Có phải em không nên kiểm nghiệm sự dịu dàng của anh? Thực ra em và anh rất giống nhau, anh không cần giả vờ quá thờ ơ, bởi em không đủ tư cách. Chỉ là, em đã bất cẩn khi kiểm nghiệm sự dịu dàng của anh, và không ngờ kết quả lại như thế.
Kiểm nghiệm sự dịu dàng của anh – Đơn Sắc Lăng
Tâm trạng thoải mái và một đêm ngon giấc, lúc Thẩm Xuân Hiểu bước vào đại sảnh công ty trong ánh nắng ban sớm, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, ngay cả nhân viên lễ tân cũng chưa đến, chỉ có chị lao công đang cần mẫn quét rác.
Vào chiếc thang máy còn lại lên lầu, tới phòng làm việc. Phòng làm việc lớn ở bên ngoài vẫn trống không, cô đóng cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc của mình và tiếp tục xử lý các công việc hôm qua còn dang dở. Những ngày này Thẩm Xuân Hiểu không muốn tăng ca, mà chấp nhận đi làm sớm hơn một chút.
Bên ngoài bắt đầu vọng lại tiếng bước chân, giọng nói lén lén lút lút nhưng cả phòng làm việc vẫn có thể nghe thấy: “Mọi người đoán xem, hôm qua tôi đã nhìn thấy ai?”.
Du Hàm Nhã cười đùa: “Không phải nhìn thấy thần tượng Lý Vũ Xuân của anh đấy chứ?”.
Tiểu Dương nói: “Không phải thế, tôi nhìn thấy giám đốc của chúng ta!”.
“Xí, có ngày nào không nhìn thấy đâu? Sao phải bí mật như thế?”
“Tôi còn cứ tưởng chuyện lớn gì!”
“Đúng là lòe thiên hạ!”
…
Tiểu Dương vội vàng tranh cãi trong vòng vây của đám đông: “Nhưng, tôi nhìn thấy một anh chàng đến đón giám đốc, giám đốc còn khoác tay anh ta cùng đi ra nữa, hai người vô cùng thân mật!”.
“Thật sao? Anh chắc chắn chứ?”
“Giờ tan ca hôm qua? Sao chúng tôi không nhìn thấy?” Lập tức có người chất vấn.
“Chắc chắn là chính xác. Hôm qua tôi nghỉ sớm hơn một chút mà!” Giọng nói của Tiểu Dương còn mang theo cả sự thích thú vì chỉ mình cậu ta biết được tin tức này, “Anh chàng đó ôm bó hoa to, giám đốc vô cùng vui mừng, không tin, mọi người có thể hỏi Giám đốc Lư, lúc đó anh ấy cũng nhìn thấy!”.
Mọi người cùng ồ một tiếng, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Thế à, chẳng trách hôm qua giám đốc về sớm!”, giọng An Ni xen vào.
“Giám đốc yêu rồi, thật tốt! À, anh chàng đó có đẹp trai không?”
“Rì rầm, rì rầm…”, tiếng trò chuyện nhỏ hơn một chút, giống như bầy ong đang vỗ cánh.
Thẩm Xuân Hiểu đứng bên cửa nghe ngóng mà phì cười. Đến sớm một chút lại có thể nghe thấy mọi người bàn luận về mình ở ngay văn phòng. Những người này hóa ra quan tâm đến chuyện riêng của mình đến thế.
Cứ để họ tìm tòi bí mật, dù sao thì chuyện cũng chẳng có gì to tát, quan hệ của cô và Chương Phương Hựu được công khai sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt.
Một lúc sau, qua lớp cửa chớp, cô nhìn thấy Lư Hạo Tường bước vào văn phòng lớn rồi đi thẳng về phòng của mình, bước chân có chút vội vàng, anh gần như làm ngơ trước những lời bàn luận trong văn phòng lớn.
Thẩm Xuân Hiểu đứng dậy, ra mở cửa rồi cao giọng gọi: “An Ni!”.
Mọi người còn đang hứng chí bàn luận bỗng dưng im bặt, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi. Giám đốc lại xuất hiện ở văn phòng, cô ấy, cô ấy đi làm sớm thế sao? Cho dù là một người đần độn nhất cũng đoán được, những lời bàn luận vừa rồi đã lặng lẽ bay đến tai cô.
Thấy sắc mặt mọi người như vừa nhìn thấy quỷ, Thẩm Xuân Hiểu trong lòng buồn cười nhưng sắc mặt lại hết sức bình tĩnh, nói với An Ni: “Vào phòng làm việc của tôi một lát!”. Nói rồi, cô không quan tâm đến biểu hiện của mọi người nữa mà quay về vị trí của mình.
An Ni đeo bộ mặt sợ sệt bước vào, gượng cười, lo lắng nói: “Giám đốc…”.
Thẩm Xuân Hiểu ngước mắt, chau mày.
An Ni vội cười, giải thích: “Giám đốc, chị đừng nghe mọi người nói linh tinh, thực ra họ cũng chỉ tán chuyện lúc nhàn rỗi thôi…”.
Thẩm Xuân Hiểu như cười như không, liếc mắt nhìn An Ni, nói: “Mọi người bàn tán chuyện gì không cần thiết phải báo lại với tôi, tôi tìm cô là có chút chuyện muốn hỏi, bảng báo cáo tháng và tuần hôm qua tôi bảo cô chuẩn bị đâu?”.
“Ôi!” An Ni vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, vội nói: “Em đi lấy, e đi lấy ngay đây!”, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu cười, nhìn theo bóng An Ni, mình đáng sợ đến thế ư? Sao An Ni lại phải sợ hãi như vậy chứ?
Lần này, An Ni làm việc rất hiệu quả, chưa đầy hai phút sau đã tươi cười đem bảng báo cáo đến. Thẩm Xuân Hiểu nhìn bộ dạng xun xoe của An Ni, không nhịn được cười: “An Ni, diễn hay quá đấy, trước đây có thấy cô nịnh nọt tôi thế đâu!”.
An Ni đảo mắt rồi cười đến mức vô cùng khoa trương. “Là giám đốc thường nói làm việc phải có hiệu quả, cho nên em đã cố gắng đạt hiệu quả!”
Thẩm Xuân Hiểu liếc xéo An Ni: “Được rồi, để bản báo cáo ở đấy, cô có thể đi được rồi!”.
An Ni đặt báo cáo xuống nhưng vẫn xun xoe: “Giám đốc, em rót nước cho chị nhé, cà phê hay trà?”.
“Trà, cảm ơn!” Thẩm Xuân Hiểu giở bảng báo cáo ra xem.
An Ni vâng một tiếng rồi vội vàng đi ra.
Năm phút sau An Ni mang trà tới, là loại trà Thiết Quan Âm.
Thẩm Xuân Hiểu hứng thú nói: “An Ni, nếu ngày nào cô cũng chủ động làm việc hiệu quả thì tôi rất mừng!”.
“Giám đốc đang đánh giá công việc trước đây của em sao?” An Ni hỏi vẻ đáng thương.
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Ít giả bộ đáng thương trước mặt tôi đi, tôi không ưng nổi kiểu đó đâu!”. Cô bưng cốc trà lên uống một hớp rồi gật đầu nói: “Ừm, cô pha trà càng ngày càng ngon đấy!”.
An Ni cười hi hi, nói: “Giám đốc, sáng nay chị đã khen em đến ba lần rồi, xem ra, chuyện mọi người nói là thật!”.
“Cái gì mà thật với giả?”
An Ni chớp được cơ hội, lập tức hấp háy mắt, nói: “Xem ra giám đốc đang yêu thật rồi, nên chị mới rạng rỡ sắc mặt, tâm trạng thoải mái, tính tình dễ dãi như thế, vừa dịu dàng vừa thân thiết!”.
Thẩm Xuân Hiểu suýt chút nữa thì nôn ọe bởi lời nói xu nịnh đó, bèn phì cười: “Trước đây tôi không dịu dàng, không thân thiết sao?”.
“Đương nhiên là có, nhưng bây giờ dịu dàng và thân thiết hơn!” An Ni cợt nhả.
“Nịnh bợ ít thôi!”.
“Em có nịnh bợ gì đâu, là thật đấy!” Để chứng tỏ những gì mình nói là thật, An Ni tỏ vẻ rất nghiêm túc. Thấy Thẩm Xuân Hiểu cười rồi lướt ánh mắt vào bảng báo cáo, biết giám đốc đã bắt đầu làm việc nên rất biết điều nói: “Giám đốc, em ra ngoài trước đây, có việc gì căn dặn, chị gọi em nhé!”.
Thẩm Xuân Hiểu chỉ “ừm” một tiếng.
Thủ đoạn nhỏ mọn của Giả Lạc Sơn tuy bị Lư Hạo Tường phát hiện kịp thời nhưng vẫn để lại ảnh hưởng, những số liệu trên bảng báo cáo này là minh chứng rõ ràng nhất. Cô không dám tưởng tượng, nếu Lư Hạo Tường không phát hiện ra, hoặc anh không ra tay giúp đỡ thì sự việc sẽ phát triển đến mức nào? Lúc đó e rằng không chỉ dừng ở chuyện giảm hiệu suất công việc nữa.
Nhưng cô không thể hiểu được, Lư Hạo Tường lúc đầu cản trở việc cô lên làm giám đốc Thị trường, luôn bất đồng quan điểm và một mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, tại sao anh lại chịu ra tay giúp mình chứ?
Thẩm Xuân Hiểu chau mày suy nghĩ một lát rồi quyết định tìm Lư Hạo Tường để xác minh một số chuyện.
Trong phòng làm việc, Lư Hạo Tường đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh, dáng người mạnh mẽ và kiên nghị. Có thể anh đang suy nghĩ về một mẫu trang phục, cũng có thể anh đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình.
Thẩm Xuân Hiểu nhẹ nhàng gõ cửa.
Lư Hạo Tường nói: “Mời vào!”. Quay đầu lại, thấy cô, ánh mắt anh lập tức tỏ ý nghi ngờ, hỏi: “Cô có việc gì?”.
