Nhà hàng Ocean tọa lạc vị trí đắt đỏ của thành phố.
Đây được xem là nhà hàng VIP nổi tiếng ở đây.
Mặt tiền hướng ra con sông thơ mộng chảy ngang qua thành phố, gió chiều thổi vào từng làn mát rợi tự nhiên.
Sau lưng là khu du lịch sinh thái nên lúc nào cũng sầm uất, đông đúc người qua.
Nguyệt Dao cùng Quỳnh Anh đến Ocean lúc khách mời đã bắt đầu nhộn nhịp.
Gió từ sông bất chợt thổi mạnh vào hất bay mái tóc đang thả buông lơi của Nguyệt Dao.
Cô ngước mắt nhìn trời, bầu trời đêm hôm nay vẫn trong, vẫn thăm thẳm lấp lánh ngàn sao như đêm qua.
Cô chạnh lòng nhớ anh.
Anh Chánh! Giờ này anh ở đâu? Rừng xanh, biển thẳm, nơi hoang vu hay ẩn thân trong những con hẻm nhỏ? Nguyệt Dao đang đứng trước một nhà hàng chuẩn bị ăn bữa ngon thay thế cho Trần Hùng! Em sẽ ráng ăn thêm phần của anh để gọi là sướng khổ có nhau! Giờ Nguyệt Dao đi vào nha! Khi về em sẽ kể chuyện đêm nay cho anh nghe.
Cô khẽ mỉm cười vào bầu trời đêm.
Ở đó có đôi mắt anh vừa nhìn lên.
Cô như thấy gương mặt lính thấm đẫm gió sương nhưng rất điển trai của anh.
Nguyệt Dao khẽ vẫy tay.
Sau đó, chỉnh lại cây đàn trên vai, đưa mắt tìm Quỳnh Anh.
Cậu ấy khi nghe xong cuộc điện thoại cũng đã quay lại tìm cô.
"Mình vào thôi Nguyệt Dao!"
"Ừm!"
Hai cô gái hai màu váy trắng đỏ sánh bước cùng tiến vào bên trong.
Mà lúc này, chiếc BMW M cũng vừa rẽ vào cổng khách sạn.
Cửa xe vừa mở, một người đàn ông khí thế bất phàm trong bộ vest màu xanh Navy bước ra, vòng qua bên kia mở cửa.
Một cô gái có thân hình bốc lửa kiêu sa trong chiếc đầm Christian Dior màu trắng cầm tay người đàn ông xuống xe.
Cô ta khoát cánh tay thân mật vào cánh tay phải người đàn ông.
Cả hai cười ngọt ngào cùng đi vào Ocean.
Đến khu sảnh sau khi trình thiếp mời, Nguyệt Dao và Quỳnh Anh được anh nhân viên hướng dẫn đến địa điểm tổ chức mừng sinh nhật.
Đó là tầng hai của nhà hàng.
Đêm nay, vị khách nào đó đã bao trọn nơi đây.
Cả một nhà hàng rộng lớn như thế này, chỉ dùng để tổ chức sinh nhật cho vợ là một điều đáng ngưỡng mộ.
Nguyệt Dao hơi tò mò vị chủ nhân của bữa tiệc.
Không để cô đợi lâu, lòng hiếu kì của Nguyệt Dao đã nhanh chóng được thỏa mãn.
Khi Quỳnh Anh kéo tay cô đến trước mặt một người giới thiệu.
"Dạ, con chào dì An, đây là bạn con Nguyệt Dao!" Cậu ấy nhìn sang cô:" Đây là dì An, chủ nhân của bữa tiệc hôm nay!"
"Dạ, con chào di, chúc dì sinh nhật vui vẻ!"
Dì An gì đó của Quỳnh Anh, sau khi ngắm nghía sơ qua cô, bà ta mỉm cười nói:"Cô gái dễ thương lắm! Nào, nào, hai cháu cứ tự nhiên đi!"
"Dạ, lát nữa bạn ấy sẽ đàn tặng dì một bài! Bạn ấy đàn hay lắm ạ!"
"Ồ!" Một giọng đàn ông có vẻ hứng thú.
Cô còn chưa kịp xoay mặt để xem thử tiếng ồ đó xuất phát từ miệng người nào thì người đó đã đến trước mặt cô.
Một người đàn ông rất phong độ.
Ông ta ôm eo chủ nhân của bữa tiệc, cười khoe cả chiếc răng bằng vàng chói mắt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào cô tỏ vẻ cực kì hứng thú.
"Cô gái biết chơi đàn à?" Ánh mắt ông ta khóa chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
"Dạ, biết một chút!" Cô nhìn bâng quơ nói.
"Vậy bây giờ có được vinh dự mời cô đàn một bản không? Bài gì đó để mừng sinh nhật vợ yêu của tôi!" Ông ta xiết chặt cánh tay, ôm vợ sát vào người, ánh mắt chờ mong.
"Dạ, cháu rất hân hạnh!" Nói xong câu đó, cô thầm chửi mình: thật quá ngu khi nghe theo lời Quỳnh Anh mang cây đàn theo.
Vì hiện tại cô gặp khó khăn với nó.
Nếu không có cây đàn, có phải bây giờ cô có thể ra đứng cạnh lan can ngoài kia ngắm dòng sông chảy qua thành phố từ trên cao dưới ánh đèn rồi không?
Nguyệt Dao đang tiếc nuối, Quỳnh Anh bên cạnh lấy làm tự hào.
Cậu ấy kéo cô đi luôn đến sân khấu nơi chủ nhân đã bày sẵn chiếc bánh gato nhiều tầng bắt mắt.
Ở vị trị cao hơn một chút nên Nguyệt Dao có thể thấy rõ ở phía dưới đông như thế nào.
Các vị khách hôm nay đã ngồi kín các dãy bàn.
Sau khi chủ nhân bữa tiệc chính thức tuyên bố lí do và khai tiệc.
Cùng với tiếng nổ khi vợ chồng chủ nhân đêm tiệc mở chai champagne, tiếng đàn tranh từ sân khấu cũng bắt đầu vang lên.
Tiếng đàn tranh của Nguyệt Dao nhanh chóng vọng vào không gian.
Âm thanh réo rắt, du dương của nó bay thẳng vào tai quan khách, lọt thẳng vào lòng người đàn ông đang khoát tay một cô gái cười cười nói nói với một đôi khác.
Anh ta lập tức hướng ánh mắt về sân khấu.
Bài Happy birthday to you qua tiếng đàn tranh gây hứng thú cho quan khách nên khi ngẩng mặt nhìn lên, Nguyệt Dao bắt gặp hàng trăm đôi mắt đang hướng về cô.
Cái ngẩng mặt của cô vừa rồi đã nhanh chóng rơi vào đôi mắt anh ta.
Thân thể của anh khẽ cứng ngắc.
Đôi mắt nhìn sững về sân khấu.
Giờ khắc này, trong lòng muốn có bao nhiêu chấn động thì có bấy nhiêu.
Anh thật không thể tin: mình thế mà gặp lại cô ngay ở nơi này!
Có chút mừng, có chút xót xa khi đôi chân muốn lao nhanh đến bên cô nhưng lí trí thì không cho phép.
Nó đang đập một cái thật mạnh vào đầu anh nhắc: Anh đang làm nhiệm vụ!
Tâm trạng thay đổi của anh nhanh chóng rơi vào mắt cô gái đi cùng anh.
Cô ta vừa cười nói với hai người đối diện vừa lay cánh tay anh, giọng hạ thấp nhất có thể:"Chồng à?"