“Anh không ngâm mình.” Bùi Khánh nói.
Trạm Vi Dương tựa như thở phào nhẹ nhõm một chút, sau đó lập tức giải thích, cậu nói: “Chủ yếu là bồn tắm cũng không đủ lớn.”
Đột nhiên Bùi Khánh có chút buồn cười, bất quá anh cũng không có cười ra tiếng, chỉ hỏi: “Thích tắm bồn lắm sao?”
Trạm Vi Dương khẽ gật đầu, “Anh của em không thích em dùng bồn tắm lớn của anh ấy.”
Đây là cơ hội khó mà có được, Trạm Vi Quang cùng Trạm Bằng Trình đều không ở nhà, mà Bùi Khánh lại không phản đối cậu.
Trạm Vi Dương quay đầu lại, thấy nước trong bồn tắm xả cũng gần đầy rồi, cậu đứng lên, vươn tay cởi áo, trước khi cởi quần ngủ, cậu quay đầu thoáng nhìn Bùi Khánh, thấy anh không có ý định ra ngoài thì do dự một chút rồi chỉ cởi quần đùi bên ngoài, giữ lại quần lót.
Bùi Khánh vẫn là có chút chần chừ, anh nói: “Lúc nãy Trạm Vi Quang có gửi Wechat cho anh.”
Trạm Vi Dương ngay lập tức trở nên căng thẳng, cậu vừa nhìn Bùi Khánh vừa do dự, đoạn nghiêng người nhấc một chân lên lướt lướt trên mặt nước.
Bùi Khánh nói: “Cậu ấy nói em thường sẽ ngủ quên lúc ngâm mình tắm.”
Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh, lòng bàn chân cậu vẫn luôn đào bới trên mặt nước, cuối cùng cũng đạp xuống, sau đó chậm rãi bước chân còn lại vào, ngồi cả người xuống để nước che hết ngực, nhìn Bùi Khánh nói: “Sẽ không đâu.”
Bùi Khánh không phải Trạm Vi Quang, anh không thân thuộc với Trạm Vi Dương đến mức có thể trực tiếp lôi cậu từ dưới nước lên, hơn nữa ít nhiều cũng có chút không đành lòng, thế là anh nói: “Em ngâm đi, anh đứng đây nhìn em.”
Trạm Vi Dương lập tức nở nụ cười, cậu nói: “Cảm ơn anh.” Cậu cẩn thận từng li từng tí đổi tư thế trong nước, duỗi tay chân ra nằm xuống, tựa đầu vào rãnh cạn trên thành bồn tắm, sau đó thở phào một hơi.
Bùi Khánh bước đến bên cạnh bồn tắm lớn nhìn cậu một chút, sau đó ngồi xuống thành bồn gần chân mình, nơi có cái bệ nhỏ hình tam giác.
Trạm Vi Dương thả lỏng thân thể, phảng phất cảm giác như lơ lửng trong nước vậy, cả người đều rất thoải mái. Mà sau khi thả lỏng cơ thể, suy nghĩ rối rắm của cậu ngược lại cũng đã rõ ràng hơn một chút.
Bùi Khánh không nói chuyện với cậu mà chỉ ngồi chơi điện thoại, anh nâng một chân gác lên thành bồn tắm, cúi đầu gửi vài tin nhắn cho bạn cùng lớp.
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm Bùi Khánh không chớp mắt, trong đầu vẫn đang suy nghĩ việc khác, cậu nghĩ hôm nay mình chẳng làm gì cả, Tạ Linh cũng không có ghét bỏ mình hơn, sao lại vẫn trừ điểm của mình?
Hơi nước nóng chậm rãi bốc lên, rõ ràng cách nhau rất gần, nhưng ánh mắt hai người lại trở nên mơ hồi.
Một lát sau, Bùi Khánh nhận ra màn hình điện thoại di động của mình cũng bị phủ một tầng hơi nước, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trạm Vi Dương, lại phát hiện Trạm Vi Dương vẫn luôn nhìn mình.
Trạm Vi Dương thầm nghĩ, ngày đầu tiên bị trừ điểm là vì cậu nói mình không thích Tạ Linh, ngày thứ hai bị trừ điểm là vì Tạ Linh không nhận thư tình của cậu, có lẽ việc bị trừ điểm này không hẳn lúc nào cũng liên quan đến Tạ Linh, có lúc cũng liên quan đến mình.
Đôi mắt đen láy sáng rực của cậu lúc này cũng bị hơi nước phủ lấy.
Bùi Khánh cảm thấy Trạm Vi Dương thoạt nhìn như đang ngẩn người.
Trạm Vi Dương thầm nghĩ lúc nãy còn đang chưa bị trừ điểm nhưng cậu mới vừa nghĩ sau này không cần làm gì nữa thì liền bị trừ, vậy nghĩa là cậu không thể không làm gì cả?
Tựa như mặt trời chân lý chói qua, hai mắt Trạm Vi Dương lấp lánh ánh sáng rực rỡ, cậu khẽ hé miệng, nhỏ giọng “À!” một tiếng.
Sau đó tâm tình cậu trở nên rất phấn khích, trái tim cũng nhún nhảy đầy sức sống, cậu cảm thấy mình đã tìm được mấu chốt của vấn đề: Hôm nay trạng thái yêu đương tiêu cực tăng không phải bởi vì Tạ Linh, mà là vì chính mình, suy nghĩ tiêu cực của bản thân cũng sẽ khiến cho trạng thái tiêu cực tăng.
Cậu khoanh chặt tay trước ngực, hóa ra là như vậy!
Vẻ mặt Bùi Khánh không cảm xúc gì nhìn cậu.
