.
Ta đã xác nhận rõ không phải trưởng công chúa cố ý tìm ta.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sự khâm phục cùng chờ mong đó. Hơn nữa, với tiếng tài của Dung nhị tiểu thư được đồn đãi ra bên ngoài ba năm nay thì nàng ấy đưa ra yêu cầu như thế cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà…. Hình như trưởng công chúa với ta cũng không phải là chỗ quen biết gì, sao giọng điệu này giống như ta với trưởng công chúa có mối quan hệ rất khăng khít vậy?
Bên ngoài ta tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trên thực tế đang điên cuồng nghĩ làm cách nào để tránh được một kiếp này.
Gian lận trước bàn dân thiên hạ sẽ không có đường lui đâu đó!
Cuối cùng ca ca của ta cũng đã có đất dụng võ, đứng dậy.
“Thật ra lần này trở về, mạt tướng cảm thấy rất vui vẻ, không biết trưởng công chúa có nguyện ý nhường cơ hội này cho ta không?”
Tất nhiên Triệu Đường Ngọc không ngờ sẽ có người chen miệng vào, có chút không kiên nhẫn nhưng sau khi nhìn thấy ca ca của ta, nghẹn một lúc cuối cùng vẫn đồng ý.
“.... Cũng được.”
Ca ca của ta đúng là người có tố chất văn thơ, có lẽ đã chịu ảnh hưởng của ta nên khi viết thơ còn thêm thắt những tinh hoa của Đại Yến vào.
Mọi người sôi nổi khen ngợi chỉ có Triệu Đường Ngọc sửng sốt, ánh mắt nhìn ca ca của ta dần trở nên vô vị tẻ nhạt.
Không biết vì sao ta mới nhìn đã hiểu, hình như nàng ấy cảm thấy ca ca của ta là người không có văn hóa.
Nhưng ta vẫn trộm dựng ngón tay lên với ca ca: “Ca, huynh làm tốt lắm.”
Giọng điệu của huynh ấy nhàn nhạt: “Bài này là ta sửa từ nguyên tác ba năm trước của muội đấy.”
Ta đã nói mà! Sao cứ thấy quen quen!
Cũng may lúc sau không hề phát sinh ra chuyện gì kỳ quái nữa, vốn dĩ là để thiết đãi ta và Tiêu Vân Tễ, à không phải, là thiết yến cho ca ca của ta và Tiêu Vân Tễ, mọi người đều là người thông minh, đương nhiên sẽ hết lòng khen ngợi.
Hôm nay cũng có không ít thanh niên tài tuấn, có thể cho ta lựa chọn thoải mái nhưng giờ ta đã có hôn ước với Tiêu Vân Tễ, quyền thế của An Quốc Công cùng với chiến công hiển hách của Tiêu thế tử đã đủ chèn ép nhưng người khác, cho nên không có một ai trong số đó dám liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta quá bi thương, theo bản năng bưng chén rượu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tiêu Vân Tễ đang chiếu qua đây.
“Ta không biết là Dung nhị tiểu thư có sở thích uống rượu giống như lệnh huynh đấy>”
“....”
Ta cắn răng đưa ly rượu cho ca ca của ta, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài giải sầu.
Ta sợ nếu bản thân còn ở lại thêm một giây nào nữa thì sẽ không nhịn được mà ra tay.
Hoàng cung rất lớn, rất rộng nhưng cũng không có gì tốt, quá rộng sẽ có nhiều đường mà có nhiều đường thì càng phức tạp.
Ta rẽ trái rồi rẽ phải, đúng lúc đi tới gốc đây hải đường thì dừng lại.
“Đi ra đi.”
Một lát sau, một bóng người đi ra từ phía sau, vậy mà là Triệu Đường Ngọc.
Vẻ mặt của nàng ấy còn có chút tủi thân: “.... Có phải ngươi vẫn còn giận ta hay không?”
????
Đây là đoạn đối thoại ân oán tình thù gì thế hả?
“Nếu như bức thư lần trước mà ta gửi cho ngươi khiến cho ngươi thấy không vui thì ta xin rút lại, ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Bức thư?
Bức thư nào?
Rốt cuộc ta cũng phản ứng lại, ngay lập tức có một cơn tức giận xông thẳng lên đầu.
Dung Phong!
Huynh chết với ta rồi!
Huynh đã dùng tên của ta để làm tỷ muội thâm tình với trưởng công chúa ba năm nay?!
.
