- Chị ơiiiiii! Ăn cơmmmm.
Mạn Tuyết gào lên khiến chị đang rúc trong chăn phải giật mình ngồi dậy, công nhận sức công phá lớn thật! Mạn Thư ngồi dậy, mặt vẫn ngái ngủ đi vào phòng vệ sinh.
- Con ngốc à! La lớn như vậy không sợ bố mẹ bị thủng màng nhĩ hả?
Mẹ Uyển vừa bưng nồi cháo lên bàn vừa nói.
Mạn Tuyết đang gấp rút chuẩn bị sách vở để đi học, liền nói:
- Con phải kêu thế! Không chị sẽ không nghe mất!
Mạn Thư bước vào phòng bếp, sẵn tay lấy luôn vào cái chén muỗng:
- Chào mẹ buổi sáng!
- Ăn sáng thôi!
Bố Thịnh ngồi ở bàn ăn gấp báo lại bỏ qua một bên, vui vẻ nói.
Mọi người đều ngồi vào bàn ăn vui vẻ! Chỉ có Tuyết Tuyết ăn tạm vài miếng rồi xách cặp chạy đi học.
- Chào bố mẹ con đi học, chào chị hai em đi học.
- Tuyết!
Thư gọi lớn! Nhưng em gái đã đi ra ngoài, cô quay lại nhìn mẹ nói:
- Mẹ! Nay cuối tuần mà!
Mẹ cô sực nhớ nhìn điện thoại:
- Ừ nhỉ! Chắc chút nữa nó về thôi, tẩu hỏa nhập ma rồi.
Bố mẹ chuẩn bị cho cô ít đồ muối và trái cây để đi, xếp trái cây vào giỏ, mẹ cô càm ràm:
- Ăn uống cho đầy đủ vào, đừng để sút cân.
Cô cười cười cảm ơn mẹ rồi xách túi to túi nhỏ bắt xe rời thị trấn.
Khoảng một tiếng sau, Mạn Thư bước chân xuống tram xe bus để bắt chuyến số , bỗng đâu có một người đàn ông trung niên gầy gò, gương mặt dữ tợn đến ngồi cạnh cô.
Cô khép nép ngồi qua một đầu ghế né tránh người đàn ông ấy, nhưng người đàn ông cứ ngồi xích lại gần, Thư cảm thấy khó chịu bèn đặt giỏ trái cây ngăn giữa hai người, hắn ngồi im, cô thở phào.
Qua một lúc đợi xe, tên đàn ông ấy lại giở trò biến thái, giơ tay ra đặng sờ mông của cô, cô giật mình đứng phắt dậy tát hắn một cái rõ mạnh, quát:
- Ông làm gì thế?
Tên biến thái ôm mặt trợn trừng mắt lên:
- Tôi làm gì cô?
Cô đứng trước mặt hắn giận dữ:
- Ông sàm sỡ tôi! Ông tin tôi báo cảnh sát không?
Hắn khạc một bãi đờm bên cạnh cô, khinh bỉ nói:
- Mẹ kiếp! Đừng có mang cảnh sát ra hù tao, tao là bố cảnh sát đấy.
Nói rồi hắn nắm lấy cánh tay của Mạn Thư, cô vùng vẫy ra nhưng không được, sức hắn mạnh hơn cô.
Cô liền cầm giỏ trái cây ném vào mặt hắn.
Tên biến thái bị đau một vố thả tay cô ra liền ôm mặt gầm gừ:
- Con đĩ mẹ mày! Mày đánh tao.
Nói rồi không để cô kịp chạy đã đứng lên tát cô một cái, Thư đau quá lùi lại phía sau, lỡ hẫng chân nên ngã xuống bên vệ đường.
Hắn thừa cơ đi lại định tát cho cô cái nữa, nhưng cô giơ tay chặn được, miệng la lên:
- Cứu tôi với! Biến thái!
