.
Nói là vất vả nhưng thực ra lại không vất vả, làm mèo không có gì vất vả, thật vui sướng khi chỉ cần ăn ngủ ngủ ăn, không có việc gì làm thì bán manh là được, tuy rằng sẽ bị thiến, hơn nữa đồ hộp ở nhà Du Am ăn khá ngon —— lấy khẩu vị của Lục Phong khi biến thành mèo mà nói.
Thật là xấu hổ, nhưng hiện tại xấu hổ cũng đã phai mờ, Lục Phong chính là sốt ruột, muốn nhanh chóng giải quyết căn bệnh thần kỳ này của mèo.
Thật sự là "Bệnh của mèo".
Lục Phong: "Không vất vả, không vất vả."
Thiếu chút nữa thuận miệng nói tiếp ba chữ "Hẳn nên là".
Hai người khách sáo hàn huyên một phen, cả hai đều dùng thái độ không thân để giảm bớt bối rối từ những hành vi mang đến xấu hổ như tỏ tình, ngủ chung giường, sạn phân.
Du Am hắng giọng, tiến vào vấn đề: "Cậu...!Muốn tôi giúp cậu như thế nào?"
Lục Phong bị hỏi ngược lại, cậu cũng không biết muốn Du Am giúp cái gì, nếu như cậu biết, đã sớm thực hiện.
Du Am thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cuối tuần sau khi cậu biến thành mèo, cơ thể của cậu ở đâu, như thế nào?"
Lục Phong lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cũng không có cách nào xem."
Du Am nói: "Nếu không như vậy đi, cuối tuần này cậu đến nhà của tôi, chúng ta làm rõ tình huống, lại quyết định tiếp theo sẽ làm gì."
Du Am nói chuyện không nhanh không chậm, dễ dàng khiến cho Lục Phong yên lòng, tựa như nắm được một sợi chỉ ở trong đống hỗn loạn, nguy hiểm.
Mẹ cậu luôn nói cậu là người không tim không phổi, nhưng trong khoảng thời gian này, luôn có một việc chưa giải quyết được, cậu luôn nghe theo trái tim, cái này coi như một sự giải thoát nhỏ, rốt cuộc cậu không phải giải quyết vấn đề một mình.
"Cậu không cần hiểu lầm," Du Am thấy cậu thật lâu không nói lời nào, vội vàng nói, "Tôi nói cậu tới nhà của tôi không phải......!Không phải cái ý tứ kia, cậu......"
Lục Phong vốn dĩ không nghĩ tới ý này, cậu thấy Du Am vội vã giải thích, cả tai đều đỏ, mặt cũng không giải thích được mà nóng lên, vội vàng đánh gãy lời hắn: "Tôi biết!"
Du Am vội vàng dừng miệng, Lục Phong nhỏ giọng bổ sung nói: "Cảm ơn......"
Hai người đứng đối mặt nhau, Du Am nhìn bầu trời, Lục Phong xem mặt đất, qua một hồi lâu, Du Am mới hỏi: "Chân cậu không có vấn đề gì chứ?"
Lục Phong nhìn mắt cá chân hơi sưng đỏ, nói: Khá hơn nhiều."
Du Am biết Lục Phong luôn ở nhà một mình, do dự mà nói: "Nếu có việc gì cần giúp, cậu có thể nhờ tôi hỗ trợ bất cứ lúc nào."
Lục Phong trong lòng dâng lên một trận ấm áp dào dạt, nhận lấy ý tốt của hắn: "Được rồi, thực sự cảm ơn cậu nhiều."
Cậu vừa nhấc đầu, thấy khóe miệng Du Am mỉm cười, đột nhiên phát hiện bên khóe miệng Du Am cũng có một cái lúm đồng tiền, vừa vặn cùng cái lúm đồng tiền bên khóe miệng của mình cùng bên, đối xứng.
Cậu cũng không biết vì cái gì lại đột nhiên lưu ý đến cái này.
.
Mẹ của Lục Phong không mấy ngày đã trở lại, vừa vào cửa nhìn thấy Lục Phong bước đi còn chút khập khiễng, lập tức xoay người đi ra cửa hàng mua móng heo, tính toán lấy hình bổ hình mà hầm canh cho Lục Phong uống, Lục Phong căn bản đều không ngăn được.
Buổi tối trước khi ăn cơm, cậu với tâm tình sung sướng đưa mẹ đi kiểm duyệt ban công vẫn như cũ bừng bừng sức sống, làm bộ lơ đãng mà nói: "Mẹ ơi, cuối tuần con đến nhà bạn học chơi."
Mẹ cậu không để ý: "Tôi trở về nhà thì anh liền đi ra cửa, đi đâu thì đi, nhớ về nhà uống canh."
Lục Phong cắn đũa hàm hồ mà nói: "Con ở lại hai ngày."
"Ai nha," Mẹ Lục nói, "Chân con còn chưa có khỏi đâu, đến lại làm phiền người ta, mời cậu ta đến nhà mình chơi không được sao.
Là ai vậy, mẹ có biết không."
Lục Phong chưa từng nói dối mẹ từ khi còn nhỏ, trên lưng đều ra mồ hôi.