Thẩm Xuân Hiểu đóng cửa, tối qua Nhàn Đình đã nói, người hay làm điều xấu khi làm một việc tốt sẽ không dám thừa nhận mình đã làm việc tốt đó. Bởi thế, Lư Hạo Tường tuy đã làm việc tốt song lại luôn cảnh giác với cô, cô hiểu rằng, anh đang cảm thấy ngại ngùng vì hành động trượng nghĩa của mình. Nghĩ vậy, cô tỏ vẻ tươi cười, nói: “Hôm qua tôi chỉ biết anh giúp đỡ tôi, hôm nay mới biết anh đã giúp tôi một việc lớn như thế nào!”.
“Cô không cần cảm ơn tôi!” Lư Hạo Tường quay về chỗ ngồi, ngạo mạn nói: “Tôi chỉ giúp chính mình thôi, tôi không muốn sản phẩm kết tinh trí tuệ của tôi bị hủy hoại trong tay cô”.
Thẩm Xuân Hiểu ngồi xuống đối diện với anh, cô đã quyết tâm rằng hôm nay sẽ không cáu giận, nên vẫn cười nói: “Cho dù anh trực tiếp hay gián tiếp giúp tôi cũng được, tóm lại là, cảm ơn anh!”.
“Cảm ơn?” Lư Hạo Tường nhại lại, ánh mắt sắc bén: “Hóa ra cô cũng biết nói câu này?”.
“Đương nhiên, tôi là người biết phân biệt đúng sai mà.” Thẩm Xuân Hiểu hơi ngả người ra sau để cơ thể thoải mái một chút, nói: “Lư Hạo Tường, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”.
“Hỏi hay không là tự do của cô, còn trả lời hay không là quyền của tôi!” Lư Hạo Tường nói lý.
Thẩm Xuân Hiểu không cho rằng người đàn ông này đang gây sự, bình tĩnh nói: “Lư Hạo Tường, bây giờ anh chịu ra tay giúp tôi, sao lúc đầu lại hại tôi khiến tôi suýt nữa không thăng chức được?”.
Lư Hạo Tường nhìn cô, đôi mắt lim dim, dường như tất cả đều tụ lại một điểm, ánh mắt sáng rực, pha lẫn vẻ lạnh lùng, bực bội, như có một ngọn lửa đang cháy bừng trong đó. Thẩm Xuân Hiểu tưởng anh sắp phát hỏa, nhưng cuối cùng anh chỉ lạnh lùng nói: “Cô ra ngoài đi, tôi không muốn nói chuyện với người kém trí tuệ, bởi như thế sẽ làm ô uế trí tuệ của tôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, nói: “Lư Hạo Tường, anh thật tự phụ, nếu không phải anh thì giải thích một chút có chết ai đâu?”.
Lư Hạo Tường cười khẩy: “Không phải tôi thì có thể là ai?”.
Thẩm Xuân Hiểu không tức giận nổi, sắc mặt tươi vui, nói: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng anh lại không chịu giải thích. Có điều, từ việc lần này tôi biết, có thể thật sự tôi đã trách nhầm anh. Anh là tiểu nhân, nhưng là một tiểu nhân chân chính, một tiểu nhân chân chính sẽ không hãm hại người khác sau lưng, chỉ có ngụy quân tử mới làm thế! Huống hồ, bây giờ tôi đã biết người đó là ai rồi!”.
Cô luôn cảm giác Lư Hạo Tường là người có cơ hội ra tay nhất, nhưng lại quên rằng Giả Lạc Sơn cũng không phải không có khả năng. Chỉ vì cô cho rằng Giả Lạc Sơn là quản lý hai bộ phận nên sẽ chẳng làm chuyện này. Nhưng xem ra, ông ta không những sẽ làm, mà có thể làm rất thuận lợi. Chủ ý của ông ta có lẽ muốn chèn ép cô và nâng cao tầm quan trọng của ông ta. Khi đó, là người đầu tiên trong bộ phận Thị trường lập được công trạng, cô thực sự sắc sảo, chỉ khiến cô phạm phải sai lầm mới có thể ngăn cản việc cô được thăng chức. Hơn nữa, nếu việc ngăn cản cô không thành, ông ta cũng chẳng mất mát gì. Cô và Lư Hạo Tường vì hiểu lầm này mà xích mích, chỉ trích nhau, một là cô sẽ không thể chu toàn trong công việc của mình, hai là cô sẽ luôn vắt óc nghĩ cách công kích đối phương. Như thế, toàn bộ sự chú ý đều bị dịch chuyển và không ai có thể uy hiếp được địa vị của ông ta nữa.
Điều này đáng khen hay đáng chê đây? Lư Hạo Tường dở khóc dở cười với những câu nói của cô bạn đồng nghiệp, chỉ có cô mới đánh giá anh như thế, tiểu nhân chân chính, tiểu nhân chân chính cái khỉ ấy. Nhưng, cô ấy có thể nghĩ rằng mình không phải người ra tay hãm hại, điều ấy chứng tỏ cô ấy không quá ngốc nghếch.
Thẩm Xuân Hiểu nói: “Tôi không muốn cứ hiểu lầm anh mãi, bởi thế, ngoài lời cảm ơn ra, tôi còn muốn làm rõ hiểu lầm này”.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Anh luôn cho rằng An Châu vì tôi nên mới rời xa anh, bây giờ anh đã biết điều đó là không phải. Thế thì chúng ta đừng nhìn nhau bằng ánh mắt thù ghét nữa, được không?”
Lư Hạo Tường ngước mắt nhìn cô thật kỹ rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô đang muốn giảng hòa với tôi sao?”.
“Cứ cho là thế đi!” Thẩm Xuân Hiểu không hề hiếu chiến, tươi cười nói: “Trước đây vì không hiểu anh, lại có quá nhiều hiểu nhầm nên quan hệ giữa chúng ta mới tồi tệ như thế. Nhưng giờ chẳng còn hiểu nhầm gì nữa, sao chúng ta không để bản thân nhẹ nhõm hơn chứ?”.
Lư Hạo Tường liếc nhìn cô, nói: “Ý cô là, chúng ta nên làm bạn mà không nên làm kẻ thù nữa?”.
“Chúng ta vốn không phải kẻ thù, tại sao lại khiến bản thân mệt mỏi như thế?”.
Thẩm Xuân Hiểu cười tươi, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh, tựa như giọt sương buổi sớm mai. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lư Hạo Tường lập tức bị hút hồn bởi ánh mắt sáng trong ấy đến mức thất thần. Nhưng anh định thần lại rất nhanh, né tránh ánh mắt cô rồi khẽ “hứ” một tiếng lấp liếm: “Đề nghị rất hay. Nhưng chuyện này vẫn cần thời gian!”.
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà!” Thẩm Xuân Hiểu cười tươi tựa hoa, bây giờ trái tim cô như chìm trong mật ngọt, tình yêu đúng là thần kỳ, có thể làm phai mờ những oán hận và thù địch, khiến con người cảm thấy tất cả thế gian đều vô cùng tươi đẹp. Cô cười nói: “Thế là chắc chắn rồi nhé, sau này chúng ta hãy bắt tay hợp tác, cùng giúp đỡ lẫn nhau! À, đúng rồi, lần này tôi còn nợ anh một ân tình lớn, khi nào rảnh, tôi sẽ mời anh một bữa!”.
Lư Hạo Tường híp mắt nhìn nụ cười tươi sáng như đóa hoa đang nở rộ trên khuôn mặt cô, vô cùng xinh đẹp. Chương Phương Hựu đã giúp cô ấy thay đổi nhiều đến thế sao?
Sau khi “đàm phán” thành công với Lư Hạo Tường, tâm trạng Thẩm Xuân Hiểu rất tốt, cô cần sự hợp tác của Lư Hạo Tường, nếu không có sự hợp tác của anh, cô làm sao đối phó được với sự ngấm ngầm hãm hại của Giả Lạc Sơn chứ? Giả Lạc Sơn ngay cả thủ đoạn hại người như thế cũng giở ra được, vậy thì cô phải tự bảo vệ mình thôi.
Quãng thời gian tiếp theo, cuộc sống của Thẩm Xuân Hiểu trôi qua vô cùng mãn nguyện, công việc thuận lợi, tình yêu mỹ mãn.
Thẩm Xuân Hiểu vốn là người thông minh lanh lợi, có cô ở đây, dù Giả Lạc Sơn muốn giở trò cũng không dám hành động quá lộ liễu, huống hồ, mối quan hệ của cô và Lư Hạo Tường đã dần được cải thiện, hai bộ phận hợp tác ăn ý, trên bản báo cáo, những con số đáng mừng không ngừng gia tăng.
Cứ đến giờ tan ca, Chương Phương Hựu lại tới đón cô cùng một bó hoa hồng tươi tắn, cộng với lời nói nhẹ nhàng và ánh mắt chứa chan tình cảm, thử hỏi có người phụ nữ nào cưỡng lại được sự theo đuổi dịu dàng đến thế?
Ngày nào cô cũng đi ăn tối cùng người yêu, có lúc thì đến nhà hàng Tây thưởng thức bữa tối trong ánh nến lãng mạn, khi thì tiện đường đến quán ăn, bữa lại tay nắm tay đi xem phim hoặc dạo bước ở quảng trường và nói với nhau những lời tâm tình âu yếm. Chương Phương Hựu là người rất tinh tế, anh biết tặng một bông hồng những lúc thích hợp hoặc khéo léo chọn thời điểm để nói lời thề thốt, mang đến cho người yêu cảm giác ngọt ngào.
Thời gian một tháng trôi đi nhanh chóng, trái tim Thẩm Xuân Hiểu ngày càng trở nên mềm yếu, thế nhưng, tiếp tục đón nhận sự ngọt ngào ấy, Thẩm Xuân Hiểu lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Đa phần phụ nữ khi yêu đều có chỉ số IQ bằng không, nhưng cô là cô gái đã một lần bị tình yêu làm tổn thương. Mặc dù đang sống trong hạnh phúc song cô luôn thấy nghi ngờ và thiếu cảm giác an toàn. Cô thường cảnh tỉnh bản thân rằng, có vẻ hai người tiến triển quá nhanh, mới chưa đầy hai tháng mà đã thân mật thế rồi, liệu đây có phải chuyện tốt?
Mang trong người những tư tưởng truyền thống, Thẩm Xuân Hiểu luôn khao khát về một tình yêu truyền thống, mãi mãi ở bên nhau cho đến ngày bạc đầu. Nhưng, quan niệm ấy và tốc độ tiến triển nhanh chóng như hiện tại không thể hòa hợp thống nhất trong trái tim cô. Chương Phương Hựu rất kiên nhẫn, sự quan tâm và thông cảm cua anh khiến Thẩm Xuân Hiểu vô cùng cảm kích.
Đã là lúc thành phố chìm ngập trong ánh đèn, xem phim xong, Chương Phương Hựu đưa cô về nhà. Màn đêm buông xuống, những ô cửa sổ của các chung cư bên đường đều đã lên đèn, nơi ấy có lẽ các thành viên trong gia đình đang quây quần ấm áp bên nhau, quả là một bức tranh hài hòa. Thẩm Xuân Hiểu bất giác thấy thật cảm động.
Đã nhiều năm như thế, không phải cô không muốn tìm một tình yêu đẹp và bước vào thế giới hôn nhân ấm áp, hạnh phúc dưới ánh đèn kia. Nhưng tại cô quá nhút nhát, quá sợ hãi nên chẳng dám tiến lên phía trước. Nếu sớm dũng cảm bước đi, có lẽ ở dưới ánh đèn nào đó, cũng có hạnh phúc thuộc về cô.
Trong xe cất vang điệu nhạc du dương, Chương Phương Hựu vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Xuân Hiểu qua gương chiếu hậu. Thỉnh thoảng ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt anh, cô hiểu được những suy tư trong đó, trái tim dâng tràn ấm áp, định đáp lại bằng nụ cười nhưng không được, chỉ bởi trái tim đang loạn nhịp.
Đều là nam nữ đã trưởng thành, cũng tìm hiểu nhau lâu như thế, mối quan hệ này được tiến thêm một bước thì cũng là điều tự nhiên. Những Thẩm Xuân Hiểu lại thiếu tự tin đến mức vô lý, cô không hiểu rõ lòng mình, cũng khát khao những gì lãng mạn và đẹp đẽ, không phản đối tình cảm nam nữ, tuy có quan niệm truyền thống nhưng không truyền thống đến mức khắc kỷ thủ lễ trước hôn nhân.
Thế mà, đối diện với tình yêu mãnh liệt và những ám thị rõ ràng trong ánh mắt của một người khiêm tốn như Chương Phương Hựu, trái tim cô đập mạnh, không biết do lo sợ, căng thẳng hay bởi từ chính sự nhát gan trong cô.
May mà Chương Phương Hựu đang tập trung lái xe, hơn nữa tiếng nhạc cũng dần dần làm thuyên giảm căng thẳng trong cô. Chính sự bất an lúc này khiến cô cảm thấy xấu hổ, Chương Phương Hựu đối xử với cô tốt như vậy, thế mà cô vẫn trăn trở về vết thương lòng trước đây phải gánh chịu, điều này thật không công bằng với anh. Đã hẹn hò với nhau rồi, cô cũng nên thẳng thắn và mạnh dạn như anh.
Một lúc sau, Chương Phương Hựu nhẹ nhàng đưa bàn tay ấm áp ra nắm chặt lấy tay Thẩm Xuân Hiểu, cô bỗng thấy căng thẳng đến mức cứng đờ sống lưng. Ánh mắt Chương Phương Hựu nhìn cô qua gương chiếu hậu tràn đầy niềm vui. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh như dần xua đi cảm giác căng thẳng của Thẩm Xuân Hiểu. Cô cũng mỉm cười đáp lại ánh mắt anh.
Nhận được sự khích lệ từ ánh mắt người yêu, Chương Phương Hựu bỗng chuyển vô lăng, dừng xe bên đường, Thẩm Xuân Hiểu định thần lại, bất giác cảm thấy kinh ngạc, nhìn gương mặt anh đang sát lại gần.
Anh khàn giọng nói: “Xuân Hiểu, nụ cười của em thật đẹp. Anh không kìm nổi, để tránh tai nạn vì phân tâm, anh nghĩ, chúng ta nên dừng lại một chút rồi đi tiếp…”. Anh ghé sát hơn, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt cô, ấm áp, tê tê, anh sắp hôn cô.
Không phải họ chưa hôn bao giờ, hai tháng nay ngày nào cũng gặp nhau, từ nắm tay đến hôn môi, đó là những việc hết sức tự nhiên. Nhưng Chương Phương Hựu không kiềm chế nổi bản thân và táp xe lại bên đường để hôn cô như thế thì chưa từng xảy ra. Thẩm Xuân Hiểu nhắm mắt lại trong cảm giác hoàn toàn mới.
Bờ môi anh khẽ khàng đặt lên môi cô, nhẹ nhàng rồi dần trở nên cuồng nhiệt. Thẩm Xuân Hiểu cảm giác đầu óc mình không thể nghĩ gì được nữa, cảm xúc thật đến thế, hơi thở ấm áp đến thế, nhịp thở quyện vào nhau, sự va chạm của môi và răng, sự vấn vít của hai đầu lưỡi, tất cả khiến Thẩm Xuân Hiểu như đang đánh mất chính mình trong nụ hôn cuồng nhiệt, không ngăn nổi sự hoảng loạn trong lòng.
Chương Phương Hựu hơi thở gấp gáp, ánh mắt mê loạn, tay run rẩy cởi bỏ y phục của cô.
Thẩm Xuân Hiểu đang mơ màng đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt kia cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng đẩy tay anh ra, giãy giụa, khẩn thiết nói: “Đừng… đừng, em vẫn chưa chuẩn bị… cho em chút thời gian…”.
Chương Phương Hựu nhìn ánh mắt như đang che phủ một làn sương mù của cô, đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi và run rẩy, sự giãy giụa và cả cự tuyệt nữa, anh biết, cô thực sự chưa sẵn sàng. Dừng mọi động tác trong vài giây, anh nhẹ nhàng hôn cô, nói vẻ áy náy: “Xin lỗi, anh, anh thực sự không kiềm chế được cảm xúc!”, sau đó ngồi thẳng dậy.
Thẩm Xuân Hiểu thở phào, kéo chiếc áo đã bị anh cởi mất một nửa lên, chỉ cảm giác hai má nóng như lửa đốt, nụ hôn kia mãnh liệt nhường ấy, thiếu chút nữa nó đã thiêu rụi lý trí của cô, nhưng, trước nụ hôn mãnh liệt và cảm giác hoang mang mê mẩn ấy, vì sao cô vẫn có thể lý trí như vậy?
Thẩm Xuân Hiểu không hiểu nổi lòng mình, đó là một bản năng khi đối diện với anh, hay do cô không thể trút bỏ hoàn toàn gánh nặng tâm lý?
Xe khởi động, Thẩm Xuân Hiểu lén nhìn Chương Phương Hựu với ánh mắt áy náy, thấy gương mặt anh vẫn dịu dàng như thế, cô khẽ thở phào.
Cô không thể “dỡ bỏ lệnh cấm” của bản thân, may mà Chương Phương Hựu hiểu và cho cô thời gian để thích ứng, để tiếp nhận. Cô vô cùng cảm kích với sự quan tâm chăm sóc của anh.
Từ sau hôm ở trên xe bị Thẩm Xuân Hiểu cự tuyệt, Chương Phương Hựu dường như càng tôn trọng cô hơn, cho dù hai người đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, nhưng chỉ cần ánh mắt Thẩm Xuân Hiểu có vẻ miễn cưỡng, anh không dám tiến thêm bước nào nữa.
Còn trong công việc, tất cả đều thuận lợi, Lư Hạo Tường dù tan ca hay trong giờ làm, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, có lẽ vội về nhà cùng mẹ. Lúc gặp nhau vì công việc, anh cũng không nói những lời sâu cay như trước nữa. Có điều, anh như có tâm sự gì đó mỗi khi thấy Thẩm Xuân Hiểu không nén được nụ cười hạnh phúc và ánh mắt dịu dàng dành cho Chương Phương Hựu.
Thẩm Xuân Hiểu đã hoàn toàn không để ý tới anh, dường như cô quên rằng anh từng là kẻ thù không đội trời chung của mình, quên hai người trước đây đã căng thẳng thế nào, mà mỉm cười nhìn anh mỗi lần gặp nhau. Tình yêu đã làm cô thay đổi rất nhiều, nụ cười thân thiện luôn nở trên môi, dù với bất kỳ ai.
Đương nhiên cô cũng chia sẻ hạnh phúc của mình với bạn thân. Về mối tình này, Triệu Yến Minh là người ủng hộ nhất, bất luận trong điện thoại hay lúc gặp gỡ, Yến Minh đều khích lệ Thẩm Xuân Hiểu hãy giữ chặt lấy Chương Phương Hựu. Nhưng bây giờ Thẩm Xuân Hiểu lại là người ở thế bị động, mười ngày thì có đến tám, chín ngày cô bị Chương Phương Hựu giữ bên mình.
Vốn là người hiểu rõ nhất về mối tình trước đây của Thẩm Xuân Hiểu, vừa thấy những bức ảnh của Chương Phương Hựu trong email mà Thẩm Xuân Hiểu gửi đến, An Châu đã không mấy vui vẻ.
Thực ra Chương Phương Hựu và Hạ Quảng Thần cũng chỉ giống nhau bảy phần, nhưng đã bốn năm không gặp, huống hồ Hạ Quảng Thần lại là người cho Thẩm Xuân Hiểu biết thế nào là ngọt ngào cũng như cay đắng trong tình yêu, bởi thế, cô có thể coi hai người như một.
Vì vậy, đối với niềm hạnh phúc mà Thẩm Xuân Hiểu thổ lộ, An Châu luôn giữ vững một thái độ, nói: “Xuân Hiểu, tớ luôn cảm thấy không phải cậu yêu anh ta thật lòng, hai người đã bàn tới chuyện kết hôn chưa? Cậu có hạnh phúc và mong đợi không? Hay là, cậu cảm thấy cần tìm một người để kết hôn, mà người này có thể hiểu được những ngọt ngào cũng như đau khổ trong lòng cậu? Nếu cậu vẫn còn phân vân thì đừng vội kết hôn. Kết hôn là chuyện cả đời đấy!”.
Cô lại nói: “Xuân Hiểu, sao tớ chẳng thấy vui với mối tình này của cậu thế nhỉ? Tớ nghĩ, cuộc tình này sẽ không có kết quả, có lẽ, cậu vẫn chưa thực sự biết yêu!”.
Thẩm Xuân Hiểu cũng tự hỏi lòng, nhưng hoàn toàn không thể phân biệt được, cô nghĩ, đó chắc chắn là tình yêu. Trái tim và cảm giác của cô đều đã chấp nhận anh. Cô tin rằng chẳng bao lâu nữa, bản thân cũng có thể chấp nhận anh như thế.
Hôm nay có một cuộc họp với bộ phận Kế hoạch, Lư Hạo Tường đưa ra suy nghĩ về kiểu dáng mới, những tấm ảnh được chiếu lên bức tường trắng, anh phân tích tỉ mỉ kiểu dáng mới cũng như những nỗ lực và thay đổi mà bộ phận Thị trường cần làm, ngay cả các chi tiết nhỏ, anh cũng giới thiệu cụ thể một lượt. Anh cho rằng kiểu dáng mới lần này nếu thâm nhập vào thị trường thì chắc chắn sẽ nhận được sự hoan nghênh của các cô gái hiện đại, song quyền uy của bộ phận Thị trường lại nằm trong tay Thẩm Xuân Hiểu nên anh muốn nghe ý kiến của cô, bèn hỏi: “Giám đốc Thẩm, cô thấy được chứ?”.
Không có tiếng trả lời.
Lư Hạo Tường rất bất ngờ, trong các cuộc họp khác, dù anh không hỏi, cô cũng sẽ nêu lên quan điểm của mình, hay vì những kiến giải bất đồng mà tranh cãi với anh đến cùng, hoặc vị quan điểm giống nhau mà nhiệt tình thảo luận, còn bây giờ thì sao? Anh nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Xuân Hiểu một tay nghịch cây bút, tay còn lại chống cằm, khóe môi hé cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không để suy nghĩ vào trong buổi họp.
Anh kiên nhẫn đưa mắt nhìn cô, cao giọng nói: “Giám đốc Thẩm!”.
Thẩm Xuân Hiểu giật mình, định thần lại rồi tiện miệng nói: “Anh cứ tiếp tục trình bày đi, tôi đang nghe!”. Nói rồi, cô trở về với dáng vẻ tươi cười như trong mơ, tiếp tục mơ mộng.
Hôm qua, sau khi ăn tối dưới ánh nến cùng Chương Phương Hựu, anh đã đưa cô về nhà và ghé qua phòng cô. Nếu như không phải vì cơ thể cô không tiện thì có lẽ, họ đã hoàn thành cử chỉ thân mật nhất rồi. Nhưng, điều này không ảnh hưởng tới sự lãng mạn của hai người, họ cùng nhảy điệu Valse trong phòng khách. Không ngờ Chương Phương Hựu lại nhảy giỏi đến thế. Đối diện với ánh mắt chứa chan tình cảm của anh, cô có cảm giác mình như đang đi trên mây, vô cùng thoải mái và hạnh phúc, sau đó hai người cùng chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, cô vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc tối qua, nhớ lại những lời nói đầy tình tứ của Chương Phương Hựu, nhớ lại ánh mắt dịu dàng, cái ôm ấm áp và hơi thở nóng bỏng của anh, tuy cơ thể chưa hòa làm một nhưng tâm hồn lại vô cùng gần gũi.
Bây giờ, cô vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc tối qua, nhớ lại nhwgnx lời nói đầy tình tứ của Chương Phương Hựu, nhớ lại ánh mắt dịu dàng, cái ôm ấm áp và hơi thở nóng bỏng của anh, tuy cơ thể chưa hòa làm một nhưng tâm hồn lại vô cùng gần gũi.
Bỗng nhiên, bộp bộp bộp, mấy âm thanh vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ ấy, trở về với hiện thực. Cô giống như một chú hươu con giật mình kinh hãi, ngước ánh mắt hoảng loạn lên bỗng thấy gương mặt Lư Hạo Tường chỉ gần trong gang tấc.
Ánh mắt anh đang lóe lên tia nhìn châm chọc, thấy đôi mắt cô cuối cùng cũng lấy lại tâm điểm, anh “hứ” một tiếng rồi nói: “Thẩm Xuân Hiểu, xin cô đấy, bây giờ đang là cuộc họp, đang trong giờ làm việc, cô có thể đừng ngẩn ngơ thế nữa được không?”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn xung quanh, đương nhiên cô biết đang ở trong phòng họp, nhưng vì sao căn phòng chỉ có anh và cô chứ? Những người khác đâu hết rồi?
Nhìn ra thắc mắc của cô, Lư Hạo Tường lạnh lùng giải thích: “Tôi thấy bộ dạng cô thế này thì không thể họp được nên bảo họ đi hết rồi”. Anh nheo mắt nhìn cô, chua ngoa và khinh miệt nói: “Tôi nói này Giám đốc Thẩm, không phải cô đang nghĩ tới chuyện tình yêu đấy chứ? Nó khiến cô không phân biệt được ngày đêm, không phân biệt nổi công việc và cuộc sống sao? Nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của cô kìa! Hồn cô có còn gắn trên thể xác không đấy?”.
“Anh quan tâm tôi sao?” Thẩm Xuân Hiểu biết mình đã quá phân tâm, ngay cả việc Lư Hạo Tường đã trình bày những gì, mấy nhân viên trong hai bộ phận rời khỏi phòng họp lúc nào, cô cũng chẳng phát hiện ra. Nhưng, Lư Hạo Tường nói thế là ý gì chứ? Hai má cô ửng hồng, thẹn quá hóa giận, liền phản bác: “Tôi ngẩn ngơ thì sao? Tôi như thế là vì hạnh phúc, anh có muốn ngẩn ngơ cũng chả có cơ hội đâu!”.
Lư Hạo Tường nghe những lời nói ngang ngược của cô, bực bội đến mức đỏ mặt, trừng mắt, nói: “Ai thèm quan tâm tới cô. Song bây giờ đang là giờ làm việc, một mình cô thơ thẩn thì không sao, nhưng làm lãng phí thời gian của người khác mà cô vẫn còn giở lý lẽ hùng hồn như thế, dám hỏi liệu cô có biết viết hai từ hổ thẹn như thế nào không?”.
Thẩm Xuân Hiểu biết hai từ hổ thẹn viết như thế nào, hơn nữa bây giờ trong lòng cô thực sự cảm thấy hổ thẹn, bị Lư Hạo Tường nói như thế, cô chịu đuối lý nhưng không thể giảm khí thế được, bèn bực bội nói: “Tôi lãng phí thời gian của ai? Lư Hạo Tường, thiết kế là chuyện của bộ phận các anh, tôi chịu đến đây họp đã lãng phí rất nhiều thời gian của tôi rồi, ai quy định tôi phải chú tâm trong toàn bộ cuộc họp chứ? Hơn nữa, một mình tôi không để tâm thì đó là chuyện của riêng tôi, anh trình bày về thiết kế của anh mà lại bắt buộc tất cả mọi người đều phải nghe à? Anh quá coi trọng công việc của mình rồi đấy!”.
Lư Hạo Tường trừng mắt, nói những cô gái khi yêu chỉ số IQ bằng không thật sự có căn cứ, trước mắt anh chính là một ví dụ sinh động. Đường đường là một giám đốc Thị trường, một người quản lý bậc trung lanh lợi, mạnh mẽ của công ty, vậy mà lúc này cũng có thể làm ra những chuyện hàm hồ nhường ấy. Thế nào gọi là nói chuyện với người không hiểu lý lẽ? Thế nào gọi là ông nói gà bà nó vịt? Nếu bây giờ anh tiếp tục đấu lý với cô, tiếp tục cùng một người có chỉ số IQ bằng không tranh luận về chuyện thế nào là lãng phí thời gian, thế nào là hợp tác bộ phận, thì đó mới là sỉ nhục trí tuệ của anh.
Lư Hạo Tường không tranh luận nữa, cười và nói vô cùng thân thiết: “Đúng, tôi quá đề cao công việc của mình, tôi tính tình không tốt, xin lỗi cô”.
Thế này là thế nào? Thẩm Xuân Hiểu đảo mắt, cảnh giác nói: “Không cần thế, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân”.
Lư Hạo Tường càng tươi cười thân thiết hơn: “Thẩm Xuân Hiểu, tôi thật sự rất bái phục cô!”.
“Bái phục tôi điều gì?” Thẩm Xuân Hiểu hỏi.
“Bái phục cô lại có thể ngốc nghếch đến mức ấy, không phải người phụ nữ nào nghe mấy câu nói đường mật cũng quên luôn cả họ mình là gì như thế đâu, vậy mà cô làm được điều đó. Thẩm Xuân Hiểu, nếu tôi không bái phục cô thì còn có thể bái phục ai chứ? Tôi rất hiếu kỳ, cô không muốn bị ế nhưng dù sao cũng đã ế rồi, có muốn lấy chồng thì cũng không đến mức ngồi nghĩ như thế chứ, có được quả hồng thối lại cho rằng nó thơm phức, chỉ số IQ của cô đã tụt xuống con số không rồi sao?”
“Lư Hạo Tường, anh mới là quả hồng thối, anh mới là người có chỉ số IQ tụt xuống không ấy!” Thẩm Xuân Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt tươi cười chế giễu kia, thật muốn đấm cho một cái rụng răng. Cho dù Chương Phương Hựu có anh tuấn, ưu tú, dịu dàng, ân cần, lịch sự hơn anh ta thì anh ta cũng không cần đố kỵ đến mức ấy. Nói người ta là quả hồng thối, đúng là đồ tiểu nhân nói xấu người khác sau lưng, thật đáng hổ thẹn.
Nhìn bộ dạng tức đến mức phát run của cô, Lư Hạo Tường rất điềm tĩnh, lạnh lùng liếc cô một cái rồi ra khỏi phòng họp, để lại cho cô một hình bóng ngạo mạn.
Thẩm Xuân Hiểu một mình ngồi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Lư Hạo Tường chính là điển hình của mẫu người ngứa mắt khi thấy người khác hạnh phúc, bản thân không ăn được nho thì lại đi nói nho người khác ăn là nho chua. Đối với lời nói của loại người này, cô thực sự không cần phải để tâm tới.
Nhưng, anh ta công kích mình dễ dàng như thế, lẽ nào phong thủy lại xoay vần rồi? Bây giờ là lúc Lư Hạo Tường chiếm thế thượng phong?
Cô hậm hực thu dọn sổ ghi chép trên bàn rồi nhanh chóng trở về phòng mình.
Vừa đẩy cửa ra, cô còn tưởng mình đi nhầm phòng, Lư Hạo Tường đang ung dung ngồi trên ghế, cúi người chăm chú viết gì đó, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Cô lùi lại một bước, nhìn ngó xung quanh, đây rõ ràng là phòng làm việc của mình mà, Lư Hạo Tường lại uống nhầm thuốc rồi, mà cũng chẳng phải lần đầu tiên anh ta chiếm địa bàn của người khác như thế.
Cô bước vào, gõ lên mặt bàn rồi nói: “Phiền anh nhìn cho rõ, anh bị mù màu hay mắc chứng đãng trí của người già? Ngay cả phòng làm việc mà cũng đi nhầm sao? Lại còn nhầm liên tục nữa?”.
Lư Hạo Tường đang dùng bút chì vẽ sột soạt gì đó trên giấy, bị cô quấy rầy, khẽ chau mày, bực bội nói: “Thế nào, nói chuyện tình yêu mà rì rầm như chú chim sẻ thế? Cô yên tĩnh một chút không được sao?”.
Thế này thì thực sự là khách hóa chủ rồi, Thẩm Xuân Hiểu lại vỗ bàn, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhở: “Anh Lư Hạo Tường, anh đã quen thói tác oai tác quái ở phòng làm việc của người khác rồi thì thôi, dựa vào đâu mà bắt người khác phải thích nghi với tâm trạng của anh chứ? Mời anh đi cho!”.
Cổ tay Lư Hạo Tường chuyển động rất nhanh, hoàn thiện những đường nét cuối cùng cho bản phác thảo, anh ngẩng lên nhìn cô với nụ cười chế giễu, lạnh lùng nói: “Hiệu quả ánh sáng của căn phòng này thật tốt, ngồi ở đây cũng rất có cảm hứng. Trong thời gian cô ngẩn ngơ thơ thẩn thì tôi đã hoàn thành một mẫu thiết kế. Thẩm Xuân Hiểu, cứ theo tình hình hiện nay của cô, tôi cảm thấy căn phòng này chẳng mấy chốc không thuộc về cô nữa đâu. Tôi cứ đi tìm cảm hứng trước, có gì không thể chứ?”.
Ức hiếp người quá đáng, trong phòng họp, anh sỉ nhục cô chưa đủ, lại còn chạy đến văn phòng của cô để nói năng xằng bậy, cô lạnh lùng nói: “Anh đang ám chỉ gì thế?”.
Lư Hạo Tường đặt bút xuống, mỉm cười nói: “Tôi chẳng ám chỉ gì cả, tôi đang nói rất rõ ràng! Tôi nghĩ với chỉ số IQ của cô bây giờ thì mấy câu nói này của tôi chắc là uyên thâm lắm. Cô khó có thể hiểu nổi, đúng không? Cần tôi giải thích cụ thể hơn một chút chăng?”.
Còn tỏ ý miệt thị rõ ràng hơn sao? Còn khinh bỉ gay gắt hơn sao? Còn coi thường thậm tệ hơn sao? Lư Hạo Tường nhìn cô với vẻ miệt thị, khinh bỉ, coi thường như kiểu trước mặt anh không phải là một giám đốc Thị trường, mà là một người thiểu năng vậy.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng tức giận, cô đập tay xuống tờ A mà anh vừa vẽ xong, chỉ muốn dùng năm ngón tay vò nhàu tờ giấy đó rồi ném vào thùng rác. Cô nghiến răng nghiến lợi: “Lư Hạo Tường, anh mới là đồ thiểu năng trí tuệ, là kẻ ngốc, là người không hiểu chuyện! Anh đến đây để nói năng xằng bậy, anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”.
Lư Hạo Tường trừng mắt nhìn, thấy bàn tay cô đang dần xòe to, anh có thể nhìn thấy một góc bản vẽ của mình qua kẽ ngón tay cô. Nét vẽ màu xám và ngón tay kia gần nhau như thế càng làm nổi bật ngón tay trắng ngần của cô, ngay cả những mạch máu nhỏ cũng nổi lên rõ ràng.
Nếu cô muốn làm hỏng bức tranh ấy thì rất dễ dàng. Hơn nữa, hình như cô cũng đang nghĩ đến điều đó. Tuy anh có thể vẽ lại một bức khác, nhưng khi bức vẽ đầu đã bị hỏng thì việc tìm lại cảm hứng cũ là rất khó khăn, mà bức vẽ sau chưa chắc đã tốt như thế.
Anh vội đứng lên để lấy lại bức tranh. Nhân lúc năm ngón tay kia chưa kịp nắm lại, anh liền đưa tay phải nắm chặt tay cô, còn tay trái nhanh chóng giật lại bản vẽ.
Hai bàn tay chạm vào nhau, anh và cô đều sững sờ, nhìn chằm chằm đối phương, ba giây sau Lư Hạo Tường cuống quýt buông tay, thứ anh đang nắm tựa hồ như không phải một bàn tay, mà là một củ khoai lang nóng hổi. Thẩm Xuân Hiểu cũng vội vàng rụt tay lại. Cách nhau một chiếc bàn làm việc, hai người bất giác có chút lúng túng.
Thẩm Xuân Hiểu chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng ran, cái nóng ấy nhanh chóng lan xuống da thịt, ngấm vào mạch máu rồi chạy thẳng lên vai. Cô biết Lư Hạo Tường vì muốn lấy lại bản vẽ nên mới làm thế chứ không phải cố ý, nhưng vẫn có chút bực bội bèn hậm hực trừng mắt nhìn anh. Tuy anh đã buông tay song cảm giác nóng rát ấy vẫn còn, vẫn đang in dấu trên da thịt cô, không thể tan biến đi ngay được.
Lư Hạo Tường không kịp nghĩ nhiều, lúc lấy được bản vẽ, anh mới cảm giác bàn tay phải của mình đang nắm tay cô. Tay cô thật ấm và mịn, giống như một viên ngọc vậy. Hai tay chạm nhau, cảm giác thật kỳ lạ, một cảm giác anh chưa từng trải qua. Bản vẽ đã nắm trong tay, nhanh chóng ý thức được hành động hơi lỗ mãng của mình, anh rụt tay về, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy thì vẫn còn mãi.
Thẩm Xuân Hiểu thực sự không định làm hỏng bức vẽ ấy, dù có tức giận đến đâu, cô cũng sẽ không trút giận lên thành quả lao động của người khác, cô chỉ muốn dọa anh một chút mà thôi. Nhìn thái độ của Lư Hạo Tường lúc này, có lẽ anh thật sự coi cô là người ngang tang, hống hách. Đây chính là sự sỉ nhục đối với nhân cách của cô. Hơn nữa, anh lại dùng bạo lực để lấy lại bức vẽ dưới tay cô, cô thật sự vừa tức giận vừa phẫn nộ, trong chốc lát không nói được câu nào, hai má ửng hồng, thần sắc lúng túng.
Lư Hạo Tường đã lấy lại được bản vẽ và cũng khôi phục lý trí, vội vàng nói: “Xin lỗi!”. Nói xong anh lại hối hận, không nói còn tốt, nói ra rồi chẳng phải sẽ càng lúng túng hơn sao?
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng nhằm che đi nỗi hoảng loạn vô duyên vô cớ xâm chiếm trong lòng, không hề để ý tới lời xin lỗi của anh, miệng hùm gan sứa nói: “Bây giờ có thể đem bản vẽ của anh đi được rồi chứ? Tôi còn bận việc!”.
Lư Hạo Tường liếc nhìn bản vẽ rồi bước ra khỏi bàn làm việc của cô.
Thẩm Xuân Hiểu cũng bước vào, hai người chạm vai nhau. Mặt cô vẫn còn hơi nóng, trong lòng bực bội, đúng là gặp ma, lại bị anh ta túm cho một cái, khiến mình lúng túng như kẻ làm việc xấu vậy.
Lư Hạo Tường vẫn chưa đi, đợi Thẩm Xuân Hiểu ngồi xuống, anh nói: “Tôi có chuyện cần nói với cô”.
Không có tiếng trả lời.
Anh liếc nhìn gương mặt hết sức căng thẳng như đang suy nghĩ gì đó của cô, căn bản là không nghe thấy những lời anh nói.
Lư Hạo Tường chau mày, cô ấy lại phân tâm rồi. Anh chán nản lắc đầu rồi gõ gõ xuống bàn: “Thẩm Xuân Hiểu, hồn cô đã quay trở về chưa?”.
Thẩm Xuân Hiểu không đề phòng nên lại bị giật mình trước giọng nói đột ngột ấy, cô ngẩng lên nhìn Lư Hạo Tường, bực bội nói: “Sao anh còn chưa đi?”.
Lư Hạo Tường bất giác nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm toát lên vẻ bực bội, nhưng một lúc sau đôi mày ấy lại giãn ra, nhẫn nại nói thêm lần nữa: “Tôi có chuyện cần nói với cô!”.
“Chuyện gì?” Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy không được thoải mái khi bị anh nhìn xuống, vội hỏi ngay.
Lư Hạo Tường giở tờ A trong tay ra, rồi lấy bút chì viết lên đó chứ “Giả”.
Nhìn chữ ấy, Thẩm Xuân Hiểu bỗng sững sờ, lại ngước nhìn Lư Hạo Tường, cảm giác chẳng hay ho chút nào, bèn chau mày nói: “Anh muốn nói thì ngồi xuống, sợ không ai biết chiều cao của mình sao?”.
“Cô…” Lư Hạo Tường nhíu mày, há miệng muốn công kích, nhưng chỉ hậm hực: “Thôi đi, nam nhi không chấp phụ nữ!”, sau đó ngồi đối diện cô.
Giả Lạc Sơn dạo này ngày một nham hiểm, không tiếc giở những thủ đoạn hãm hại người khác, mặc dù điều đó chẳng có lợi gì cho bản thân. Lư Hạo Tường thấy chướng mắt với những kẻ tiêu nhân như thế, biết ông ta động thủ nên muốn nhắc nhở đôi chút. Chỉ là thái độ lúc này của Thẩm Xuân Hiểu thực sự không hay cho lắm, nhưng nghĩ đến xích mích trước đây của hai người, bây giờ Thẩm Xuân Hiểu như thế cũng có thể coi là khiêm nhường rồi.
Hơn nữa, anh là đàn ông, nói chuyện lớn không chú ý đến những điều vặt vãnh, lại càng chẳng chấp nhặt với phụ nữ. Nhưng, bảo anh tươi cười trò chuyện thì anh không làm được.
Hai người nói chuyện một lúc, Thẩm Xuân Hiểu hoàn toàn bái phục sự nhạy bén của Lư Hạo Tường, nếu anh đứng về phe Giả Lạc Sơn thì chẳng biết cô sẽ thất bại thảm hại thế nào. Không hiểu sao anh lại đứng về phía cô chứ? Là ra tay vì trượng nghĩa hay sợ bị người khác qua cầu rút ván?
Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt gượng gạo của anh, biết thái độ của anh đối với mình chẳng vui vẻ gì, Thẩm Xuân Hiểu thầm cười nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, liếc nhìn chữ “Giả” rồi hỏi: “Anh định giúp tôi sao?”.
Lư Hạo Tường đảo mắt, trầm nét mặt và kìm giọng nói: “Bớt tự phụ đi sẽ tốt hơn đấy, tôi chỉ giúp chính bản thân mình thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, cười nói: “Được, được, thế thì cứ coi như giúp bản thân anh đi. Chúng ta nói về vấn đề chính nhé”. Cô lại nhìn chữ ấy một cái rồi tiện tay rút cục tẩy trong ống bút ra, nhẹ nhàng tẩy, vừa tẩy vừa nói: “Xem ông ta sẽ chọn lựa thế nào, nếu ông ta không có ý định chĩa vào tôi nữa mà dừng lại như thế này, tôi cũng sẽ cho qua; còn nếu ông ta vẫn muốn loại trừ tôi thì tôi cũng chỉ còn cách tự bảo vệ mình thôi!”.
Lư Hạo Tường nhìn từng động tác di tẩy của cô, rất cẩn thận như đang làm chuyện đại sự nhưng thái độ lại vô cùng điềm đạm, khóe miệng hơi nhếch, toát lên dáng vẻ thông minh lanh lợi của một nữ quản lý. Anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi có thể làm rất nhiều việc, những gì cần cung cấp, tôi sẽ cung cấp cho cô, còn quyền quyết định là ở cô”.
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp như hoa, thoáng nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch, cười nói: “Lư Hạo Tường, anh thật thông mình!”.
“Cô có ý gì?”
“Anh cung cấp tài liệu cho tôi, chẳng phải muốn tôi làm quân tốt sao?”
Lư Hạo Tường sững sờ, cảm thấy bị sỉ nhục, bất giác giận dữ, lạnh lùng nói: “Quyền quyết định là ở cô, cô cũng có thể không làm!”.
“Anh hiểu rõ rằng dù tôi có rút lui thì ông ta cũng chẳng buông tay, anh cố tình coi tôi làm quân cờ sao?” Thẩm Xuân Hiểu cười khẩy, ánh mắt chuyển động, lấp lánh. “Nhưng, dù có là quân tốt, tôi cũng chấp nhận. Dù anh giúp tôi vì mục đích gì, tôi cũng cảm ơn anh!”
Nụ cười của cô thật đẹp, xán lạn như ánh mặt trời, Lư Hạo Tường cảm thấy hơi chói mắt, vội tránh đi rồi hứ một tiếng lấp liếm. Vẫn nụ cười chán nản như trước, anh nói: “Tôi tưởng cô không biết nói hai từ này!”. Trong lòng anh lại mắng thầm, mục đích, có thể giúp đỡ vì mục đích gì chứ? Lẽ nào Xuân Hiểu lại tưởng mình lợi dụng cô ấy,còn quân tốt nữa chứ, hứ!
Thẩm Xuân Hiểu chớp chớp hàng mi như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, chỉ đặt cục tẩy xuống rồi phủi vụn tẩy đi, cô nhìn nhìn, bộ dạng có vẻ hài lòng vì mình đã tẩy rất sạch, khóe môi dần cong để lộ nét cười, sau đó đưa bản vẽ cho anh, tươi cười nói: “Của anh đây!”.
Đó chính là bản mẫu anh vẽ, và cũng vì bản vẽ này, anh và cô còn phải gặp nhau nữa. Lư Hạo Tường nhìn bản vẽ rồi lại nhìn tay cô, sau đó nhận lấy, anh ngước lên nhìn, rồi lại nheo mắt lại. Nụ cười của cô trong sáng rạng ngời, khiến cả gương mặt bừng sáng, sinh động. Hiếm khi cô cười trước mặt anh, nụ cười ấy thực sự… nghiêng nước nghiêng thành!
Thẩm Xuân Hiểu đứng lên nói: “Tôi đi nghiên cứu thị trường, chuyện anh giúp, tôi sẽ ghi nhớ, nếu có gì cần tôi giúp, anh cứ nói!”.
Lư Hạo Tường nhìn cô, lời nói tuy qua loa nhưng lại rất chân thành, không hề giống những câu đùa giỡn, anh mỉm cười, nói: “Thật chứ?”.
“Đương nhiên, tôi đảm bảo lúc nào cũng sẵn sàng!” Thẩm Xuân Hiểu thẳng thắn trả lời.
“Lúc nào cũng sẵn sàng?” Lư Hạo Tường cười hỏi.
“Thế đã là có lòng lắm rồi!” Thẩm Xuân Hiểu liếc mắt rồi đi qua anh, vẻ mặt tinh nghịch, như cười như không, đem đến cảm giác nghịch ngợm dễ thương và dịu dàng khéo léo.
Lư Hạo Tường chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ấy. Tuy anh biết tâm trạng cô tốt như thế không phải vì mình nhưng vẫn bất giác mỉm cười, ánh mắt dõi theo bóng cô đang bước ra khỏi văn phòng, nụ cười của anh cũng dần tắt lịm, ý cười trong mắt bị khối thâm trầm che lấp.
Thẩm Xuân Hiểu thường đi nghiên cứu thị trường một mình. Cô khoác túi xách, dạo qua các cửa hàng tổng hợp và cửa hàng độc quyền, nhìn có vẻ như đang đi dạo nhưng mọi cảm giác yêu ghét của khách hàng đối với sản phẩm công ty đều lọt vào mắt cô.
Những ngày này cô dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu thị trường. Từ lần nghỉ phép trở về, Giả Lạc Sơn bề ngoài chẳng có động tĩnh gì nhưng lại âm thầm hãm hại cô mấy lần, khiến công việc của cô không được thuận lợi lắm, vừa phải đề phòng Giả Lạc Sơn, vừa phải lập công, thực sự rất khó khăn. Nếu cứ tiếp tục như thế, cô quá bị động, hơn nữa, Giả Lạc Sơn lại không phải là người dễ chịu thua. Bây giờ, cô phải tìm cơ hội phản kích.
Chỉ khi cô không ở công ty, Giả Lạc Sơn mới có thể ra tay làm nhiều chuyện. Cô đã có một số chứng cứ, lại thêm sự hợp tác cùng Lư Hạo Tường trong mấy ngày này, hễ Giả Lạc Sơn ra tay thì nhất định ông ta sẽ gặp quả báo.
Mấy ngày tiếp theo, cô vẫn đi nghiên cứu thị trường. Quan hệ với Lư Hạo Tường không lạnh nhạt mà cũng chẳng mặn nồng, không phải cô không muốn thay đổi tình hình, mà giống như những gì Nhàn Đình nói, đã quen với cách đối đãi cũ, nếu trong ba ngày liên tiếp mà không cãi lộn thì hai người sẽ cảm thấy như thiếu đi thứ gì đó.
Thẩm Xuân Hiểu cảm giác, Lư Hạo Tường và cô thật giống như thế, công việc là mối liên hệ duy nhất giữa hai người. Ngoài công việc ra, ngay cả tình cảm đồng nghiệp cơ bản họ cũng không có.
Sau khi tan ca, Thẩm Xuân Hiểu cùng Chương Phương Hựu đi ăn tối như mọi khi, cô vẫn cảm thấy bất an và mâu thuẫn. Chương Phương Hựu càng dịu dàng chu đáo, cô càng không thể cảm nhận được sự chân thành của anh. Tình yêu là điều tươi đẹp, nhưng cuộc sống thì sao? Tất cả những mối tình đẹp đẽ cuối cùng cũng sẽ hòa vào cuộc sống nhạt nhẽo. Chương Phương Hựu đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức khiến cô có cảm giác như trong mơ, vừa ngọt ngào, vừa lo lắng.
Nhưng, ngày tháng có đợi chờ, cuộc sống mới thêm thú vị, chí ít thì ngày nào cũng rất vui vẻ.
