử tích cực trong lớp, Lục Phong liền đăng ký vài mục, thành viên ủy ban thể thao cảm kích rơi nước mắt, thiếu chút quỳ xuống tạ ơn cậu.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Du Am cũng đăng ký hạng mục, Lục Phong ngoài mặt không thèm để ý, chờ đến lúc không có ai, liền đi mượn mẫu đăng ký của ủy viên thể thao, phát hiện Du Am đăng ký chạy đường dài mét mà không ai muốn đăng ký.
Lục Phong biết Du Am ở phương diện bắn cung có chút bản lĩnh, không ngờ hắn cũng sẽ chạy bộ, bình thường cũng chưa bao giờ thấy hắn chạy.
Chạy đường dài mét cũng không phải là người bình thường có thể chạy, đòi hỏi luyện tập lâu dài, bằng không chạy xong nửa cái mạng cũng không còn.
Quả nhiên, tan học cùng ngày sau đó, Lục Phong liền thấy Du Am ở sân thể dục luyện tập, một vòng lại một vòng mà chạy.
Lục Phong trong lòng nhắc nhở bản thân chạy nhanh đi thu thập đồ vật rồi về nhà, nhưng chân nó có ý nghĩ của riêng mình, không biết làm gì liền đi tới sân thể dục.
Cậu mới đứng yên, Du Am liền nhìn thấy cậu, chậm lại bước chân, chậm rãi ngừng ở bên cạnh cậu, đầu cổ đều là mồ hôi, còn thở hồng hộc, không có mang mắt kính, tầm mắt có điểm mơ hồ, cho nên so với ngày thường lại muốn đến gần một ít, Lục Phong gãi gãi đầu, không được tự nhiên mà lui về sau một chút.
Phía sau vừa lúc là thềm đá thính phòng của sân thể dục, cẳng chân cậu đụng một cái, người ngả ra sau, may mắn một chút là Du Am bắt được cổ tay của cậu, giữ chặt cậu.
Lục Phong đứng yên một lúc, Du Am tựa hồ không có ý định buông tay, cứ như vậy nắm cổ tay của cậu.
Lục Phong ngó trái ngó phải, phát hiện sân thể dục tuy rằng nhiều người, nhưng lại không ai chú ý bọn họ.
Sự thật này không làm cho tim cậu thả về chỗ cũ, ngược lại làm tim cậu đập thật nhanh.
Cậu không khỏi nghĩ đến lời của bạn cùng bàn, chẳng lẽ đây chính là "khúc cong kẹp giấy" sao?
Du Am cuối cùng cũng buông tay, trước khi buông tay, không biết cố ý hay vô tình, ngón tay cái của hắn cọ cọ bên trong cổ tay Lục Phong.
Du Am thu hồi tay, lấy mắt kính trong túi quần ra mang lên, Lục Phong từ trong cặp sách lấy ra một cây dù màu đen, đưa cho Du Am: "Cái này là khi đó cậu cho tôi mượn, trả lại cho cậu."
Cậu lại móc ra một cái khăn tay được giặt sạch sẽ, nói: "Còn có cái này, cảm......!Cảm ơn cậu."
Du Am tiếp nhận toàn bộ, Lục Phong lại hỏi: "Cậu vì cái gì cho tôi mượn dù, cậu không phải khi đó thực không thích tôi sao......"
Lục Phong trong giọng nói mang theo một chút ủy khuất mà cậu cũng không nhận ra, tuy nói khi đó cậu giận dỗi đem Du Am làm như đối thủ một mất một còn, nhưng trong lòng vẫn là không thoải mái, hiện tại nhớ lại càng thêm không thoải mái, lại không thoải mái lại ủy khuất.
"Cậu hiểu lầm rồi......"
Du Am vừa nói vừa cong ngón trỏ cào cào sóng mũi Lục Phong, toàn thân hắn, tim, da đều muốn chạm vào Lục Phong, nhưng lại không thể nghĩ được phương thức không ái muội không đường đột.
Vào mùa thu, gió thu chợt thổi, thời tiết lạnh căm căm, giống như so với ngày thường càng tăng thêm khát vọng tiếp xúc thân thể cùng vuốt ve làn da.
"Tôi vẫn luôn thật......!Thật lưu ý cậu."
.
Lục Phong phát hiện mỗi lần cậu cùng Du Am đáng giáp lá cà, cuối cùng đều là cậu chạy trối chết.
Đáng giận.
.
Hội thể thao bắt đầu vào thứ năm, hai ngày liên tiếp.
Lục Phong hỗ trợ đội trưởng và thành viên ủy ban thể thao, phi đến sân thi đấu, thi đấu mà tựa đi chợ, tinh lực cậu tràn trề, không cảm thấy mệt mỏi.
Ở môn nhảy cao, cậu sử dụng kiểu nhảy lùi, xuất phát chạy, lấy đà nhảy bằng lưng, lúc cả người cậu qua thanh ngang, lọt vào trong tầm mắt chính là bầu trời xanh thăm thẳm, với vài đám mây trắng như bông gòn, dư quang gặp được Du Am đứng ở bên cạnh.
Chờ đến lúc lưng đụng tới đệm mềm, tâm trí cậu như còn ở giữa không trung, tiếng hoan hô đều không nghe thấy.
