Đứng ở bậc thềm thấy anh đã bước lên chiếc jeep rời đi. Đợi đến khi cái bóng của nó khuất mất sau khúc cua, Nguyệt Dao ngồi thụp xuống. Cô bưng mặt khóc.
Chưa bao giờ cô thấy thương và lo cho anh như lúc này. Người cô yêu đang lao vào chốn hiểm nguy không xá gì thân. Nguyệt Dao như thấy chính bản thân mình đang lao vào nơi nặng mùi súng đạn đó.
Buôn bán [email protected] túy. Đổi lấy vũ khí. Hai việc chỉ cần lời buông ra ở cửa miệng đã thấy sặc mùi máu. Huống chi anh phải đối diện trực tiếp với nó.
Nguyệt Dao thấy sợ. Cô cứ ngồi mãi ở bậc thềm. Mặt chôn vào lòng hai bàn tay khóc nấc từng cơn. Không biết qua bao lâu…Thời gian hiện tại như thế nào? Cho đến khi nghe tiếng của một người.
“Nguyệt Dao! Sao giờ này con còn ngồi ở đây?”
Nguyệt Dao ngẩng mặt lên. Cô không khỏi ngạc nhiên thốt lên:“Nội, sao giờ này nội còn tới?”
“Tổ cha mày! Bà mà không tới chắc mày ngồi đây khóc cả đêm!” Nội anh đưa bàn tay nhăn nheo lau hết nước mắt cho Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao vẫn chưa hết kinh ngạc. Mắt cô cứ thế nhìn ngây ngốc vào bà nội của anh.
Bà anh như hiểu được. Bà cười, nụ cười hiền như cây lúa quê cô. Mỗi vụ mùa cứ thế đơm bông rồi tựu hạt, dâng hiến cho đời những hạt gạo trắng thơm.
“Mở cửa đi con!” Bà kéo tay Nguyệt Dao đứng dậy.
Cô thuận theo cái nắm tay của bà mà lòng còn mơ hồ chưa tin đây là thật.
Đến khi đã tắm rửa sạch sẽ, gương mặt trông tươi tỉnh hơn nhưng không vì thế mà che đi đôi mắt vì khóc nhiều nên sưng lên kia. Nguyệt Dao vẫn còn chưa xác thực việc: bà nội anh đang ở đây.
Bà anh nhìn cô rất lâu. Sau đó, bà lấy một chiếc bình nhỏ sang phần thức ăn mang theo trong đó ra một cái bát to.
“Bà mang cháo cho con! Con mau ăn đi cho nóng!” Bà nội đẩy bát cháo lại trước mặt Nguyệt Dao.
Cô nhìn bát cháo gà đậu xanh, hạt sen, cảm động không nói được nên lời. Lòng bùi ngùi với bao nỗi niềm riêng.
Từ ngày lên học ở thành phố, ngoài anh ra chưa từng có ai nấu cho cô bát cháo nóng. Thấy bát cháo gà thơm ngon nóng hổi trước mặt, Nguyệt Dao không khỏi chạnh lòng nhớ về mẹ cha. Nhớ ngày còn nhỏ, nhớ lúc nghỉ hè, mẹ cô hay nấu cháo gà để bồi bổ cho đứa con gái rượu.
Lên phố trọ học một mình, cô đã quen cảnh tự thân vận động. Nhiều khi bệnh, cô cũng không có thời gian để nấu cho mình một bát cháo. Cứ ăn tạm một gói mì thêm hành đỏ và tiêu đen thật nhiều vào trong đó. Ăn xong cứ thế mà trùm chăn đến khi nào tỉnh giấc thì thôi.
Giờ đối mặt với bát cháo thơm ngon nóng diện với tình cảm người thân của anh dành cho mình, Nguyệt Dao thấy ấm cả cõi lòng. Muốn ngăn nước mắt nhưng thật khó.
“Con bé này! Con lo ăn đi!” Bà anh thấy vậy lo âu nhắc. Bà chuyển chiếc khăn tay qua cho cô.