Gần đến trưa, cô từ trung tâm thương mại Hoa Vũ đi ra, chầm chậm theo con đường dành cho người đi bộ, bên lề hàng cây xanh tươi, cao vút. Cô đứng dưới tán cây, ánh mặt trời che khuất bởi những tán lá xanh, chỉ có vài ánh sáng nhỏ le lói rọi xuống, chẳng khác gì muôn vàn nét nguệch ngoạc đứa bé nào đó nghịch ngợm vẽ lên nền đất.
Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng rất tốt, nhãn hiệu mới trong quầy hàng Hoa Vũ bán rất chạy. Từ lần tổ chức thành công buổi triển lãm sản phẩm mới đến nay, nhãn hiệu ấy rất có ưu thế trên thị trường. Vào Hoa Vũ chính là một hiệu ứng quảng cáo mà có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể đạt được. Đây đều là thành quả của sự nỗ lực, sự gặt hái của trí tuệ mà Thẩm Xuân Hiểu đã bỏ ra, bởi thế cô luôn mang trong lòng niềm vui của một người thành công. Những bực bội lúc sáng bởi tranh luận với Lư Hạo Tường đã sớm bị cô quẳng lên chín tầng mây.
Cô biết, lần tranh luận này vẫn là do mình lơ đãng, vì đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu nên thời gian gần đây cô thường không tập trung. Lúc ấy, Lư Hạo Tường đang giải thích với mọi người về những mẫu thiết kế mới đang được chiếu trên tường, nhìn bộ dạng không tập trung của Thẩm Xuân Hiểu, anh vô cùng tức giận. Thẩm Xuân Hiểu đuối lý, nếu đổi lại là người khác, cô đã vội vàng nói lời xin lỗi nhưng đó lại là Lư Hạo Tường nên cô kiên quyết không chịu nhận sai. Lư Hạo Tường giận cô không tập trung, cô giận Lư Hạo Tường mượn cớ làm lớn chuyện. Sau đó, cô hậm hực đi ra khỏi phòng họp.
Không biết vì đã quen với nhiều lần như thế, hay do đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu và thật sự lĩnh hội được sự tinh túy của từ “phải khoan dung độ lượng thì mới làm nên nghiệp lớn”, nên đi dạo một vòng quanh các cửa hàng, cô đã quên sạch nỗi bực bội ban sáng.
Bữa sáng ăn vội, lại phải tiêu hao sức lực cho việc nghiên cứu thị trường nên cô rất đói, nhìn xung quanh thấy một tiệm bánh Tây cách đó khoảng hơn ba mươi mét, cô quyết định đến đó để đối phó với cái dạ dày trống rỗng đang kêu gào của mình.
Vừa đi được mấy bước, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi hai người đàn ông bên trái. Một người mặc âu phục màu tro, dáng người cao to, người còn lại mặc âu phục xanh, vô cùng phong độ.
Một là Lư Hạo Tường.
Người còn lại là Chương Phương Hựu.
Sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?
Hai người đang nói chuyện, từ sắc mặt và biểu cảm có thể thấy cuộc trò chuyện hình như không vui vẻ cho lắm. Thậm chí còn tranh cãi gì đó.
Thẩm Xuân Hiểu vừa nghi hoặc vừa lo lắng, vội bước thêm mấy bước nữa, bỗng thấy tay phải của Chương Phương Hựu nắm chặt cổ áo Lư Hạo Tường, ngón trỏ của tay trái hằm hằm chỉ vào mặt anh. Lư Hạo Tường sắc mặt lạnh lùng, không biết anh nói câu gì mà Chương Phương Hựu hậm hực bỏ tay xuống.
Vì đứng cách quá xa nên không biết nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Thẩm Xuân Hiểu gọi lớn: “Phương Hựu!”.
Hai người đàn ông cùng ngoái nhìn, họ lại nhìn nhau rồi lập tức lùi lại một bước, kéo khoảng cách thành một bước lớn.
Thẩm Xuân Hiểu đi đến kéo tay Chương Phương Hựu, hỏi: “Phương Hựu, sao anh lại ở đây? Anh quen anh ta sao?”.
“Không quen!” Sắc mặt Chương Phương Hựu không tốt lắm.
“Hai người nói chuyện gì thế?” Cô nhìn Chương Phương Hựu, rồi lại nhìn Lư Hạo Tường. Lúc này Lư Hạo Tường đang chỉnh lại chỗ áo vừa bị Chương Phương Hựu túm.
“Không có gì, biết anh ta là đồng nghiệp của em, vô tình gặp nên nói chuyện chút thôi!” Chương Phương Hựu nói, “Xuân Hiểu, anh có việc bận đi trước đây!”.
Thẩm Xuân Hiểu gọi: “Phương Hựu!”.
Chương Phương Hựu đã vội cất bước đi.
Sắc mặt Phương Hựu khó coi như thế, vừa nhìn là biết hai người trò chuyện chẳng vui vẻ chút nào, Lư Hạo Tường và anh ấy quen nhau sao? Nếu thật sự hai người không quen thì Chương Phương Hựu không thể bỗng dưng nói chuyện với Lư Hạo Tường, hơn nữa, hai người đâu chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm? Cô nhìn Lư Hạo Tường với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lư Hạo Tường đã chỉnh sửa xong chỗ áo kia, sắc mặt lạnh tanh.
Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Lư Hạo Tường, đừng nói với tôi là không có chuyện gì. Tôi đã nhìn thấy rất rõ hai người cãi nhau, anh nói cho tôi biết, hai người vì sao lại cãi nhau? Vì tôi à?”.
Lư Hạo Tường liếc cô một cái rồi nói: “Vì cô? Vì sao lại phải là cô?”, rồi quay người bước đi.
Thấy sự né tránh trong mắt anh, Thẩm Xuân Hiểu tiến thêm mấy bước đến trước mặt anh, nói: “Lư Hạo Tường, anh đừng chối, hai người vì tôi nên mới cãi nhau, có phải không? Vì sáng nay cãi nhau với tôi nên anh mới tìm đến làm phiền Chương Phương Hựu à? Trước mặt anh ấy, anh đã nói xấu tôi những gì mà khiến anh ấy tức giận như vậy?”.
“Tôi nói xấu? Tôi thì có thể nói xấu gì chứ?” Lư Hạo Tường vừa nghe đã nổi giận.
“Này, này, này, đừng có dùng sự tức giận ấy để lấp liếm hành vi của anh.” Thẩm Xuân Hiểu bực bội chỉ chỉ vào ngực anh, tỏ ra hiểu lý lẽ: “Tôi biết, anh là người nhỏ mọn nên đã để bụng những ấm ức với tôi lúc sáng, khi gặp Chương Phương Hựu, anh lại nói xấu tôi, có đúng không? Anh làm xấu hình tượng của tôi trong lòng anh ấy? Anh làm hỏng mối quan hệ của chúng tôi, có đúng không?”.
Lư Hạo Tường chau mày, những lời cô ấy nói không phải là chất vẫn, mà là lời bình của cô ấy dành cho mình, nhỏ mọn, phá hỏng mối quan hệ của hai người, từng câu từng chữ như dao cứa. Lư Hạo Tường thật sự tức giận, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Thẩm Xuân Hiểu, cô không cần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thế đâu!”.
“Tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?” Thẩm Xuân Hiểu cười mỉa. “Anh vốn là tiểu nhân, lẽ nào lại cần tôi lấy lòng quân tử để đo bụng dạ tiểu nhân? Nói cho anh biết nhé Lư Hạo Tường, anh đừng mơ, tình cảm của chúng tôi rất tốt, anh không thể phá hỏng được. Anh hãy tỉnh lại đi!”.
“Thẩm Xuân Hiểu, cô đừng quá đáng!”.
“Tôi quá đáng hay anh quá đáng? Lư Hạo Tường, anh giở thủ đoạn chia rẽ chúng tôi, anh tưởng mình thông minh lắm sao? Làm người không nên như thế, chẳng phải sáng nay đã tranh luận vài câu sao? Chẳng phải tôi đã không để tâm lúc anh nói sao? Anh muốn thấy tôi đau lòng, buồn bã, muốn thấy tôi bị tổn thương chứ gì? Anh còn muốn gì nữa?” Cô chuyển đề tài, chuyển luôn cả ngữ khí nhạo báng, nói: “Hay là hạnh phúc của tôi làm anh chướng mắt, khiến anh ngẫm mà xót thương cho bản thân? Khiến anh nhìn thấy người khác ăn nho mà miệng cũng chua? Bản thân anh cô đơn đến già nên anh muốn kéo thêm người khác chịu cùng cảnh ngộ với mình chứ gì? Anh không thể chịu được khi thấy người khác hạnh phúc hay sao?”.
Lư Hạo Tường tức đến nỗi cổ nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa thấy cô gái nào ngốc nghếch như cô!”. Nói xong, anh nhìn cô chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
“Này… tôi chưa nói xong mà, Lư Hạo Tường, anh tự thấy mình đuối lý nên bỏ đi sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu mang theo nụ cười thắng lợi ném ánh nhìn về phía Lư Hạo Tường đang dần xa, nhưng nghĩ đến sắc mặt khó coi của Chương Phương Hựu thì sự hả hê vừa trỗi dậy cũng tan đi mất. Không biết Lư Hạo Tường đã nói với Chương Phương Hựu những gì, tên tiểu nhân ấy chắc chắn sẽ không nói lời hay, không ngờ anh ta lại thù dai đến vậy, mối thù buổi sáng mà để đến tận trưa mới báo, lại còn báo thù vòng vo nữa chứ.
Không hiểu An Châu khi đó làm thế nào mới chịu đựng nổi anh ta.
Cô phải gọi điện cho Chương Phương Hựu hỏi xem rốt cuộc Lư Hạo Tường đã nói những gì.
Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, chắc Chương Phương Hựu, hai người đúng là có thần giao cách cảm. Cầm điện thoại lên xem, người gọi đến lại là An Châu. Cô cũng vừa nghĩ đến An Châu, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, tuy chỉ tới qua đường điện thoại. Lúc này đã quá trưa, bên An Châu đang là buổi tối, xem ra hơn một tháng nay không liên lạc, An Châu lại có chuyện vui gì muốn chia sẻ đây.