Bởi vì chạy đường dài mét tiêu hao thể lực quá lớn, nên không có đấu vòng loại, trực tiếp vào trận chung kết, diễn ra vào buổi sáng thứ sáu, những người tham gia chạy đường dài mét đều có thể coi là dũng sĩ của cả lớp, bên cạnh là đội cổ động viên tình cảm quần chúng trào dâng, Du Am có vẻ đặc biệt trầm tĩnh.
Hắn đứng sau vạch xuất phát, tháo mắt kính xuống, vận động tay chân một chút, tiếng "Cố lên" của Lục Phong hòa vào âm thanh ầm ĩ hỗn loạn.
Sau khi xuất phát, có không ít người hoặc khoác hoặc cầm cờ lớp ở bên trong vòng chạy theo, vừa chạy vừa cổ vũ, Lục Phong cũng chạy ở trong đó, bất đồng là, cậu không có kêu, chỉ yên lặng mà chạy theo, đôi mắt nhìn chằm chằm Du Am.
Du Am vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, chạy trong đội ngũ trung gian.
Một vòng rồi một vòng qua đi, người cổ vũ chạy theo cũng đổi mấy vòng, Lục Phong vẫn ở bên cạnh chạy theo, cũng không biết như thế nào, cậu cũng không quá am hiểu chạy đường dài, hôm nay chạy theo lại không cảm thấy quá mệt mỏi, có thể là do quá tập trung lực chú ý.
Mắt thấy sắp đến điểm cuối, cuối cùng qua một vòng, Du Am bắt đầu tăng tốc, bắt đầu vượt qua, Lục Phong khẩn trương đến mức hô hấp đều rối loạn.
Lục Phong khẩn trương, nghẹt thở, chân trái vướng chân phải, rồi hai chân mềm nhũn, uy một chút, kinh hô một tiếng, té ngã, mắt cá chân bị đau.
Mấy thấy còn có nửa vòng là đến đích, người chạy theo cũng thực chuyên tâm, cơ hồ không ai lưu ý đến Lục Phong bị té ngã, Lục Phong cũng không dám kêu, sợ ảnh hưởng đến những người thi đấu.
Nào ngờ, Du Am đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu một cái, dừng lại, chạy về phía cậu hai bước.
Lục Phong vừa thấy, vội muốn chết, hô lớn: "Chạy mau đi! Tôi không có việc gì, cậu nhanh lên!"
Người bên cạnh cũng thúc giục hắn, Du Am bắt đầu tăng tốc chạy tới đích, cuối cùng hắn chạy nước rút, khoảng cách của mọi người cách nhau không xa, Lục Phong ngồi ở nơi xa, căn bản nhìn không ra thứ tự, gấp đến độ đứng lên nhìn xung quanh.
Chỉ thấy lúc Du Am chạy tới đích cũng không có dừng lại, nghỉ ngơi cũng không có, cứ như vậy chạy trở về, lúc chạy đến trước mặt Lục Phong mặt cũng có chút trắng.
Lục Phong so với hắn còn nói: "Thế nào, cậu không sao chứ?"
Gần như là đồng thời, Du Am cũng hỏi cậu: "Cậu không sao chứ?".
Truyện Dị Giới
Lục Phong kéo ống quần, nhìn nhìn, chỉ trong một chốc ngắn ngủn, mắt cá chân liền sưng lên.
Du Am cố gắng hồi phục hô hấp của chính mình, lấy đồ uống ở thùng chức năng bên cạnh, uống một ít, nói: "Tôi cõng cậu đến phòng y tế."
Lục Phong vội vàng: "Đừng a, cậu mới chạy xong, chờ lát nữa hẵng ngồi xuống."
Các bạn học gần đó cũng vây lại xem, đỡ cậu đến phòng y tế, bác sĩ của trường đã xịt thuốc cho cậu, các bạn học như một tổ ong mà tới, lại như một tổ ong mà trở về tiếp tục xem thi đấu, bác sĩ cũng đi xem một học sinh sau khi chạy xong mét mà tuột huyết áp ở sân thi đấu, phòng y tế nháy mắt trở nên yên tĩnh, Lục Phong ngồi ở mép giường trong phòng y tế, nhìn nhìn cổ chân đã sưng thành màn thầu của mình, vừa nhấc đầu lên, phát hiện Du Am còn ở đó.
Lục Phong cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Cậu không sao chứ, có cảm thấy chóng mặt không? Wow, cậu chạy thật nhanh......"
Cậu còn chưa nói xong, Du Am liền tiến lên một bước, tay chống lên mép giường phòng y tế, chế trụ tay Lục Phong đặt lên đó, khom lưng dùng miệng lấp kín miệng cậu.
Du Am đã sớm muốn làm như vậy, mấy hôm trước lúc thấy cậu đến sân thể dục với cây dù sau lại đỏ mặt chạy trối chết, hôm nay nhìn thấy cậu giống như có cánh mà nhảy lên cao, còn có vẻ mặt quan tâm mà chạy theo sau mình hơn nửa đoạn đường, hoặc là sớm hơn nữa, lúc mới vừa gặp mặt vào khai giảng, lúc cậu chào hỏi mình với một nụ cười rạng rỡ.
Lục Phong trừng lớn đôi mắt, cảm giác được trên môi vừa ấm lại vừa mềm.
Cơn gió thổi tung tấm màn trắng mỏng của phòng y tế, những tiếng hò reo phát ra từ sân thể dục xa xa, chỉ là hết thảy những thứ này lập tức không ảnh hưởng đến bọn họ, mối quan tâm của bọn họ lúc này chỉ có đôi môi của nhau, còn có trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực..