.
Cậu là bạn trai của nhất khối.
Mùa hè ở Nam Thành như nhốt người ta trong lồng hấp, dù quán nướng có lắp mấy cây quạt lớn quay tít trên đầu khách vẫn không thể xua đi được cái khô nóng trong không khí.
Dụ Phồn ngồi đó, cảm tưởng như vừa bị một chậu nước đá hắt thẳng mặt, xung quanh bỗng nhiên lạnh ngắt.
Dụ Khải Minh về rồi. Dụ Khải Minh ở ngay gần đây. Dụ Khải Minh đang nhìn cậu.
Từng nhận thức một đều như kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Dụ Phồn. Vai và cổ cậu vô thức trở nên căng thẳng, ánh mắt tuần tra khắp phía đầy cảnh giác, song vẫn chẳng thể tìm thấy khuôn mặt quen thuộc khiến người ta kinh tởm kia.
Tại sao lại gọi đồ cho cậu? Dụ Khải Minh nhìn thấy gì rồi? Vừa nãy cậu với Trần Cảnh Thâm... có làm gì không?
Dụ Phồn không biết giờ phút này, sắc mặt mình khó coi cỡ nào.
Trần Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn Dụ Phồn, sau đó vươn tay chạm vào đầu ngón tay căng thẳng của cậu, nhưng hắn vừa chạm vào, đối phương đã rụt tay về ngay lập tức như bị điện giật.
Động tác nhanh hơn đầu óc, Dụ Phồn sửng sốt mấy giây mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh Thâm.
"...Tay tôi dầu mỡ." Dụ Phồn tìm lại được giọng nói. Cậu nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt như bình thường, đánh mắt đi, hỏi, "Ăn no chưa?"
"Rồi."
"Thế đi thôi." Dụ Phồn cầm lấy khay sắt cuối cùng bà chủ bưng đến, để phía trên thùng rác rồi nghiêng nhẹ, đổ rào mấy xâu cánh gà vào túi nilon màu đen.
Quay về khu chung cư cũ, Dụ Phồn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là phòng đã sáng đèn. Đèn phòng khách đã cao tuổi rồi, chiếu sáng thì được chứ bật lâu sẽ gây hại cho mắt, ánh sáng le lói tạo cho người ta cảm giác áp lực, uể oải và không được thoải mái.
Ra ngoài cổng khu dân cư, áo Trần Cảnh Thâm bị người đằng sau giữ chặt.
"Cậu đừng lên." Dụ Phồn cụp mắt, không nhìn hắn, "Đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy bài thi của cậu xuống."
"Tôi đi cùng." Trần Cảnh Thâm nói.
"Bảo cậu chờ thì cậu chờ đi."
Nói xong, Dụ Phồn xoay người rời đi. Trần Cảnh Thâm vươn tay định nắm tay cậu, nhưng sau nhớ lại phản ứng khi nãy của cậu, hắn lại lần lên nắm cánh tay.
"Tôi đi lên cùng cậu." Trần Cảnh Thâm nói, "Chỉ đứng ngoài cửa chờ cậu thôi."
Mặc dù Dụ Phồn chưa từng đề cập đến quan hệ với người trong nhà cùng hắn, Trần Cảnh Thâm vẫn có thể đoán được phần nào.
Trần Cảnh Thâm không nhắc hẳn, Dụ Phồn lại thẳng thừng quay đầu nhìn hắn: "Không cần, lần trước tôi đánh lão sợ rồi, dạo này không dám chọc tôi nữa đâu. Cậu đứng ở đây chờ, đừng đi lung tung."
Lúc Dụ Phồn đẩy cửa vào nhà, Dụ Khải Minh đang ngồi trên sô pha vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại.
Dụ Khải Minh liếc cậu một cái rồi lại quay đầu xem TV, nói chuyện rất phấn khởi: "Đúng vậy, vừa về nhà. Mẹ nó chứ! Tôi đã bảo anh cứ cược cái đó cùng tôi đi mà không nghe! Giờ lại trách ngược ông đây —— Được được được, chắc chắn lần sau sẽ giúp anh phát tài..."
Dụ Phồn không nhìn ông ta, đi thẳng vào phòng mình.
Dường như hình thức ở chung của bọn họ đã cố định. Mỗi lần đánh nhau xong, Dụ Khải Minh sẽ rời khỏi nhà trong một thời gian ngắn để dành thời gian cho hai người bình tĩnh và hồi phục lại, sau đó khi về thì lại coi đối phương là không khí như thường lệ. Bọn họ im lặng không nói chuyện, âm u đợi chờ lần bom nổ tiếp theo.
