"Sao chị... chị tắm lâu vậy..."
Thực ra không tính là lâu, do người nào đó quá chờ mong, vậy nên thời gian trôi vô cùng thong thả.
"Em đi ra sô pha ngủ."
A? Tại sao phải ngủ sô pha, Lê Mộc không nghe ra trong giọng điệu của Ngả Hi có chút tâm tư giấu kín nào, lúc trước vì chưa xác định quan hệ nên mới ngủ sô pha, hiện giờ tình hình đã thay đổi, tại sao còn phải ngủ sô pha...
Lê Mộc cứ giả vờ không nghe, trực tiếp chui vào chăn, đầu cũng chui vào trong, chỉ chừa lại nửa giường cho Ngả Hi, nàng quyết định, Ngả Hi đuổi nàng cũng không đi, mẹ nàng hay nói nàng quá thành thật, bình thường hay dạy nàng: Mặt dày mày dạn ở đâu cũng xài được.
"Lê Mộc!" Ngả Hi quỳ trên giường, cúi người vén chăn nhéo tai nàng, đã muốn làm vậy từ lâu, khi nàng xảo quyệt hỏi "đẹp trai không", Ngả Hi đã muốn nhéo nàng, "Em cố ý phải không?"
"Chị lại không mặc đồ lót!" Trong cái khó ló cái khôn Lê Mộc hô một tiếng.
Ngả Hi thả nàng ra vô thức kéo cổ áo lên, mới phát hiện âm mưu của Lê Mộc, nhìn lại thì Lê Mộc như con thằn lằn nằm chữ đại(大) trên giường dang tay dang chân, buồn bực nói, "Em không muốn ngủ sô pha đâu, A Tây, chị vậy là ngược đãi em đó!"
Ngả Hi chỉ cao hứng nhất thời, đương nhiên sẽ không tiếp tục ấu trĩ với Lê Mộc, "Ngủ."
Những đêm ngủ chung với Ngả Hi, Lê Mộc đều bấm ngón tay nhớ kĩ.
Lần đầu tiên là vừa dọn vào ở chung không bao lâu, hôm đó sấm chớp rền vang, dường như Ngả Hi rất hoảng sợ, không biết thế nào hai người ôm nhau, quan trọng là khi đó nàng ngủ truồng... tay, tay còn vuốt... nghĩ tới đây, hơi thở của Lê Mộc trở nên dồn dập, nhưng giờ nàng cũng không có can đảm để tay đặt lên chỗ đó của Ngả Hi... thế nhưng rất mềm rất thoải mái, cảm giác sờ vào khác hoàn toàn khi sờ của mình.
Lần thứ hai là đi biển, rõ ràng khi đó nàng đã có động cơ không trong sáng, hai người ngủ chung một cái lều đơn thực sự rất chật, có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Ngả Hi chống vào lưng nàng, dù đổi tư thế nào, vẫn rất mờ ám, Lê Mộc thực sự đã âm thầm chiếm hết tiện nghi của Ngả Hi, hiện giờ nghĩ lại vẫn rất còn cảm giác.
Lần thứ ba, là lần mà Lê Mộc không thể quên nhất, nàng chạm vào trái tim của Ngả Hi, nhưng khi Ngả Hi chủ động nép vào lòng nàng nói làm sao bây giờ, làm thế nào nàng cũng không vui nổi, thực sự thích một người, ngược lại sẽ sợ đối phương gặp khó khăn vì tình cảm của mình, nàng không muốn thấy Ngả Hi rối rắm vì nàng nhưng nàng lại bất lực, rất đau lòng nhưng không giúp được gì, chỉ có thể nói... để em ở cạnh chị là được rồi.
Quan tâm cô, chăm sóc cô, làm cô hạnh phúc, không để cô chịu áp lực, thực sự ngay từ đầu Lê Mộc đã không muốn quá nhiều, cho dù phải trả giá cũng không hối hận, trước đây nàng thường hay khinh bỉ nam phụ trong phim Hàn là não phẳng, tại sao phải cố chấp thích nữ chính không chịu từ bỏ, nhưng khi gặp Ngả Hi, Lê Mộc cảm thấy mức độ si tình của mình không kém gì nam phụ, thế nhưng nàng may mắn hơn nam phụ, tuy rằng quá trình không dễ dàng, nhưng tốt xấu gì cũng có kết quả.
Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, làm cho Lê Mộc càng biết quý trọng hơn.
Nghĩa đợi mây tan sẽ thấy trăng sáng. Chỉ người kiên trì, cố gắng chắc chắn sẽ được đền đáp.
Ngả Hi nằm xuống cạnh Lê Mộc, kéo chăn đắp giúp nàng, thấy nàng vểnh môi lén lút cười, cô bất đắc dĩ cười, chọt trán Lê Mộc: "Trong đầu em chứa gì thế."
Vốn đang dựa vào đầu giường, Lê Mộc trở mình, xoay người là có thể thấy khuôn mặt ưa thích, cảm giác này rất ảo, vì cảnh tượng này thực sự đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ, Lê Mộc lấy tay vuốt cánh tay Ngả Hi, làn da mỏng manh còn mượt mà hơn so với áo ngủ bằng lụa, tự nhiên ôm cô vào lòng, là tư thế ngủ mà nàng thường ước mơ.
Ngả Hi gối đầu lên cánh tay của Lê Mộc, chủ động ôm eo nàng, quen ngủ một mình, vốn tưởng rằng ngủ hai người phải cần thời gian để thích nghi, thực tế là chẳng những không cần thích nghi, ngược lại là sự khao khát, càng trải nghiệm thì càng không thể kiểm soát.
"... Chị đang lo lắng sao?" Đèn tắt đã lâu, nhưng Lê Mộc vẫn tỉnh, đột nhiên Hà Khỉ đến làm ảnh hưởng tâm trạng của nàng, mặc dù chỉ mới quen nhau, Lê Mộc không muốn quan tâm vấn đề thực tế như vậy, nhưng nàng phải quan tâm, nàng cong vài chục năm cũng không dám nói với người nhà, đừng nói là dẫn bạn gái về nhà, mà Ngả Hi làm gái thẳng hai mươi mấy năm thì sao?
Gặp Lê Mộc, Ngả Hi đã từng chút từng chút lệch khỏi quỹ đạo khuôn khổ, cô không phải người dễ xung động, chuyện tình cảm cũng vậy, khi cho Lê Mộc cơ hội, Ngả Hi rất rõ bản thân đang làm gì. Cô suy nghĩ nhiều vô kể, cô và Lê Mộc có thể đến với nhau sao? Cô và Lê Mộc có tương lai sao? Thế nhưng, cô thực sự muốn có cuộc sống theo quỹ đạo ban đầu sao?
Lê Mộc là "cuộc nổi loạn" đầu tiên của Ngả Hi, quen Lê Mộc, tương lai phải nhận lấy nhiều ánh mắt xoi mói, Ngả Hi biết, nhưng ít ra cô sẽ hạnh phúc. Như một cái xác không hồn sống trong sự đánh giá của người khác, sau đó chọn một người đàn ông môn đăng hộ đối để lập gia đình, làm người khác ghen tị với cuộc sống của mình, trước khi gặp Lê Mộc, có lẽ Ngả Hi sẽ làm như vậy, thế nhưng một khi đã gặp được người, số mệnh đã định trước là phải dây dưa. Hai mươi bảy tuổi, ai ngờ vẫn không hiểu chuyện tình cảm, Lê Mộc là người mà trái tim cô mong muốn, là con gái thì đã sao? Ngả Hi thừa nhận suy nghĩ của mình rất điên cuồng, hai mươi bảy năm đây là lần đầu tiên điên cuồng, nhưng cô không hối hận.
Cô sẽ không từ bỏ Lê Mộc, vì cô quá mức mờ mịt chuyện tình cảm, cô không xác định được nếu từ bỏ Lê Mộc, sau này... còn có thể gặp được một mảnh tình chân thành tha thiết như vậy không, gặp được một người, có thể làm hai bên rung động cùng lúc.
"Tiểu Mộc, em lo sao?" Trong đêm tối Ngả Hi vuốt ve gò má Lê Mộc, tựa đầu lên vai nàng, thực ra ai cũng giống ai, cũng sẽ hoang mang bối rối, nhưng hai người tốt hơn một người nhiều lắm, "... Chị chọn em, là lựa chọn tất cả."
"A Tây, không ngờ chị buồn nôn như thế..." Lê Mộc nắm bàn tay Ngả Hi đang phủ lên mặt mình, giọng điệu liếc mắt đưa tình cũng chẳng khá hơn, sau khi hôn lên bàn tay cô, Lê Mộc gác trán lên trán Ngả Hi, nói cho cô biết, "Chúng ta đừng nghĩ nhiều, cuộc sống của mình thì phải dựa vào bản thân mình."
"Ừ."
Mỗi người đều có lúc yếu đuối, Lê Mộc thích cảm giác này, khi hoảng loạn bối rối suy nghĩ lung tung, có người có thể an ủi sưởi ấm cho nhau, có một số chuyện ngoài tầm với của bạn bè, nhưng người yêu thì có thể, thực tế những người nói "một người cũng có thể sống tốt", nhưng con tim vẫn đang chờ đợi.
Ngày hôm sau, Hà Khỉ nói phải về, Ngả Hi Lê Mộc đều rất bất ngờ.
Sân bay.
"Mẹ chỉ muốn đến thăm con, Tiểu Hi, không phải cha mẹ tạo áp lực cho con, con không muốn kết hôn cha mẹ cũng không ép, có chuyện gì thì nói cho cha mẹ biết, được không? Đừng để trong lòng..."
"Mẹ, con biết rồi, bảo cha uống rượu ít thôi, mẹ cũng vậy, phải chăm sóc bản thân."