"Du Am, mẹ biết không, thành tích học tập đặc biệt tốt, cậu ấy phụ đạo cho con bài tập về nhà gì đó, cậu ấy học toán rất giỏi."
"Nhớ rõ nhớ rõ," mẹ Lục gật đầu không ngừng, "Giáo viên của con khen ngợi cậu ta nhiều lắm.
Con cùng bạn ấy như vậy rất tốt, nhưng cũng không thể quấy rầy người ta."
Lục Phong vội nói: "Không quấy rầy không quấy rầy, tụi con rất thân, cậu ấy rất tốt, một chút cũng không phiền toái."
Nói như vậy một hồi, nói đến Lục Phong đều chột dạ, cuối cùng nói dối cũng vượt qua, cuối tuần đến nhà Du Am chứng thực sự việc.
Nếu cuối tuần cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề, cuối tuần sau cũng không biết lấy cái lý do qua loa lấy lệ gì mà đi, cũng không thể vừa đến cuối tuần liền không đi về nhà.
Hôm thứ sáu, chân Lục Phong đã không còn vấn đề gì, chỉ cần không vận động mạnh cơ bản không thành vấn đề.
Thời điểm tan học, Lục Phong phải về nhà thu thập một số quần áo, nên muốn đi về nhà trước, rồi mới đến nhà Du Am, Du Am nói chân cậu còn chưa khỏi, một hai phải đưa cậu về nhà, rồi cùng nhau đi.
Lục Phong cũng không nghĩ nhiều, đáp ứng.
Du Am chính là dựa theo khuôn mẫu "Con nhà người ta" mà lớn lên, không nói về thành tích tốt, lớn lên lại rất hiểu chuyện, nói chuyện trật tự rõ ràng, nho nhã lễ độ, mẹ Lục vừa thấy hắn đến, liền vứt con trai của mình ra sau đầu.
Nàng vừa nghe đến trong nhà Du Am chỉ có một mình hắn, đồng tình vô cùng, lập tức phải hầm canh thật ngon muốn hắn cầm về nhà, còn có trái cây đồ ăn vặt gì đó, bao lớn bao nhỏ, tay trái tay phải đều cầm đầy.
Du Am một chút cũng không có kiên nhẫn, một ngụm một tiếng "Dì", dỗ mẹ Lục đến khóe miệng kéo tới lổ tai.
Ra cửa, Du Am xách theo trên tay một đống đồ nặng trĩu, trộm thở ra, xoa xoa mồ hôi trên thái dương, vừa lúc bị Lục Phong nhìn thấy, cậu đột nhiên nghĩ đến, người này không phải là cố ý tới để xoát độ hảo cảm đi.
Vừa nghĩ xong, cậu liền tự gõ chính mình một chút.
Đây đều là cái gì cùng cái gì.
.
Lục Phong đối với nhà của Du Am đã phi thường quen thuộc, vừa vào cửa, còn chưa kịp đổi giày, trước hết phải sờ mèo.
Cậu ngồi xổm xuống, sờ từ đầu đến đuôi của Bảo Bối, gãi cằm, nghe nó phát ra âm thanh "Lộc cộc lộc cộc".
Du Am lấy dép lê cho cậu, nói: "Cậu đi cất đồ đi, tôi nấu cái gì đó ăn."
Lục Phong thay đổi giày, đặt đồ của mình lên sô pha, vừa lúc nhìn thấy Du Am mở đồ hộp cho mèo, cậu đi qua ngồi xổm bên cạnh, thấy mèo từ góc bắt đầu ăn một chút, hình ảnh này đặc biệt giải tỏa áp lực.
Đồ hộp kia không biết như thế nào, lại thơm thực sự, Lục Phong ngồi xổm bên cạnh, không khỏi hồi tưởng lúc chính mình ăn đồ hộp cho mèo, nó thật sự rất ngon.
Cậu lén lút quay đầu lại nhìn Du Am đang bận rộn ở trong nhà bếp, như một tên trộm, không ngừng thuyết phục chính mình: cứ nếm thử hương vị chút đi.
Lục Phong vươn ngón trỏ, chấm một chút nước ở nơi mèo chưa ăn tới, đem ngón tay nhét vào trong miệng mút mút, nhe răng trợn mắt mà nhổ ra.
Không ngon, có mùi tanh.
Lục Phong không khỏi vỗ vỗ đầu mèo, đồng tình mà nhìn nó.
Làm mèo thật thảm, vất vả.
Du Am đi ra, Lục Phong lập tức làm như không có việc gì phát sinh, vẻ mặt từ ái mà nhìn mèo ăn cơm.
Hắn nói: "Cậu đem đồ bỏ vào trong phòng đi."
"Được rồi."
Lục Phong sảng khoái mà đáp ứng, liền cầm đồ của mình đẩy cửa phòng Du Am, vừa đi vào vừa hỏi: "Để đồ ở chỗ nào, để trên ghế dựa của cậu......"
Vừa quay đầu lại, liền thấy Du Am đứng ở chỗ đó vẻ mặt kinh ngạc: "Cái đó, tôi, tôi đã dọn phòng cho khách, cậu có thể......"
Lục Phong: "......"
Mẹ nó, thật xấu hổ..