Edit: Nhím
Beta: Mee
-----Đọc tại truyenwiki.com khonghitenpageghe-----
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia đây không cần truyện trắc trở! Truyện không dài!!!
Editor có lời muốn nói: Mấy hôm nay mình không up chương mới vì bên nguồn convert không vào được :D hôm qua mới biết link mới để vào :D sorry mọi ngừi nha.
Beta có lời muốn nói: Thiệc ra do bọn tui lười ╮ (︶ ▽ ︶) ╭
Ngô Bộ Hoa rất nhiệt tình, Tiêu Xuyên không nỡ từ chối hắn, hơn nữa đây cũng là tình nghĩa huynh đệ, dù là từ phương diện nào, Tiêu Xuyên đều không nên thoái thác.
Nhưng mà từ trước khi khai giảng, Tiêu Xuyên đã cùng Lương Độc Thu hẹn Quốc khánh đi thảo nguyên chơi, bây giờ nếu hắn đồng ý với Ngô Bộ Hoa thì không có cách nào cùng Lương Độc Thu ra ngoài chơi.
Tiêu Xuyên có điểm không vui, ngồi ở phòng khách không muốn nói chuyện.
Lương Độc Thu về muộn, rửa mặt xong liền thấy mặt bạn trai mình buồn bực, không biết nghĩ tới cái gì, nhìn thật không cao hứng.
"Làm sao vậy?" Lương Độc Thu đi qua ngồi, duỗi tay nắm cằm Tiêu Xuyên, giả vờ không vui nói, "Ai bắt nạt Tiểu Xuyên của em? Em giúp anh đánh lại hắn."
Đây mới là Lương Độc Thu chân thật, mà không phải kẻ làm bộ làm tịch trong trường.
Không lạnh lùng, thật ák wỷ.
"Không ai bắt nạt anh." Tiêu Xuyên há miệng cắn ngón tay Lương Độc Thu, không dùng lực, "Cũng không có việc gì."
Lương Độc Thu không thu tay lại, tùy ý để Tiêu Xuyên cắn mình, nhướng mày nói, "Vậy sao anh lại nhíu mày?"
Tiêu Xuyên không lên tiếng giải thích, dứt khoát im lặng.
Lương Độc Thu không thích Tiêu Xuyên như thế, anh rút tay về, dùng môi dán miệng Tiêu Xuyên, giữ sau gáy hắn hôn một hồi mới lùi về, hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu hôn đến tâm tình tốt lên, cũng không giống lúc bắt đầu còn ngượng ngùng, lấy thuốc lá trên bàn, lấy ra bật lửa châm một điếu cho vào miệng, thở vài hơi trước khi trả lời câu hỏi của Lương Độc Thu.
"Ngô Bộ Hoa nói muốn tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng anh muốn cùng em ra ngoài chơi." Tiêu Xuyên thở dài, "Khó chịu quá."
Lương Độc Thu không nghĩ tới Tiêu Xuyên là khó chịu điều này, lập tức cảm thấy chỉ số đáng yêu của Tiêu Xuyên tăng vèo vèo, không nhịn được nhéo nhéo mặt hắn, trực tiếp khen Tiêu Xuyên đáng yêu.
"Chuyện này thì có sao." Lương Độc Thu cầm tay Tiêu Xuyên cùng hút thuốc, sau đó đem khói phun trên mặt Tiêu Xuyên, cười nói, "Lúc nào ra ngoài chơi cũng được, tụ tập tổ chức sinh nhật hiếm có cơ hội lắm."
Lương Độc Thu nói, "Ăn sinh nhật chỉ cần một ngày, còn sáu ngày đều là của chúng ta, muốn làm cái gì đều được."
Lương Độc Thu nói xong lại muốn thò qua hút thuốc, nhưng Tiêu Xuyên nhớ rõ Lương Độc Thu đang cai, thấy động tác này của anh liền vội vàng duỗi tay đẩy ra, đem thuốc dụi tắt.
"Không được hút." Tiêu Xuyên trừng Lương Độc Thu, "Còn hút nữa là phá giới nghiêm mất."
Lương Độc Thu được tiện nghi còn khoe mẽ, "Em không hút là được chứ gì, Tiểu Xuyên sao lại hung dữ thế?"
Tiêu Xuyên cạn lời, dán qua hôn Lương Độc Thu, ngang ngược vô lý nói, "Anh hung dữ thì sao nào?"
Lương Độc Thu trong mắt ánh lên ý cười, nhìn Tiêu Xuyên không nói.
Tiêu Xuyên đối diện Lương Độc Thu, không chịu bỏ qua mà hỏi, "Có chịu để anh hung dữ không?"
Tiêu Xuyên cho rằng Lương Độc Thu sẽ nháo với hắn, cố ý đối nghịch với hắn, nhưng phản ứng của Lương Độc Thu lại khiến Tiêu Xuyên ngoài ý muốn, bởi vì Lương Độc Thu không hề nghĩ ngợi gật đầu nói, "Có."
