Tan học, một đám người ngồi đánh bài trong quán bi-a ở cổng sau trường.
Vương Lộ An ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, đầu mềm oặt buông thõng: "Mới khai giảng đã làm kiểm tra, Phóng Cầm kinh khủng thật luôn."
"Có phải mỗi lần lớp các cậu làm kiểm tra đều phải gửi thành tích vào nhóm phụ huynh không?"
"Đừng nói nữa, ba tôi lại được dùng gậy bóng chày phục vụ tôi rồi." Ánh mắt Vương Lộ An chứa đầy lòng biết ơn nhìn sang người bên cạnh, "Còn may có anh em tôi ở đây, tôi không phải đứng cuối bao giờ."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta, cúi đầu ném bài.
Chương Nhàn Tịnh là nữ sinh duy nhất trong đám này.
Cô vắt chéo chân uống trà sữa: "Bạn cùng bàn của cậu là ủy viên kỷ luận đấy thây.
Không nhìn bài à?"
"Nhìn cái đếch, cậu ta là ủy viên kỷ luật đó," Vương Lộ An nhắc tới lại tức, "Vậy mà chữ còn ngoáy hơn cả Dụ Phồn, tôi sắp bị ép thành lé tới nơi, đọc không hiểu một chữ nào___Má nó! Tôi ra con , sao cậu nổ thẳng tôi thế??"
Nếu đoán không nhầm thì chắc là chơi bài địa chủ á
"Thấy cậu phiền." Dụ Phồn nói.
"...."
Chương Nhàn Tịnh cười đến run hết cả người: "Cơ mà Dụ Phồn, vừa khai giảng cậu đã nộp giấy trắng, không buồn khoanh lụi luôn, tính chọc Phóng Cầm tức chết thật hả?"
Nhắc tới kiểm tra, Dụ Phồn lại nghĩ đến người nào đó, động tác ném bài nặng nề hơn.
Cậu hỏi: "Khoanh lụi có ra được điểm không?"
Lông mày Chương Nhàn Tịnh giần giật: "Khoanh lụi không thể lên tới điểm được."
Thì đó.
Không lên được điểm, làm hay không cũng giống nhau cả thôi.
Ngứa tay, Dụ Phồn sờ vào túi, muốn hút điếu thuốc bình tĩnh lại.
Kết quả lại đụng phải mặt giấy thô ráp, cậu lặng lẽ "phắc" một tiếng, nhanh chóng rút tay ra.
Là tờ giấy nháp Trần Cảnh Thâm đưa qua.
Vốn cậu định vo tròn ném đi, đúng lúc Trang Phóng Cầm lại đi ngang qua cửa sau gọi cậu, cậu phản xạ có điều kiện nhét tờ giấy đó vào túi quần mình.
Dụ Phồn cảm thấy có khi sau này mình bị dị ứng với mấy tờ giấy trong tay Trần Cảnh Thâm mất thôi.
"Viết bài kiểm tra làm gì? Tôi cũng chưa từng làm bao giờ," Tả Khoan ngậm điếu thuốc, không chịu thua làm màu, "Giáo viên cũng không quản được tôi."
Vương Lộ An: "Đó là bởi vì các giáo viên lười quản cậu.".
Truyện Trinh Thám
Tả Khoan: "Vậy thì càng tốt chứ sao? Tôi nghe các cậu kể về chủ nhiệm của lớp các cậu còn thấy phiền, nếu đó là chủ nhiệm lớp tôi, tôi đã____"
Bịch.
Dụ Phồn ném lá bài cuối cùng xuống bàn.
"Đừng nói nhảm nữa," Dụ Phồn nói, "Đưa mặt lại đây."
Tả Khoan: "..."
Nửa phút sau, trên mặt Tả Khoan có thêm một con rùa vẽ bằng bút marker.
"Phắc, lại nữa...." Tả Khoan nói xong, người bên cạnh bỗng nhiên đẩy cánh tay cậu ta, Tả Khoan nhíu mày, "Cái gì?"
"Anh Khoan, cậu nhìn kìa, nữ sinh bên ngoài đó có phải là cái người trước đây theo đuổi cậu không?"
"Ai cơ?" Vương Lộ An nhìn thoáng qua bên ngoài.
"Là cậu ta à," Thấy nữ sinh vội vàng rời đi bên ngoài, Tả Khoan nhướng mày, "Không ai cả, một người bên ban .
Theo đuổi tôi hai tháng, ngày nào cũng đưa nước đưa đồ ăn vặt cho tôi, phiền muốn chết, vẻ ngoài còn xấu, vất vả mãi tôi mới đá cậu ta đi được."