Hà Khỉ đỡ trán, cười lắc đầu, "Con đó, giữ mấy lời này cho con đi, con nhìn con gầy... có phải lại giảm cân không? Mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, gầy khó coi lắm... Tiểu Mộc cũng vậy, thanh niên mấy đứa không nên hai ba ngày lại muốn giảm cân, cơ thể kiệt sức ¥%¥..."
Máy hát mở, Hà Khỉ thao thao bất tuyệt, nửa đời làm giáo viên, thành thạo nhất là dạy dỗ, Lê Mộc không ý kiến, để mẹ Ngả nói một tí cũng tốt, để Ngả Hi khỏi phải luôn giảm cân.
"Tiểu Mộc à, rảnh thì đến nhà dì chơi, dì làm đồ ngon cho con ăn ~"
"Dạ! Cám ơn dì!"
"Chị có nghe không, thanh niên không nên hai ba ngày lại muốn giảm cân!" Hà Khỉ đi rồi, Lê Mộc bắt chước giọng điệu của cựu cán bộ, nghiêm túc giáo dục Ngả Hi.
"Em mấy tuổi vậy ~~" Ngả Hi nhéo mặt Lê Mộc, nắm thật chặt thịt của nàng, "Hả ——, thanh niên?"
Lê Mộc đưa hai ngón tay trước mặt Ngả Hi, "A Tây... dù chị mập hai trăm cân, em cũng không chê chị!", không phải cái lý luận này rất phổ biến trên mạng sao, nuôi người yêu mập, thì sẽ an toàn.
Là một trăm kí.
Tình yêu, thật có thể làm người ta trẻ hơn mười tuổi, thế cho nên bình thường Lê Mộc đi đưa tài liệu cũng tràn đầy sức sống.
"Tiểu Mộc, có hoa đào à ~"
"Vừa nhìn là biết mùa xuân tới rồi ~~"
Nghe các đồng nghiệp nữ nhiều chuyện, Lê Mộc vui vẻ, không phải vậy sao? Đóa hoa đào của nàng đang ngồi trong phòng làm việc của giám đốc ~~~
Buổi chiều phòng kế hoạch mở cuộc họp nhỏ, Ngả Hi chủ trì, Lê Mộc ôm máy tính chen vào phòng họp, đầu tiên ngồi chỗ gần Ngả Hi nhất, sau đó nâng má nhìn cô, váy không tay bó sát người hơn nữa đôi môi đỏ thẫm, hôm nay giám đốc đại nhân nhà nàng thật là khí phách. Nhất là cái váy, Lê Mộc nhớ đến sáng nay, nàng còn tự tay kéo khóa cho cô, trái tim loạn nhịp, cơ bản không biết họp bàn cái gì... Cuộc họp tiến hành phân nửa, Lê Mộc nhịn không được len lén mở điện thoại, gửi cho Ngả Hi một tin nhắn.
Điện thoại đặt trên bàn họp đột nhiên phát ra âm báo tin nhắn, Ngả Hi mới nhớ ra cô quên tắt âm, "Xin lỗi ——"
Sau khi cầm điện thoại lên, lại thấy tin nhắn nhàm chán của bốn mắt chim bìm bịp: Hôm nay chị đẹp quá.
Ngả Hi bước đến trước mặt Lê Mộc, lấy đi điện thoại trong tay nàng, ném lên bàn họp, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Chơi điện thoại trong khi họp, phạt một trăm tệ."
Mấy nhân viên không tập trung sợ đến mức nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, hoàn toàn xốc lại tinh thần.
Lê Mộc không nói nên lời...
Từ khi Lê Mộc vào AG, mọi người trong phòng đều biết Lê Mộc và Ngả Hi xích mích, trước là sự kiện phim nóng, sau là sự cố cà phê, tính tình giám đốc Ngả vốn là không tốt, có thể không quen nhìn Lê Mộc kì quái, sự kiện phạt tiền hôm nay, càng làm mọi người lo lắng cho "tương lai" của Lê Mộc.
"Bạn Tiểu Mộc, tôi thấy bạn nên khiêm tốn một chút."
"... Nghe nói cô ấy mới chia tay, cáu kỉnh lắm, cô còn đưa đầu ngay nòng súng..."
"..."
Người ngoài cuộc, một đám người ngoài cuộc! Nào biết hai người giao lưu ánh mắt ngọt ngào! Hiện tại Lê Mộc cảm giác bản thân thật ưu việt, ai nói Ngả Hi là nữ ma đầu, ai nói Ngả Hi xấu tính, mỗi tối khi ôm Ngả Hi ngủ, giám đốc đại nhân ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
Vốn là một buổi chiều gió êm sóng lặng, sau khi Lê Mộc nhận được điện thoại từ phòng làm việc của tổng giám đốc, tất nhiên không thể gió êm sóng lặng.
"... Lê Mộc, Phương tổng gọi cô đến phòng làm việc."