“Dạ!” Nguyệt Dao lau khô khóe mắt. Một thìa cháo được xúc lên. Cô lại nhớ đến anh: không biết anh ăn gì chưa? Đã đi đến đoạn đường nào rồi?
Giờ này anh mà ngồi trước bát cháo gà như cô, chắc anh cũng cảm động lắm!
“Ăn đi con đừng suy nghĩ nữa!” Bà anh thấy cô mãi nhìn thìa cháo lại hối thúc.
Nguyệt Dao đưa thìa cháo vào miệng. Cô sực nhớ đến một việc:“Sao nội biết nhà mà tới?” Còn chuẩn bị cả cháo nữa?
Nguyệt Dao sao biết được, trước đó, người nào kia vừa bước lên chiếc jeep đã lấy ngay điện thoại gọi nhanh một cuộc về nhà.
“Mẹ! Nấu gì mang qua cho Nguyệt Dao! Bảo ba chở nội sang ngủ với cô ấy. Nói với nội: cháu dâu cưng của nội đang ngồi khóc ở bậc thềm chờ trời sáng!”
Đó, khi nhận được tin. Cả nhà cứ nháo cả lên. Mẹ anh bật dậy từ trong chăn, hầm ngay bát cháo gà. Bà anh còn chưa tỉnh giấc, nhận lệnh động viên cháu dâu đã cấp tốc vào xe lên đường.
Còn nhà sao biết à? Nếu nói: Nhà do thằng Chánh mua lại với giá cắt cổ để vợ nó được ở gần trường thì sợ Nguyệt Dao kinh ngạc. Nên bà nhìn Nguyệt Dao chỉ nói:“Ba tụi mày cái gì không biết!”
Sếp của một đội biệt kích có khó gì đâu khi muốn tìm ra một căn nhà! Đừng nói chi họ đã biết căn nhà này từ hôm thằng con trai cưng của họ dùng khoản tiền lớn để đổi cho chủ nhà một căn chung cư cao cấp khác.
Ăn xong bát cháo. Dưới sự giám sát và đôn đốc của nội anh, Nguyệt Dao phải lên giường ngay.
Hai bà cháu. Một già một trẻ. Dẫu chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng thương nhau, hiểu nhau sâu sắc.
Bà nội nằm bên cạnh Nguyệt Dao. Thấy cô cứ mãi trắn trọc không yên vào giấc ngủ. Bà bảo:“Cháu xích lại gần bà. Bà kể chuyện cho cháu nghe!”
Ngoài kia, trời đã dần khuya. Sương và gió bắt đầu thấm lạnh không gian. Trong căn phòng ấm áp, tiếng của bà nội anh thủ thỉ bên tai cô.
Bà kể cô nghe về ba của anh thời trẻ. Thời ba và mẹ anh yêu nhau. Ba anh vì nhiệm vụ nên đôi khi cả mấy tháng trời mẹ anh mới gặp mặt. Vì bận việc trong đội, dù không đưa đội đột kích nhưng ba anh cũng không rỗi để về. Toàn cô người yêu khăn gói vượt mấy trăm kilomet đến đơn vị tìm thăm.
Rồi những lần đột kích hay huấn luyện nhảy dù, ba anh bị thương ở đâu đó, mẹ anh lại tạm gác mọi việc của bản thân, cấp tốc đến bệnh viện để chăm sóc ba anh.
Bà vỗ vỗ vào bàn tay Nguyệt Dao, nói với cô một câu nghe mà thấm: Làm người yêu của lính biệt kích là vậy!
Gác lại những đòi hỏi. Kiên cường đối mặt với thực tế. Biết cách đè nén cảm xúc bản thân để động viên người mình yêu lên đường thực thi nhiệm vụ.
Bà nội anh bảo:“Người ở nhà có dũng cảm thì người đi mới an lòng, toàn tâm toàn ý đối diện với kẻ thù!”
Giọng của bà anh cứ thế len vào lòng cô. Thẩm thấu vào máu tiếp thêm sức mạnh cho Nguyệt Dao. Cô thấy lòng nhẹ hơn và chìm vào giấc ngủ khuya không biết tự lúc nào.