Mối quan hệ của cậu với Dụ Khải Minh như một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành lại được nữa, kết vảy rồi lại rách ra, máu chảy đầm đìa trong lại khép miệng. Trước đây Dụ Phồn luôn lựa chọn mặc kệ, cậu cam chịu đợi chờ đến cái ngày vết sẹo ấy hoàn toàn hoại tử, tiêu tan.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn muốn cùng bị hủy hoại với vết sẹo này nữa.
Ra khỏi quán đồ nướng, về nhà, vào phòng, suốt dọc đường đi Dụ Phồn không để lộ bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng trái tim cậu nhảy nhanh hơn ngày thường.
May mắn là Dụ Khải Minh chưa nhìn thấy cái gì không thể nhìn, nếu không lão sẽ chẳng thể biết điều như thế được.
Cậu chống tay lên bàn để bản thân bình tĩnh lại mấy phút, sau khi đem giấu kĩ một số món đồ đi, cậu cầm bài thi của Trần Cảnh Thâm xuống tầng.
Dụ Khải Minh gác hai chân lên bàn trà, nói chuyện điện thoại với vẻ mặt thờ ơ. Cửa phòng vừa đóng lại, ông ta lập tức đảo mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt hồi lâu.
Mãi đến khi trong tiếng thoại vang lên tiếng dò hỏi, ông ta mới thu ánh mắt về, chậm chạp đứng dậy từ sô pha.
"Đúng vậy, thằng con trai rẻ tiền của tôi ra ngoài rồi... Không cãi nhau, tôi lười cãi nhau ầm ĩ với nó lắm, thằng chó đấy xuống tay nặng vđ, hôm nọ tí nữa thì ông đây bị nó đánh chết, tháng này phải đi đòi còn đĩ kia thêm tiền thuốc men rồi."
Dụ Khải Minh tới chỗ cửa sổ phòng khách, nhìn vọng xuống. Trong ánh đèn đường tối tăm của khu dân cư cũ, ông ta nhìn thấy con trai mình đi đến trước mặt cậu trai khi nãy ở trong quán nướng, đưa bài thi qua.
"Anh cũng kiềm chế chút đi, bớt nói chuyện với nó mấy câu là đỡ phải chịu được bao nhiêu vết thương còn gì? Cẩn thận chọc đúng vảy ngược của con trai, lớn lên nó không phụng dưỡng anh tuổi già đâu." Người trong điện thoại nói, "Thời kỳ nổi loạn ấy mà, anh chịu đựng mấy năm nữa là nó biết nghe lời ngay."
"Tôi đối xử với nó chưa đủ tốt chắc? Hồi nó bảy tuổi tôi đã dẫn nó đi ăn KFC, vừa nãy còn gọi cho nó với thằng bạn nó hai xâu cánh gà, tôi thấy đây không phải vấn đề ở thời kỳ nổi loạn, mà là thằng chó này thật sự rất ngang tàng... Nhưng đúng là dạo này tốt hơn rồi, tôi thấy hình như nó có học hành, còn kết bạn với một người trông rất ngoan nữa."
Ánh mắt Dụ Khải Minh đặt trên người cậu trai cao gầy dưới tầng, yên lặng một hồi mới lại nói tiếp: "Thằng bạn kia của nó trông giàu phết đấy."
–
Dưới tầng khu tập thể cũ, Dụ Phồn nhét bài thi vào trong tay Trần Cảnh Thâm, bảo hắn trong khoảng thời gian này đừng đến đây nữa.
Sau khi xác nhận rằng vừa nãy lên tầng cậu không động tay động chân gì, Trần Cảnh Thâm nói: "Đến nhà tôi đi."
"Không đến."
"Thế chúng ta gặp ở đâu đây?"
Dụ Phồn im lặng một hồi mới nói được một câu: "Gặp hôm khai giảng."
"..."
Tuy là nói như vậy, Dụ Phồn về nhà ngủ một giấc, sau khi hoàn toàn thoát khỏi cơn xúc động, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh ngủ là chống chịu cơn ngái ngủ để cầm điện thoại lên, tìm kiếm chỗ nào có thể đưa Trần Cảnh Thâm đi.
Lúc cậu đã pass hết tất cả những nơi như rạp chiếu phim, công viên trò chơi, KTV, khu trò chơi điện tử, Trần Cảnh Thâm gửi tin nhắn tới.
[S: Tôi ở dưới tầng nhà cậu, dậy thì xuống dưới đây đi.]