"Mắt nữ sinh đó bị mù rồi à?" Chương Nhàn Tịnh cúi đầu chơi điện thoại, nhạt nhẽo nói.
"Nhảm nhí, tôi đẹp trai thế này, có nhiều người theo đuổi tôi lắm đó được không? " Tả Khoan nhìn bài, "Buồn nôn nhất là gì, là ban ấy các cậu biết không? Ai cũng nói đó là lớp trọng điểm khối xã hội.
Tuần đầu tiên cô gái đó viết cho tôi một lá thư, trong trỏng viết một đống tác phẩm thi ca văn cổ, tôi đọc hiểu mẹ gì đâu___"
Dụ Phồn: "Đá thế nào?"
Người im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, Tả Khan hơi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Tôi nói là," Dụ Phồn lặp lại, "Cậu đá cậu ta thế nào?"
"Này không phải đơn giản à," Tả Khoan nói, "Tôi mở phần ký tên trong lá thư cậu ta viết cho tôi, dán lên bảng đen của lớp cậu ta."
Chương Nhàn Tịnh liếc cậu ta: "Cậu hèn thật đó."
"Há? Ai bảo cậu ta cứ quấn lấy tôi làm gì." Tả Khoan nói, "Dụ Phồn, cậu hỏi cái này làm gì, có nữ sinh theo đuổi cậu hả?"
"Nói thừa, nữ sinh theo đuổi anh em tôi còn ít à?" Vương Lộ An đắc ý nhướng mày, cứ như người được theo đuổi là mình, "Dụ Phồn vừa nhận được một lá thư tình___Phắc Dụ Phồn sao cậu lại nổ tôi?! Ván này tôi với cậu là một đội mà! Tôi cũng là nông dân đó!!"
Dụ Phồn: "Ồn muốn chết."
Chương Nhàn Tịnh bỏ điện thoại xuống, tò mò ghé lại bàn mấy người đang chơi bài, "Có chuyện này nữa hả? Dụ Phồn, ai đưa thư tình cho cậu thế?"
Dụ Phồn: "Không ai cả."
"Nói đi mà," Chương Nhàn Tịnh hỏi đến cùng: "Lớp hay ? Có xinh không? Tôi có quen không? Chẳng lẽ là___Trần Cảnh Thâm?"
Dụ Phồn ném thẳng bài ra ngoài.
Cậu đang định phản bác, chợt nghe thấy Chương Nhàn Tịnh nói tiếp: "Đó là Trần Cảnh Thâm phải không?"
Dụ Phồn nghe vậy khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài quán bi-a.
Trần Cảnh Thâm quay lưng về phía họ, đang đứng cách cổng sau không xa, trên vai anh đeo cặp sách, hai tay buông tự nhiên xuống bên người.
Anh vẫn không nhúc nhích, đứng trước ba tên con trai dáng vẻ côn đồ.
"Đúng thế thật," Vương Lộ An đi tới trước cửa kính xem, "Mấy người đối diện cậu ấy....Học ở trường bên cạnh phải không? Mấy người này đang làm gì đây?"
"Cái trường rách bên cạnh đến chỗ bọn mình thì còn có thể làm gì?" Chương Nhàn Tịnh nói, "Bóc lột."
Dụ Phồn chống khuỷu tay ra ghế sô pha phía sau, lười biếng xem kịch hay.
Gần trường cậu có một trường trung cấp nghề, rất loạn, thường xuyên chạy sang đây gây chuyện.
Có một khoảng thời gian tầm ba ngày một lần Hồ Bàng lại tới khu này tuần tra bắt người, chỉ là gần đây vừa khai giảng xong, khá bận nên tạm gác lại việc này.
Ba tên chặn đường Trần Cảnh Thâm người nào cũng nhuộm màu tóc kì lạ, mặc áo thun dài sặc sỡ với quần bó sát, rẽ trái vào tiệm cắt tóc là được vào thẳng nghề luôn.
Trần Cảnh Thâm bên cạnh trông càng sạch sẽ hơn.
Tả Khoan quan sát nét mặt anh một lúc, thử hỏi: "Dụ Phồn, cậu mặc kệ hả? Không phải cậu ta cùng lớp với cậu à?"
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta, vẫn nhìn bóng dáng người đó.
Quan tâm đếch gì, mỗi tháng có không biết bao nhiêu người bị bóc lột, quan tâm nổi à? Hổ béo có trả phí bảo kê cho cậu không?
Với lại.
Tuy rằng Trần Cảnh Thâm là mọt sách, nhưng dù gì dinh dưỡng cũng rất đầy đủ.