Đêm đó một nhà bốn người chúng ta vội vàng rời đi, một lần nữa mở ra hội nghị khẩn cấp triệu tập cả nhà lại.
Ca ca của ta im lặng, lấy ra một đống bức thư: “... Tất cả đều ở đây…”
Ta nhéo lấy bàn tay của huynh ấy: “Ồ, hình như mấy cái này không phải nằm trên kệ sách thì phải.”
Ca ca của ta nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là đồ cá nhân đó muội có hiểu không hả?”
Ta hơi hơi mỉm cười.
“Trưởng công chúa vừa mới nói cho muội biết nàng ấy đã gửi thư qua lại với ta ba năm trời, hiện giờ cuối cùng cũng đã thấy người thật, nói gì cũng phải giữ ta lại ngủ cùng nàng ấy.”
“....”
Ca ca của ta ho khan một tiếng.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là nàng ấy cảm thấy văn chương của ta viết rất tốt, ta cũng cảm thấy ánh mắt của nàng ấy không tồi, chỉ có thể thôi chứ không có gì khác.”
Ta cười lạnh: “Người ta lớn lên rất xinh đẹp à nha!”
Phụ thân của ta cười tán thành: “Đúng vậy, chỉ là so với mẫu thân của con và A Nguyệt thì vẫn kém hơn vài phần.”
Mẫu thân ta thẹn thùng liếc phụ thân một cái, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
“Nói như vậy thì mối hôn sự của A Phong có thể giải quyết được rồi, thật ra mẫu thân vẫn không thể ngờ được rằng kiếp này con còn có thể tìm được thê tử.”
“....”
Cả nhà này từ trên xuống dưới đúng là oai thật.
Nghĩ tới lúc nãy khi ca ca đọc thơ trên cung yến và sắc mặt ghét bỏ sau đó của trưởng công chúa, ta cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhưng ta cũng không rảnh để lo cho ca ca của ta, bởi vì hôn kỳ đã được định vào một tháng sau.
Từ sớm ta đã biết rằng phủ An Quốc Công là thế gia giàu có, nhưng lần này mới chân chính cảm nhận được cuộc sống sinh hoạt của kẻ có tiền là như thế nào, đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của ta!
Từ nhỏ phụ thân của ta đi lên từ binh lính chém giết cả một đường thành đại tướng quân uy danh mặc dù cũng xem như không lo ăn lo uống nhưng kém hơn gấp vạn lần so với phủ An Quốc Công.
Phụ thân ta nhìn sinh lễ, gãi gãi đầu, quay sang thương lượng với mẫu thân ta.
“Lần trước ta thấy A Nguyệt đập nát những cọc hoa mai đó, có thể bán chúng để lấy thêm tiền…”
Mẫu thân của ta cũng gật đầu theo: “Không thể để A Nguyệt của chúng ta chịu ủy khuất được.”
Ca ca của ta im lặng hồi lâu sau đó chất vấn một câu sâu kín.
“Dung Nguyệt, muội xác định các người chỉ là tình huynh đệ thuần khiết?”
Ta không nghe nổi nữa.
“Ta bởi vì hắn ta đã tổn thất biết bao nhiêu đào hoa! Nhiều tiểu lang quân xinh đẹp như vậy nhưng ta vẫn chưa kịp đi xem một cái đâu đó!”
Cứ như thế mà bị mối hôn ước vây hãm lại.
Chỉ có Triệu Đường Ngọc đã âm thầm nói với rằng, nàng ấy vừa nhìn ca ca của ta lấy văn chương ra đọc, còn một bên gật đầu:
“Còn không phải sao? Mối hôn sự này là do hắn ta vất vả lắm mới cầu tới được. Thực ra phụ hoàng cũng không vui lắm nhưng không biết ngày đó hắn ta ở trong Ngự Thư Phòng nói gì đó với phụ hoàng, dù sao cuối cùng người cũng đồng ý. Từ đó cho thấy Tiêu Vân Tễ rất thích ngươi.”
????
Sao ngươi lại trở nên thế này?
Ta đưa một tay lấy văn chương ra, Triệu Đường Ngọc vội vàng nhấc tay lên thề: “Nhưng chắc chắn một điều rằng hắn ta không thích ngươi bằng ta.”
“....”
Ta bỏ văn chương lại chỗ cũ nhìn nàng ấy rồi âm thầm phát sầu.
Được lắm nha trưởng công chúa, sao đầu óc của ngươi cũng không được tốt giống như ca ca của ta thế?