Tuy rằng ban ngày nhưng là giữa trưa với lại trạm cô xuống là ngoài thành phố nên không có ai qua lại nhiều! Cô la lên chẳng ai nghe, tên kia thừa thế định ức hiếp cô gái bé nhỏ, một tay nắm chặt hai tay cô lại, một tay bóp cằm cô! Đau đến nỗi cô cắn phải môi mình, đầu tóc rũ rượi, cô nói trong nước mắt:
- Chồng tôi làm cảnh sát trong thành phố đấy, nếu ông dám đụng đến tôi, anh ấy không để yên đâu.
Tất nhiên người chồng cô nói là tên Dương Lâm Bảo kia.
Xin lỗi anh, đại nhân không chấp tiểu nhân, anh cứu tôi lần này đi nhé!
Tên biến thái nghe cô nói thế càng hung tàn giơ tay đánh cô thêm cái nữa, cái giọng khàn đục của kẻ vũ phu:
- Tao đã nói rồi! Tao là bố cảnh sát đấy.
Mày đừng hăm dọa, kẻo đứt lưỡi.
- Bố ai?
Tiếng trầm trầm đầy hắc khí vang lên, bất giác Mạn Thư ngước lên nhìn, một bóng giáng cao to tỏa ra một hơi lạnh đâm thẳng vào mắt, gương mặt quen thuộc ấy đang đứng bên kia đường, hai tay nhét vào túi quần, bên cạnh còn có một chiếc moto cơ động đang nổ máy, có lẽ anh ta vừa mới chạy ra từ đồi cao su ra rồi gặp cảnh này.
Bất giác cô thốt:
- Dương Lâm Bảo.
Tên biến thái kia nghe tiếng gọi liền quay lại, thấy Bảo đang đứng đó thì sùng máu lên, thả ngay Mạn Thư ra, vừa hùng hồn đi lại chỗ người đàn ông lạ mặt vừa mắng:
- Mẹ kiếp! Mày phá hỏng chuyện tốt của tao.
Hắn giơ nắm đấm lên định đấm thì..
"Bốp"
Ngã quay ra đường, hắn lồm cồm bò dậy ôm mặt:
- Thằng chó chết.
Mày..
Lâm Bảo giơ tay lên định đánh nữa thì tên ấy sợ sệt lùi lại phía sau, anh nói bằng giọng hung dữ:
- Cút!
Tên biến thái ấy sợ trối chết chạy đi, anh đi lại thấy Mạn Thư đang nằm rạp dưới đất, mắt nhìn anh, ăm ắp nước.
Giữa buổi trưa nắng chói chang, cô ấy đến đây làm gì mà phải gặp tên ấy để gặp chuyện thế này? Anh đi đến bên cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, vén lại mái tóc rũ rượi cho cô, anh nói:
- Cô đi đâu mà đến nỗi này!
Mạn Thư nói nhỏ xíu:
- Tôi đi về nhà mới lên, gặp hắn sàm sỡ tôi.
Dương Lâm Bảo nhẹ nhàng đỡ cô dậy:
- Đi, tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.
Mạn Thư chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lại:
- Từ! Trái cây của tôi!
- Tôi mua cho cô cái khác!
Cô cương quyết:
- Không! Đó là của mẹ!
Dương Lâm Bảo đưa cô đến chiếc cơ động rồi quay lại nhặt từng quả cam, quả táo vào giỏ.
Trời nắng gắt lên hai người! Chiếc cơ động chạy vù vù trên con đường dẫn vào thành phố Y.
Người đàn ông cầm lái khẽ chúi người về phía trước, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, anh đang cảm nhận con mèo nhát gan kia núp sau lưng anh, gục đầu vào bả vai rắn chắc, hai tay đang ôm chặt anh không rời, người co lại vì sợ sệt.
Cái tên này chạy như ma đuổi, nhỡ cảnh sát bắt thì sao? Cô thầm nghĩ như thế!.