Vai còn rộng hơn mấy tên ngốc đối diện gấp đôi, vóc dáng cũng cao hơn người ta nửa cái đầu, nếu không phải khí chất nghiêm túc trên người trông gà yếu quá, ai mà dám tin ba con khỉ ốm đó đang bóc lột anh? Chỉ cần Trần Cảnh Thâm có khí phách tí thôi, giơ nắm đấm lên đánh lại, hôm nay ba người này đừng mong thắng trở về____
Phía xa, bóng người cao gầy hơi ngừng lại, cúi đầu lấy tiền.
Dụ Phồn: "?"
-
Mấy tên côn đồ nhìn nam sinh trước mặt, thật ra trong lòng cũng luống cuống không biết nên làm thế nào.
Nói thật, bình thường bọn họ chỉ tìm học sinh lớp dưới hoặc nữ sinh để bóc lột, nhưng vị này....Đôi giày thể thao trên chân trông rất dữ dằn.
Theo hiểu biết của tên giang hồ nào đó, đôi này phải gần chữ số.
Với tỷ giá nhân dân tệ hôm nay, nếu lấy chữ số đó là ., thì đôi giày này tầm triệu VNĐ:)))
Cộng thêm cách ăn mặc học sinh tốt này, ba người nhất trí quyết định____Bắt tay thử một lần! Biến xe đạp thành mô tô!
"Bắt tay thử một lần, biến xe đạp thành mô tô": Nếu có một việc gì đó không chắc chắn, không biết có nên làm hay không, thì cứ thử đánh cược một phen xem, nhỡ đâu thành công lại thay đổi được tình huống, hoặc như nghĩa đen của câu: đổi được xe đạp thành mô tô.
"Mày....Có nghe thấy không?" Tên cầm đầu cố lấy dũng khí, giơ mã wechat trong tay lên, "Nếu không chuyển vào đây năm trăm, bọn tao không ngại mời mày đến nơi khác trò chuyện cho rõ.
đâu"
Trần Cảnh Thâm rũ mắt, ánh mắt lướt quanh mặt mấy tên đối diện một vòng.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, khí chất học sinh tốt của người này hoàn toàn là dựa vào bộ đồng phục sạch sẽ mới dựng lên được.
Mí mắt thiếu niên nhỏ mỏng, đường nét gương mặt gọn gàng sắc bén, thật ra diện mạo rất lạnh.
Mỗi khi nhìn xuống từ trên cao, khiến cho đáy lòng người ta vô thức căng thẳng.
Trong phút chốc đó, bọn họ thấy hơi hối hận.
Trần Cảnh Thâm suy nghĩ hai giây, đút tay vào túi áo.
Có lẽ bởi vì cái liếc mắt nhìn thoáng qua đó, bản năng người này cảm thấy Trần Cảnh Thâm muốn lấy vũ khí hoặc điện thoại ra báo cảnh sát, vội vàng lui về sau hai bước: "Mày làm gì đó? Rút tay ra, nếu không tao___"
Giọng của hắn im bặt lại ngay lúc Trần Cảnh Thâm rút tiền ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn người trước mặt nhẹ nhàng hào phóng lấy ra tờ tiền màu đỏ, đưa qua.
"Không có wechat.
Trả tiền mặt." Cuối cùng nam sinh cũng mở miệng, nói câu đầu tiên với bọn họ.
Tên giang hồ tức khắc thảng thốt không thôi.
Sao hắn lại cảm thấy mình như kẻ ăn mày được bố thí thế nhở?
Với lại, mẹ nó chứ.
Học sinh trung học bây giờ như vầy hết à? Đi học cũng có nhiều phí sinh hoạt thế cơ á??
"Không có wechat? Tao tin mấy câu nói nhảm của mày, mới là lạ.
Bình thường mày không nói chuyện với người khác à? Không chơi game à? Không yêu đương à?"
Nói xong câu cuối, tên giang hồ dừng lại một lúc, cảm thấy rất có thể thằng nhóc này không yêu đương thật.
Hắn nhận năm trăm, ánh mắt còn tham lam nhìn chằm chằm tay Trần Cảnh Thâm: "Thôi, trong tay mày có bao nhiêu? Lấy hết ra đây...."
Một hộp bài rỗng bay thẳng tới từ không trung, đập chuẩn xác vào ngay sau đầu tên bóc lột.
Người này bị đập hơi sửng sốt một lát, sau đó vừa bụm đầu vừa quay mặt nhìn ra phía sau: "Mẹ nó thằng nào____"
Thấy rõ người đi tới, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Ở trường của hắn có người từng nói, đến trung học bên cạnh kiếm tiền thì được, nhưng nhìn thấy người có hai nốt ruồi trên mặt, dáng vẻ hung dữ thì phải chạy ngay và luôn.
