.
Du Am ban đầu muốn tìm Lục Phong nói chuyện, tuy rằng hắn còn không biết phải nói cái gì, nhưng hắn không quan tâm, hắn chính là muốn chạy đến nói hai câu, nói về thời tiết, nói về bài tập, nói cái gì cũng được, nếu thời cơ thích hợp, hỏi Lục Phong một chút cậu suy nghĩ đến đâu rồi, vậy càng tốt.
Nào ngờ, hắn mới đi tới bên cạnh người Lục Phong, Lục Phong giống như mông bị đinh chọt, đột nhiên đứng lên, tiếp theo quần áo trên người hắn đã bị nước làm ướt, may mắn, nước chỉ văng tới vạt áo sơ mi đồng phục, nếu xuống thêm chút nữa, làm ướt quần, sẽ xấu hổ.
"Thực xin lỗi a!"
Lục Phong hoang mang rối loạn mà đỡ lấy chai nước, lấy khăn giấy ra, không lo lắng nước đổ lên bàn, cuống quít mà lau nước trên quần áo của Du Am.
Nào ngờ, ở cái vị trí xấu hổ kia, Lục Phong không nhẹ không nặng mà lau, càng lau Du Am càng lui về sau, cả lỗ tai đều đỏ.
Du Am bắt lấy tay Lục Phong, nói: "Không cần lau......"
Lục Phong lập tức phản ứng lại, muốn thu hồi tay, ai biết Du Am giữ chặt vô cùng.
Cậu chột dạ mà quay đầu lại xem bạn cùng bàn, ngồi cùng bàn nhanh chóng thu hồi ánh mắt tò mò, vừa múa bút thành văn vừa nói với Lục Phong, hắn cái gì cũng không thấy, hắn cái gì cũng không biết.
Du Am buông tay Lục Phong ra, biết chính mình vừa rồi quá phận, trước khi buông tay ra, ngón tay cái an ủi mà vuốt ve cổ tay Lục Phong một chút, vừa lúc chạm vào mạch đập, cảm giác được mạch Lục Phong đập đều thình thịch.
"Đổi bộ khác là được, tôi có mang theo một bộ dự phòng."
Lục Phong gật gật đầu, không chút nghĩ ngợi, đi theo sau lưng Du Am, nhắm mắt theo đuôi, mặt đầy áy náy cùng ngượng ngùng, phần nhiều lại cảm thấy chính mình xấu mặt.
Ban đầu cậu nghĩ rằng thứ hai, có khả năng là thẹn thùng, rối rắm, xấu hổ, nhưng không nghĩ tới chính mình lại xấu mặt.
Du Am cũng cảm thấy chính mình xấu mặt, còn chưa nói được câu nào, quần áo đã bị ướt.
Lục Phong vùi đầu đi theo, vẫn luôn đi theo tới toilet, mới dừng lại.
Hai người bọn họ đến trường thật sớm, lúc này ở trong trường, hoặc là học bá, đang đứng trên hành lang học bài cho buổi sáng, hoặc là học tra, đang ở trong phòng học múa bút thành văn chép bài tập về nhà, các phòng trong toilet đều không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
Du Am trên tay cầm một chiếc áo sơ mi, nhìn Lục Phong đang đứng ngốc, lộ vẻ khó xử.
Hắn lại không thể ở trước mặt Lục Phong cởi quần áo thay đồ, trốn vào một gian, đem Lục Phong nhốt ở bên ngoài, lại cảm thấy không thích.
"Khụ, cậu......"
Lục Phong đương nhiên cho rằng Du Am muốn vào một gian để đổi quần áo, thành khẩn mà nói: "Cậu thay đi, có cần tôi giúp cậu cầm quần áo không?"
Vừa rồi Lục Phong hoang mang rối loạn giúp hắn lau quần áo, kỳ thật không cẩn thận chạm vào vài vị trí mẫn cảm của Du Am.
Phải biết rằng, trên thế giới bừng bừng sức sống nhất chính là chỗ đó của nam sinh cao trung, Du Am cảm thấy nếu hai người cứ như vậy ngươi trừng ta ta trừng ngươi, hắn liền phải thất lễ lớn.
Du Am nói: "Tôi muốn thay đồ, cậu có thể ra ngoài một chút không."