"Hung dữ thế nào cũng được." Lương Độc Thu không sợ chết bổ sung, khiến Tiêu Xuyên tức giận đến mức chỉ có thể hung hăng hôn anh.
Lương Độc Thu nấu cơm, cơm trưa có anh phụ trách, Tiêu Xuyên chỉ cần ngồi ở sofa chơi điện thoại.
Nhưng Tiêu Xuyên không nghe lời, chạy đến bếp nói muốn phụ Lương Độc Thu, không muốn anh quá mệt mỏi.
"Trước hết anh mang rau đi rửa?" Tiêu Xuyên cầm rau muống hỏi Lương Độc Thu, "Hay là bóc tỏi trước?"
Lương Độc Thu mặc tạp dề mua ở siêu thị dưới lầu, tay cầm dao, nghe vậy cũng không quay đầu lại, "Cái gì anh cũng không cần làm, ra phòng khách xem phim đi."
"Trên bàn có cam em bổ rồi, thích có thể ăn." Lương Độc Thu nói, "Xào rau không mất nhiều thời gian, chúng ta sẽ được ăn nhanh thôi."
Khác với Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên thích ăn cam nhưng lại ngại cam khó bỏ vỏ, dứt khoát không ăn. Lương Độc Thu không ngại bóc vỏ, nên chỉ cần họ ở cạnh nhau, Tiêu Xuyên có thể ăn cam.
Không cần tự mình làm việc này.
Tiêu Xuyên biết Lương Độc Thu muốn cho anh xem tài nấu ăn của mình, chẳng qua là muốn quấy phá, Tiêu Xuyên không muốn cứ vậy mà đi, muốn ở lại trêu chọc Lương Độc Thu một chút.
Vì thế giây tiếp theo, Lương Độc Thu đang cắt rau lại nghe được Tiêu Xuyên gọi mình là lão bà.
Lương Độc Thu: "..."
Lương Độc Thu cũng không ghét xưng hô này, cũng không cảm thấy bị Tiêu Xuyên gọi như vậy thì làm sao, ngược lại Lương Độc Thu còn thấy Tiêu Xuyên gọi anh như vậy lại đặc biệt đáng yêu.
Giống chú chó vàng điên cuồng vẫy đuôi, Lương Độc Thu nhìn mà muốn đem hắn ôm vào lòng, tàn nhẫn hôn một hồi.
"Gì thế?" Lương Độc Thu cười nhìn Tiêu Xuyên, cũng không gọi hắn là Tiểu Xuyên mà đổi cách xưng hô càng có tình thú, "Xuyên ca có việc gì?"
Tiêu Xuyên không thiếu người gọi hắn là Xuyên ca, nhưng Lương Độc Thu lại rất ít khi gọi hắn như vậy, chỉ có vài lần đều là lúc trên giường, trừ khi đó Lương Độc Thu chưa bao giờ gọi hắn là Xuyên ca.
Cũng vì như thế, Tiêu Xuyên nghe thấy Lương Độc Thu gọi hắn là Xuyên ca, mặt liền nóng lên, không dám nhìn Lương Độc Thu lại không dám nhận điều đó, mạnh miệng nói, "Anh là muốn cùng lão bà ôm ôm, không được hả?!"
Tiêu Xuyên thực thích cái biểu tình này, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm tao hai câu, thật sự là mặt đối mặt thế này, hôm nay mới là lần đầu tiên.
Hắn có điểm không hiểu lắm thái độ của Lương Độc Thu, rốt cục lời này nghe thật quá không biết xấu hổ.
Lương Độc Thu vĩnh viễn không làm Tiêu Xuyên thất vọng.
"Thật sao, em cũng muốn cùng Xuyên ca ôm ôm." Lương Độc Thu gọi tên Tiêu Xuyên, đáy mắt đong đầy ý cười, thanh âm cũng thực ôn nhu, đem quyền chủ động giao cho Tiêu Xuyên, "Vậy nên Xuyên ca muốn ôm em sao?"
Tiêu Xuyên choáng váng, tiếp không nổi lời này.
Lương Độc Thu thấy vậy nén cười, bổ sung, "Không ôm cũng không được, em muốn anh ôm em."
Thế này thì nhịn sao được? Tiêu Xuyên bước nhanh lên trước, ôm chặt Lương Độc Thu, "Người khác biết em như thế này không?"
"Quan trọng sao?" Lương Độc Thu nhướng mày, "Em như thế nào không cần người khác biết, chỉ cần em ở trước mặt anh như thế này là được."
Nói xong không đợi Tiêu Xuyên đáp lại, trực tiếp hôn lên, giống như nụ hôn đầu tiên.
-----Đọc tại truyenwiki.com khonghitenpageghe-----