Dụ Phồn nheo mắt nhìn chằm chằm dòng chữ này một lúc lâu, đột ngột sực tỉnh lại. Cậu nhảy bật khỏi giường, vừa thay quần áo vừa gõ chữ.
[–: Mẹ tôi đã bảo cậu đừng đến đây rồi còn gì!!]
[–: Đợi, ông đây vừa mới dậy.]
[S: Thế nên tôi vẫn chưa vào trong mà.]
[S: Cầm theo bài thi.]
Vừa bị Trần Cảnh Thâm kéo lên xe taxi, trong tay Dụ Phồn đã nhiều thêm một phần ăn sáng, là sandwich và sữa bò.
Trần Cảnh Thâm nói: "Thử đi, nếu không thích thì đưa cậu đi ăn cái khác."
Dụ Phồn mở túi ra cắn một miếng, thấy Trần Cảnh Thâm cứ nhìn mình, cậu nhíu mày hỏi: "Nhìn gì mà nhìn?"
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Ăn ngon không?"
"Tàm tạm."
"Ồ. Tôi tự làm đấy."
"Không ngon."
Trần Cảnh Thâm cười quay mặt đi.
Dụ Phồn cắn một miếng sandwich nữa, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Giờ đang đi hẹn hò đấy à? Vào mười giờ sáng? Cầm bài thi theo ý là sao, hẹn hò xong tiện thể làm bài tập luôn à?
Trần Cảnh Thâm cũng không phải người không thể làm được chuyện ấy.
Xe dừng lại, Dụ Phồn đứng trầm mặc hai giây trước cửa thư viện thành phố to rộng, quay đầu định trở về xe.
Trần Cảnh Thâm túm cậu lại: "Đi đâu thế?"
"Về nhà ngủ." Dụ Phồn nói, mặt lạnh tanh, đôi mắt phía dưới mái tóc rối hơi sưng vì ngủ, "Trần Cảnh Thâm, cậu thấy tôi hợp để vào trong những nơi như thế này chắc?"
"Sao lại không hợp?" Trần Cảnh Thâm nói, "Cậu thuộc top của khối mà."
"Biến."
Trần Cảnh Thâm giơ tay xoa tóc cậu: "Cậu là bạn trai của nhất khối."
"..."
Mười phút sau, Dụ Phồn ngồi trong căn phòng tự học kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh nắng mặt trời với vẻ mặt hết sức khó chịu, cậu mặc chiếc áo phông cộc tay màu đen có hình bộ xương khô với hai miếng băng cá nhân dán trên cổ để che đi dấu hôn.
Bên trong phòng tự học Trần Cảnh Thâm chọn chẳng có mấy người, có hai đôi ngồi bên trái và bên phải bọn họ.
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, Dụ Phồn vuốt phẳng bài thi bị vò nhét trong túi ra, Trần Cảnh Thâm thành thạo lấy cây bút trong hộp bút ra, đặt lên bài thi của cậu.
"Làm bài trước đã, nếu ồn thì đổi sang phòng tự học khác." Trần Cảnh Thâm nói, "Có bài nào không biết làm không?"
Dụ Phồn nhìn bốn người còn lại ngoại trừ bọn họ mà vẫn chưa thể hiểu nổi, không phải không được nói chuyện trong thư viện à? Sao lại ồn?
Nhưng rất nhanh, cậu đã biết.
Ngồi chưa được bao lâu, đôi nam nữ bên trái cậu đã bắt đầu em chạm tay anh, anh xoa đầu em, mặt cũng phải kề sát gần nhau.
Rất nhanh, bên phải cũng có tiếng động phát ra, nội dung đối thoại đại loại là "Bé cưng, em có đói không, có lạnh không?", "Cục cưng ơi cái cậu đằng sau kia trông đáng sợ quá", "Bé cưng đừng sợ có cục cưng ở đây rồi".
Dụ Phồn nhìn chằm chằm bài thi với vẻ mặt không chút cảm xúc, cậu thầm nghĩ, cút mẹ đi, ông đây đứng đắn hơn mấy người nhiều.
Có những nguồi khác nữa lục tục vào trong, hai cặp đôi kia cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Thư viện yên tĩnh đến cùng cực, Dụ Phồn – người vốn không giỏi ngồi yên cho lắm cũng im lặng làm được hết hai tờ bài thi, mãi đến khi điện thoại trong túi rung lên mấy tiếng rồi mới tỉnh người lại.
[Vương Lộ An: Mày đâu rồi? Ra đây đi net đi, bọn tao ở Cool boy hết rồi này. Tối nay vào KTV high tí, tao với Tả Khoan nghĩ kỹ rồi, đêm nay sẽ bắt đầu từ mày hát (Hội những người thất tình) cho Chu Húc nghe.]
