Dương Lâm Bảo về thành phố Y đã tuần, anh bận bịu với tổ điều tra tội phạm và rục rịch chuẩn bị lên đường tiến qua biên giới.
Đội phòng chống tội phạm của anh kết hợp với lính đặc chủng mai phục xuyên biên giới đến tận miền Bắc Thái Lan, nơi Tam Giác Vàng ngự trị.
Cả đoàn đội cùng nhau tập kích dưới dòng sông Mekong giữa tháng lạnh buốt, để bắt từng tên tội phạm buôn bán người và thuốc phiện.
Căng não như chằng để đánh vào then chốt của tổ chức đen, như là không thể trở về.
Hạ Mạn Thư mất liên lạc với anh, chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất.
Cô vẫn cho rằng anh ở thành phố Y công tác nhiệm vụ, hằng ngày vẫn ngoan ngoãn làm tốt việc của mình, ngoài ra cô còn đến doanh trại quân y của Hoắc Cố Lăng Thành học hỏi nhiều thứ, làm một sinh viên khoa dinh dưỡng đa năng.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, cô dậy thật sớm để cùng nấu bữa trưa cho quân khu.
Hì hục trong nhà bếp tập thể một lúc thì lính "hậu cần" Hạ Nguyên chạy vào, miệng la lớn:
- Chị Hạ! Chị Hạ ơi.
Hạ Mạn Thư đang xắt từng rổ rau lớn, trả lời:
- Trong này.
Hạ Nguyên hớt hải chạy vào, hai tay còn cầm một cái xẻng, Bác Chu phải mắng nhỏ:
- Từ từ, từ từ thôi cháu.
Ngã bây giờ.
Hạ Nguyên không quan tâm, đi đến bên cạnh Mạn Thư, giành lấy con dao trên tay cô bỏ xuống thớt, vừa kéo cô ra ngoài vừa kích động:
- Chị, ra đây xem, có cái hay lắm.
Hạ Mạn Thư chưa kịp rửa tay đã bị Hạ Nguyên kéo ra trước sân nhà bếp, những bông tuyết trắng muốt rơi xuống, nhẹ nhàng như lông vũ.
Hạ Nguyên đứng bên cạnh như đứa trẻ nhỏ reo lên:
- Tuyết, là tuyết.
Lần đầu em thấy tuyết trong quân khu.
Hạ Mạn Thư đưa tay ra đón những bông tuyết lạnh lẽo, nhìn nó từ từ bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy.
Cô thích thú:
- Chị cũng lần đầu tiên thấy đấy, ở thành phố Y không có như ở Hạo đô, có khi chẳng có mấy ngày lạnh.
Ở đây được mặc áo len, được cảm giác cái lạnh, còn được xem tuyết.
Hạ Nguyên khịt mũi, có lẽ anh bị sổ mũi rồi, chống cái xẻng xuống đất, những bông tuyết đùa ngịch trên tóc anh, vừa cười vừa khoe:
- Em còn thấy mưa đá, thấy nhiều lắm.
Tuyết thì em mới thấy lần đầu.
Hạ Mạn Thư cảm thấy lạnh buốt, lùo vào trong nhà ăn, quay lại nhìn anh:
- Hạ Nguyên, mà cậu đi đâu đây? Không phải giáo quan Quách cho em về hậu cần nữa rồi chứ?
Hạ Nguyên lắc đầu, bĩu môi:
- Khôngg, em đang tập luyện, đang đào hố giấu bom.
Thấy tuyết rơi nên liền về bảo chị.
Hạ Mạn Thư thoáng hoảng, không ngờ thằng nhóc này lại dám bỏ giở nhiệm vụ, cô đưa tay lên nhéo tai anh một cái, rồi nói:
- Cái thằng nhóc này, tin trưa nay không có thịt ăn luôn hay không?
Hạ Nguyên bị bất ngờ nhéo tai, giật mình vì đau la lên oai oái:
- Chị Hạ, em chừa em chừa.
Đau! Em về sân tập đây, em xin lỗi mà.
Chị Hạ, đau em.
Hạ Mạn Thư thả tay ra, Hạ Nguyên liền nhanh chân chuồn đi.
Cô nói to:
- Tập luyện đàng hoàng vào, nếu không trưa nay ăn rau, Thượng tướng về chị sẽ báo cáo đấy.
Ngày hôm nay thật đặc biệt, tuyết rơi.
Nhưng lại không có anh.
Cô đi vào trong khu bếp, các chú đang bận bịu mỗi người một việc, người nấu những nồi cơm to, người xào rau, người nấu thịt.
Hạ Mạn Thư tiến đến ba giỏ táo to góc bếp, định mang ra rửa thì bị một chú cản lại:
- Ấy Mạn Thư, nặng lắm đừng làm.
Chút nữa có lính phân công đến, cháu đừng đụng vào.
Cô cũng không muốn giành nữa, gật đầu cười rồi đứng nhìn mọi người làm.
Cảm thấy chẳng có việc gì để mình phụ (quan trọng hơn là chị Hạ muốn phụ nhưng bị mọi người cản) nên đành đi đến doanh trại quân y.
Hoa lavender hai bên đã bị một lớp tuyết mỏng bao phủ, những nhành hoa màu tím được điểm thêm một bức màn trắng xóa, tỏa hương thơm dìu dịu.
Hạ Mạn Thư đến thì đúng lúc Hoắc Cố Lăng Thành đang lên lớp, cô yên lặng đi vào phòng học, chọn cái ghế cuối ngồi xuống lắng nghe.
Cả phòng học đang chăm chú nghe Hoắc Cố Lăng Thành giảng dạy nên chẳng ai để ý đến cô.
Anh đang đứng ở phía trên, mặc áo blouse trắng, đeo chiếc mắt kính và sợi dây bạc khiến anh nho nhã, nghiêm túc.
Có một ma nơ canh giả bệnh nhân nằm trên chiếc giường, trên bụng còn bị đâm bởi con dao găm, Hoắc Cố Lăng Thành đang thực hành làm sao để rút dị vật bị đâm trong cơ thể.
Hạ Mạn Thư ngồi phía dưới khẽ làm theo động tác của anh.
Tuy cô là sinh viên khoa dinh dưỡng, nhưng dạo này thường hay lui tới đây để học hỏi nên đã biết một chút kĩ thuật khác, không thành thục nhưng có hiểu biết.
Bàn tay nhỏ đặt lên đùi, măt đăm đăm nhìn tay Hoắc Cố Lăng Thành.
Anh đứng cạnh chiếc giường bệnh có ma nơ canh, vừa đeo bao tay y tế vừa nói:
- Khi bị dị vật đâm phải, đừng vội rút ra.
Các bạn cứ tưởng tượng chính dị vật đó sẽ là cái nút chai giúp máu không thể trào ra ngoài.
Nếu các bạn rút ra thì sẽ như cái chai dốc ngược, lúc đó thì chỉ có quỳ xuống mà van xin thượng đế..