Lục Phong thiếu chút nữa cùng tay cùng chân mà lui ra sau, chóp mũi cũng hồng hồng, đôi mắt chớp chớp, cứng họng, có một chút hoảng loạn khẩn trương cùng thẹn thùng, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng cào vào lòng Du Am.
Hắn trong lòng vừa động, liền bắt lấy tay Lục Phong, không cho cậu đi, ngón cái vừa lúc ấy ấn lên mạch đập, thịch thịch thịch so với vừa rồi còn nhanh hơn.
Bây giờ đã cuối mùa thu, chóp mũi Lục Phong vẫn thấm ra mồ hôi: "Làm, làm gì vậy?"
Du Am nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Cậu nói......!Suy nghĩ một chút, đã nghĩ đến đâu rồi?"
Thẳng hay cong, đây vẫn là một vấn đề lớn, qua một buổi tối, Lục Phong vẫn nghĩ chưa ra, hiện tại trong đầu giống như là hồ nhão, cái gì cũng không rõ.
Ngồi cùng bàn nói, thẳng hay cong, phải xem cậu thích ai, nếu thích Du Am, cậu chính là cong, nhưng cậu cũng không biết chính mình thích hay không thích.
Cậu khó xử mà nói: "Tôi không biết, tôi không biết là tôi có thích cậu hay không......"
Lục Phong không biết cậu nói một câu khó xử như vậy, nhưng Du Am nghe như thế nào cũng là đại kinh hỉ.
Nếu cậu không thích, hắn thích cũng chỉ là chém đinh chặt sắt, bởi vì chưa từng có người lầm "Không thích", mọi người đều lầm là "Thích".
Lục Phong bối rối, chứng minh chính mình còn có cơ hội.
Du Am khẩn trương đến yết hầu đều khàn, thanh âm sàn sạt: "Tôi có một phương pháp, cậu có muốn thử không?"
Nếu không phải ánh mắt khẩn trương bán đứng hắn, những lời này liền rất bình thường giống như lúc hắn giảng đề toán học cho Lục Phong, đề này có cách làm khác, cậu có muốn thử không?
Lục Phong tim đập như nổi trống, gian nan mà gật đầu.
Du Am khom lưng, để sát vào một chút, Lục Phong theo bản năng mà nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
"Chờ một chút." Du Am đột nhiên dừng lại nói, "Không cần ở chỗ này."
.
Như thế nào có thể kết thúc một câu chuyện ở WC nam trong trường.
Du Am bất chấp quần áo ướt, áo cầm trên tay tiện tay nhét vào một góc, kéo Lục Phong xuống lầu, Lục Phong không biết hắn muốn đi đâu, chỉ có thể đi theo, cơn gió mùa thu buổi sáng phất qua gương mặt, lại không thể hạ nhiệt độ trên mặt.
Dọc trên đường đi đều là đồng học, mọi người nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, nhưng không có ai nghĩ nhiều về điều đó, rốt cuộc hai người bọn họ là biểu tình nghiêm túc, giống như muốn làm chuyện gì đó đúng đắn, nghiêm túc, mà không phải chuyện gì mờ ám.
Du Am biết nơi mà có ít người lui tới, đi tới sân bóng sáng sớm không một bóng người, những cây bạch quả cao lớn đều chuyển sang vàng, thỉnh thoảng có lá cây bạch quả rụng xuống.
Du Am kéo Lục Phong đi đến sân bóng, Lục Phong dựa lưng vào lan can sắt của sân bóng rổ.
"Muốn thử như thế nào a......" Lục Phong hỏi, "Sau khi thử, sẽ biết sao, làm sao biết?"
Du Am vẫn luôn không buông tay Lục Phong ra, nghiêng đầu, nghiêm túc mà trịnh trọng cuối đầu, đặt môi của mình lên môi Lục Phong, môi Lục Phong run lên, không có né tránh.
Một cái tay khác của Du Am nhẹ nhàng vòng lấy eo Lục Phong, vươn đầu lưỡi ra thử.
Lục Phong nguyên lai cũng không biết hôn sẽ như thế này, là ướt át, lại là nóng bỏng.
Đáp án là gì?
Nhịp tim chính là đáp án.
Hoàn..