Thần kinh à? Cậu có thất tình đâu, hội cái đéo gì.
Dụ Phồn định nhắn trả ở "Thư viện", nhưng khi gõ ra lại cảm thấy hai chữ này không phù hợp với khí chất của cậu chút nào, vì vậy xóa đi, nhắn lại: [Hẹn hò.]
[Vương Lộ An: ĐM, Chu Húc vừa nhìn thấy tin nhắn mày rep trên màn hình máy tính tao đã bụm mặt vào nhà vệ sinh rồi!!]
[–: ...]
Trách cậu được chắc?
Khi Dụ Phồn tắt điện thoại ngẩng đầu lên, cậu phát hiện ra hai cặp đôi khi nãy chẳng biết đã rời đi từ bao giờ.
Cũng đúng, cặp đôi nào mà ở thư viện lâu như thế được, còn không thể nói chuyện với nhau.
Trần Cảnh Thâm đã hoàn thành vượt mức bài tập hôm nay, lúc này đang lật một quyển sách dày nặng. Dụ Phồn quét mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đồ tồi, ngày mai nhất định tôi sẽ không bị cậu lừa đâu.
Ngay sau đó, Trần Cảnh Thâm kẹp ngón cái giữa trang sách rồi cầm quyển sách lên, bỗng ghé lại gần cậu.
Dụ Phồn để tay xoay bút lười nhác trên bàn, khó chịu hỏi: "Làm cái..."
Tất cả những người đằng trước đều đang quay lưng về phía bọn họ đọc sách. Cuốn sách dày nặng được nâng lên giữa không trung rồi chắn trước mặt hai người.
Hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi. Hương bạc hà đến gần rồi lại tránh ra xa, Trần Cảnh Thâm thủ thỉ: "Làm xong tờ đề này, tôi với cậu đi tìm đám Vương Lộ An."
Động tác xoay bút của Dụ Phồn hẵng còn cứng ngắc: "Sao cậu biết?"
"Bọn họ nói chuyện trong nhóm chat."
Dụ Phồn xoa mũi, một lúc lâu sau mới lí nhí đáp "Ừ".
–
Tuần cuối tháng bảy, Nam Thành chính thức bước vào những tháng ngày nóng bức như thiêu như đốt, đứng lại trên phố chốc lát thôi cũng như bị phơi cháy.
Sang học kỳ sau là chính thức lên lớp mười hai, kì nghỉ hè đợt này của bọn họ bị co rút lại nghiêm trọng, tính ra chỉ chưa được đến hai mươi ngày, nhưng bài tập của giáo viên các bộ môn lại không vì thế mà thay đổi.
Nhóm chat của lớp cũng sôi động hẳn lên vì vấn đề này, ngày nào cũng có người hỏi ai làm xong bài chưa để mượn chép, kỳ nghỉ trôi qua một nửa trong những câu hỏi như thế. Từ sáng sớm tinh mơ hôm nay, Vương Lộ An đã nhắn tin cho Dụ Phồn để hẹn cậu cùng không nộp bài tập.
Dụ Phồn vừa đánh răng vừa đánh chữ, nói với cậu ta mình chỉ còn mấy tờ nữa là xong.
[Vương Lộ An: ĐM? Mày là phản đồ à!!]
[Vương Lộ An: Dụ Phồn, mày nói thẳng đi, bạn gái của mày là học sinh giỏi đúng không?]
Động tác đánh răng của Dụ Phồn khựng lại, cậu nhổ bọt ra rồi mới lại gõ chữ.
[–: Cút, đừng có đoán mò.]
Cậu cầm những bài thi chưa làm xong, chuẩn bị ra ngoài đến thư viện. Lúc đi ngang qua TV, cậu ngửi thấy một luồng mùi rất hôi, là mùi bún ốc tối hôm qua Dụ Khải Minh gọi, giờ mùi hôi đã bốc ngập trời, bên cạnh còn có rất nhiều vỏ chai rượu lăn lóc.
Dụ Khải Minh đang nằm ngủ trên sô pha, Dụ Phồn nhíu mày đầy ghét bỏ, định đá ông ta dậy. Song cậu vừa mới đi tới, chiếc điện thoại Dụ Khải Minh ném trên bàn bỗng "Ting" một tiếng, sáng lên.
[Bạn bè Alipay Vân San (Con đỗn lì) chuyển khoản cho bạn tệ, lời đính kèm: Tiền sinh hoạt tháng của Phồn Phồn.]