Chẳng lẽ là người đối diện này?
Trần Cảnh Thâm quay đầu, trông thấy bạn cùng bàn mới của mình.
Lúc này, vẻ mặt bạn cùng bàn của anh giống hệt như lúc anh từ chối không cho cậu chép bài, không thân thiết tí nào.
Dụ Phồn không nhìn anh.
"Trả tiền cho cậu ta," Cậu nói với ba người kia, "Sau đó cút đi."
Vẻ mặt ba người lập tức thay đổi, tên đứng giữa hất cằm: "Mẹ nó mày là thằng nào?"
"Không phải chứ, mày không biết cậu ấy à?" Vương Lộ An cùng đi tới duỗi tay khoác lên vai người nọ, cười dịu dàng nói, "Cậu ấy mới quật ngã thằng đầu đinh trường bọn mày, mày chưa từng nghe nói hả?"
"...."
"Chắc mấy nay bọn nó vẫn đến trường mà đúng không? Hôm đó tao thấy nó bị thương cũng nặng lắm."
"...."
Mười giây sau, người nọ biết co biết dãn đưa tiền cho Dụ Phồn.
Dụ Phồn không nhận: "Tiền của tôi à?"
Người nọ hơi khựng lại, trở tay đưa sang phía Trần Cảnh Thâm.
....!
Đám người đó vừa quay đầu rời đi, Chương Nhàn Tịnh đi từ quán bi-a tới: "Đi rồi hả? Nhát gan thế."
"Vốn cũng không phải loại trâu bò gì...." Vương Lộ An đang nói thì trông thấp cặp kính đen bỗng nhiên xuất hiện trên mặt Chương Nhàn Tịnh phía sau.
"Ừa." Chương Nhàn Tịnh đẩy mắt kính, mang theo vẻ lo lắng giải dối nhìn sang nam sinh bên cạnh, "Bạn học Trần, cậu không bị dọa sợ chứ?"
Trần Cảnh Thâm bỏ tiền về lại ví: "Không."
Chương Nhàn Tịnh dịu dàng cười: "Vậy thì tốt rồi, cái trường ở cổng sau trường mình rất loạn, sau này cậu nhớ cẩn thận nha."
Giọng điệu của cô khiến Vương Lộ An nghe thấy cũng nổi hết cả da gà.
Cậu ta bĩu môi, hỏi: "Học bá, sao vừa nãy cậu lại thành thật đưa tiền ra thế? Bảo vệ ở cổng sau còn ở đấy cơ mà, cậu hô một tiếng là chú tới ngay.
Không thì cậu phản kháng tí cũng được mà, bọn nó không dám gây chuyện lớn đâu."
Trần Cảnh Thâm nói: "Phiền."
Vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt, cứ như người vừa rồi mới bị bóc lột đã lập tức đưa tiền không phải mình vậy đấy.
Vương Lộ An: "...."
"Thế này đi bạn học Trần," Chương Nhàn Tịnh cong mắt, "Hay là bọn mình thêm wechat đi? Nếu sau này cậu gặp nguy hiểm thì cứ tìm tôi, tôi dẫn người tới cứu cậu ngay!"
Cô nói xong, dừng lại một lát, "À, cậu không có wechat phải không? Thôi thì số điện thoại cũng được."
Trần Cảnh Thâm im lặng hai giây, đọc ra một dãy số.
Chương Nhàn Tịnh không ngờ lần này anh lại cho dễ dàng thế, cô ngơ ngẩn một lát mới lấy điện thoại ra: "Từ từ từ từ, đọc chậm thôi."
Gần như lúc vừa bước tới Dụ Phồn đã thấy hối hận.
Cậu thầm mắng mình nhàn rỗi, đút một tay vào túi quay người đi.
Mới vừa đi được một bước, ống tay áo chợt bị ai đó nắm lấy.
Mọi người xung quanh sững sờ.
Dụ Phồn cúi đầu theo bản năng, trông thấy bàn tay khớp xương rõ ràng, hết sức quen thuộc đang đặt trên áo mình.
Cậu hơi dùng sức, rút áo mình về.
Thế mà không rút ra được.
Vì thế cậu nhíu mắt nâng mắt lên, lạnh lùng hỏi: "Làm gì đó...."
"Thêm wechat cậu được không?" Trần Cảnh Thâm hỏi.
Dụ Phồn: "...."
Chương Nhàn Tịnh đang nhập số điện thoại vào danh bạ: "?".