Thẩm Xuân Hiểu lập tức quên luôn chuyện về Lư Hạo Tường, cô bắt máy, cười nói: “An Châu, lại muốn bày tỏ hạnh phúc sao?”.
Đối phương im lặng.
Thẩm Xuân Hiểu ngạc nhiên, đây không giống với phong cách của An Châu, bèn dò hỏi: “An Châu, An Châu, cậu sao thế? Cậu đang khóc à?”.
Quả nhiên An Châu đang khóc nức nở, vô cùng thương tâm, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Thẩm Xuân Hiểu lo lắng, vội nói lớn: “An Châu, cậu sao thế? An Châu, cậu nói gì đi!”.
An Châu vẫn chỉ khóc, Thẩm Xuân Hiểu vừa lo lắng vừa chẳng biết phải làm sao, tiếc là cách xa ngàn dặm nên cô không thể lập tức đến bên bạn được. Cô không biết An Châu đã gặp chuyện gì, chuyện gì mà khiến một người luôn vui vẻ, dù trời có sập cũng không sợ như An Châu lại khóc đến mức ấy? Không phải gặp vấn đề khó giải quyết thì cô ấy cũng gặp sự tổn thương rất lớn chưa bao giờ gặp phải.
Thẩm Xuân Hiểu lo lắng: “An Châu, rốt cuộc là thế nào? Cậu nói đi, nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy, xem tớ có thể giúp gì được cậu, nếu cậu không chịu nói thì làm sao tớ giúp được chứ!”.
An Châu nghẹn lời: “Xuân Hiểu, tớ… tớ chỉ muốn khóc, tớ không sao…”.
“Khóc như thế mà còn nói không sao?” Thẩm Xuân Hiểu bực bội, “Anh chàng Daniel của cậu đâu?”.
Không nhắc còn được, vừa nhắc tới, An Châu lại khóc lớn hơn.
Thẩm Xuân Hiểu ở đầu dây bên này lo lắng cuống quýt nhưng không biết phải làm thế nào, nói: “Rốt cuộc là thế nào? Daniel ức hiếp cậu sao? An Châu, cậu nói cho tớ biết đi!”.
An Châu vẫn khóc, nức nở nói: “Tớ không sao… Nghe giọng cậu là tốt rồi…”.
Thẩm Xuân Hiểu không tin, nghĩ đến An Châu đang ở đất nước xa xôi không người thân thích, nếu chỉ cãi nhau với Daniel thôi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu thật sự có người ức hiếp cô ấy, cô ấy sẽ không thể tìm ai giúp đỡ được. Hơn nữa, An Châu như thế khiến cô lo lắng, cô sợ An Châu sẽ nghĩ gì đó dại dột.
Thấy An Châu vẫn cứ khóc, không chịu nói gì, Thẩm Xuân Hiểu mềm giọng an ủi: “An Châu, cậu đừng buồn nữa, dù gặp chuyện gì, cậu cũng sẽ vượt qua thôi. Cậu phải kiên cường lên, nếu ở Canada không thấy vui vẻ thì về nước. Chí ít, ở bên này vẫn còn có tớ và Yến Minh, cậu đừng giày vò bản thân, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch đấy!”.
An Châu khóc một lúc đã cảm thấy khá lên nhiều, bèn nức nở nói: “Cậu yên tâm, tớ không sao, tớ sẽ ổn thôi…”.
Thẩm Xuân Hiểu nghe thấy tâm trạng của An Châu có vẻ đã ổn định hơn chút ít, nhẹ nhàng nói: “An Châu, chúng mình đã là bạn thân nhiều năm như thế, có chuyện gì, cậu nhất định phải nói với bọn tớ, đừng cố chịu đựng một mình, biết chưa?”.
An Châu ừm một tiếng rồi nói: “Tớ đã khá hơn nhiều rồi, Xuân Hiểu, đừng lo lắng cho tớ, tớ chỉ bỗng dưng thấy tâm trạng không được tốt lắm thôi, không sao đâu, thế nhé, bye bye!”, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Thẩm Xuân Hiểu cầm điện thoại, chau mày, An Châu như thế là sao, cô ấy là người thẳng thắn, rõ ràng lúc này cô ấy đang có tâm sự mà vẫn không chịu nói ra. Nhưng lo lắng cũng chẳng ích gì, An Châu là người thông minh, lanh lợi, chắc chắn sẽ tự giải quyết được sự việc, nếu không, không thể có chuyện gọi điện về cho người bạn thân nhất mà lại chẳng nói gì như thế.
Vốn đang đói, định đi ăn gì đó, kết quả lại gặp Chương Phương Hựu và Lư Hạo Tường, rồi nhận được điện thoại của An Châu, cảm giác đói khi nãy đã bay đi mất, vì thế cô mua chút điểm tâm, xách túi và trở về công ty.
Trên đường, cô gọi điện cho Chương Phương Hựu, anh nói tối nay có việc bận nên không thể tới đón cô được. Thẩm Xuân Hiểu nhạy bén hỏi: “Là vì Lư Hạo Tường phải không? Rốt cuộc anh ta đã nói những gì với anh?”.
Chương Phương Hựu trả lời: “Anh ta không nói gì với anh cả, Xuân Hiểu, em đừng nghĩ nhiều! Anh bận việc thật mà, tối nay anh phải đi ăn cùng khách”.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, bình thường Chương Phương Hựu cũng có khi phải đi xã giao, chén thù chén tạc với khách hàng, cô không bao giờ hoài nghi, nhưng hôm nay, anh ấy vừa cãi lộn với Lư Hạo Tường, lại nói buổi tối có việc bận, trong lòng Thẩm Xuân Hiểu khó tránh khỏi buồn phiền.
Cô không hài lòng: “Được rồi, anh đừng uống nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu!”.
Chương Phương Hựu nhẹ nhàng nói: “Anh biết mà, anh sẽ chăm sóc tốt bản thân, mai gặp lại nhé!”.
“Mai gặp lại!”.
Về đến công ty đúng giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn cả, căn phòng làm việc rộng lớn như thế mà chẳng có lấy một bóng người. Thẩm Xuân Hiểu ngồi ở khu nghỉ ngơi, đặt món điểm tâm lên bàn, nghĩ đến cuộc điện thoại của An Châu, trong lòng thầm lo lắng.
Rốt cuộc An Châu bị làm sao? Cách xa muôn trùng, một chút tin tức cũng không thể biết được, huống hồ An Châu lại chẳng chịu nói. Cô muốn gọi điện cho Yến Minh, nhưng lại thôi, bởi hai người như nhau, chuyện của An Châu lần này thật sự nằm ngoài tầm với, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần mình lo lắng là được rồi, không cần phải kéo Yến Minh cùng lo lắng nữa.
Cô bỏ miếng bánh vào miệng, ăn mà không biết mùi vị thế nào, đầu óc vô cùng rối ren. Mới ăn được vài miếng, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng bước chân ấy tiến vào văn phòng lớn rồi cứ thế đi thẳng.
Thẩm Xuân Hiểu vẫn đang nhai miếng bánh, vô tình liếc mắt nhìn, đó chính là người mặc bộ âu phục màu xám, thân hình cao to, chẳng phải Lư Hạo Tường sao? Đúng rồi, lúc trước cô còn chưa tính sổ được với anh, vì cú điện thoại của An Châu làm cô quên mất, bây giờ giữa trưa anh lại xông vào, trúng vào miệng súng của cô rồi.
Thẩm Xuân Hiểu lập tức đứng lên, tiến vài bước nhỏ đến cửa rồi nói: “Lư Hạo Tường, anh đứng lại!”.
Lư Hạo Tường đứng lại, quay đầu, nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đang hằm hằm tức giận bước nhanh ở khu nghỉ ngơi, bèn đánh mắt nhìn một lượt, rõ ràng khí thế của cô không làm anh sợ hãi.
Thẩm Xuân Hiểu đi đến trước mặt Lư Hạo Tường, anh cao hơn cô một cái đầu, hai người đứng đó, cô chỉ cần ngẩng mặt lên là có thể nhìn thẳng vào anh, thấy anh vẫn bình thản như không, liền hậm hực nghiến răng nói: “Lư Hạo Tường, anh đừng tưởng lúc trước anh bỏ đi như thế là tôi không truy cứu nữa, sau này anh hãy tránh xa Chương Phương Hựu một chút, nếu không, tôi sẽ cho anh thấy!”.
Ánh mắt Lư Hạo Tường sâu lắng, nhìn gương mặt cô, lạnh lùng nói: “Nếu cô có lòng tin vào bản thân thì có cần cảnh cáo tôi thế không?”.
“Anh…” Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, đúng là cô không có lòng tin vào bản thân, cô luôn cảm thấy mối tình này không bền vững, hơn nữa, rõ ràng hôm nay Lư Hạo Tường đã nói gì đó với Chương Phương Hựu nên sắc mặt Chương Phương Hựu mới khó coi đến thế. Cô thật sự lo lắng. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi nhận được cú điện thoại của An Châu, cô lại quên béng đi việc này, chỉ khi thấy Lư Hạo Tường, mới sực nhớ ra.
Cô bị chính bản thân làm cho mơ hồ, từ trước đến nay, cô luôn không hiểu nổi lòng mình. Nếu nói cô để ý, cô lo lắng, vì sao lại có thể quên nhanh như thế? Nếu nói cô không để ý, không lo lắng, vì sao lại cảm thấy bất an trong lòng?
Là tình bạn quan trọng hơn tình yêu, hay thứ tình cảm mà cô tưởng là thắm thiết nhưng thực ra ở trong lòng, trong tiềm thức của cô, nó không phải như thế?
Lư Hạo Tường thấy Thẩm Xuân Hiểu thẫn thờ đứng đó, chỉ nhìn cô một cái rồi đi ra.
Thẩm Xuân Hiểu đứng thẫn thờ một lúc mới quay lại khu nghỉ ngơi, thu dọn mặt bàn và quay trở về văn phòng của mình.