Từ đó về sau, điệu bộ Trạm Vi Dương hết sức hài lòng mà nhắm mắt lại.
Điện thoại của Bùi Khánh rung lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó thì tắt luôn màn hình, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn về phía Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương đã nhắm mắt lại không còn chút động tĩnh. Cơ thể cậu ngâm trong nước đã đỏ bừng lên, vầng trán và gương mặt cũng ướt át đỏ ửng, không biết là do hơi nước bao phủ hay là ngâm đến mức ra cả mồ hôi rồi.
Bùi Khánh nhớ tới lời của Trạm Vi Quang, liền nhịn không được luồn chân vào trong nước, khẽ đụng bắp chân của Trạm Vi Dương.bg-ssp-{height:px}
Chân Trạm Vi Dương lắc lư một chút nhưng cả người vẫn không có phản ứng gì.
Bùi Khánh đứng dậy, tới gần mặt Trạm Vi Dương, anh ngồi xổm xuống bên ngoài bồn tắm, vươn tay vỗ vỗ lên mặt cậu.
Trạm Vi Dương vẫn nhắm nghiền hai mắt, hô hấp rất nhẹ, quan sát kĩ mới nhận ra ngực cậu hơi chập chùng nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Bùi Khánh vô thức duỗi tay chạm lên ngực cậu, tựa như làm vậy có thể cảm nhận nhịp đập của cậu.
Lúc này Trạm Vi Dương đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Bùi Khánh, cậu cười thành tiếng, rồi nói: “Có phải em giống chết rồi lắm đúng không?”
Bùi Khánh thấy cậu mở mắt, đôi mắt ấy vẫn đen láy sáng ngời, anh liền nói với cậu: “Không được nói bậy bạ.”
Trạm Vi Dương cười nói: “Em ngâm thêm một lúc nữa.”
Bùi Khánh nắm tay lại rút về, nói: “Không được ngâm cho đến khi nước lạnh đâu đó.”
Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, nói: “Sẽ không đâu.”
Bùi Khánh từ từ đứng lên, lùi lại hai bước ngồi về chỗ lúc nãy, lần này anh không chơi điện thoại nữa, chỉ nhìn mỗi Trạm Vi Dương.
Mới đầu trên mặt Trạm Vi Dương còn đậm nét cười, sau đó liền nhạt dần đi, cơ thể trong nước càng lúc càng thả lỏng, hô hấp cũng dần trở nên chậm hơn, vài phút qua đi, Bùi Khánh nhìn thấy thân thể cậu từ từ trượt xuống.
Bùi Khánh đi qua vỗ vỗ mặt cậu, gọi: “Dương Dương?”
Trạm Vi Dương không trả lời.
Bùi Khánh biết lần này Trạm Vi Dương thật sự ngủ quên rồi, anh vươn tay xả nước trong bồn tắm, khi thấy mặt nước lềnh bềnh dần cạn xuống, anh cầm khăn tắm mà Trạm Vi Dương treo trên tường chùm lên rồi quấn cả người cậu lại, sau đó ôm cậu lên khỏi mặt nước.
Lúc ôm tay anh có hơi dùng sức, Trạm Vi Dương tỉnh lại, giẫm lòng bàn chân mình xuống bồn tắm, dùng chút sức lực để đứng vững, cánh tay vẫn còn khoác lên vai Bùi Khánh, cậu mơ hồ nhìn anh, nói: “Hôm qua ngủ muộn quá.”
Bùi Khánh nói với cậu: “Quay về ngủ đi.”
Trạm Vi Dương khẽ gật đầu, cậu vịn cánh tay Bùi Khánh, lúc nâng một chân lên bước ra ngoài thì cái chân còn lại trong bồn tắm trượt một chút, cả người suýt nữa thì ngã quỵ.
Bùi Khánh thấy cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, thế là dứt khoát trùm khăn lại, trực tiếp bế cậu lên.
Trạm Vi Dương tuy gầy nhưng dù sao cũng là một chàng trai cao m, quả thật cũng không được tính là nhẹ.
Bùi Khánh bế cậu từ trong bồn tắm ra, thả xuống đất để cậu tự mang dép lê vào.
Trạm Vi Dương hơi phấn khích, cậu nói: “Khánh ca, anh khỏe thật đó, còn khỏe hơn cả ba em nữa.”
Trong trí nhớ của Trạm Vi Dương, khi còn bé dù đi đâu thì Trạm Bằng Trình đều thích bế cậu, sau này thì chuyển sang cõng, mãi đến khi vóc dáng Trạm Vi Dương ngày càng cao, lưng Trạm Bằng Trình lúc này cũng không cõng nổi nữa.
Bùi Khánh không đáp lại cậu, anh chỉ nói: “Mau về phòng đi ngủ đi.”
Trạm Vi Dương gật gật đầu, nói: “Cảm ơn anh, Khánh ca.”
Bùi Khánh cảm thấy Trạm Vi Dương giống như một đứa bé, nếu như không phải vừa rồi lúc ẵm còn cảm nhận được trọng lượng của cậu, Bùi Khánh thật sự tưởng rằng mình đang nói chuyện với một đứa nhỏ. Bùi Khánh lắc đầu, nói: “Không cần cảm ơn.”
Trạm Vi Dương đi ra ngoài, lúc tới cửa thì quay đầu lại, vui vẻ nói với Bùi Khánh: “Anh là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Bùi Khánh nhìn cậu nhưng không nói gì.
Trạm Vi Dương ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng bước nhanh xuống lầu rồi đi vào trong phòng, trước tiên cậu dùng khăn tắm lau khô người, thay một chiếc quần lót sạch sẽ, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn.
Cậu trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, nghĩ đến Bùi Khánh liền không nhịn được cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn không nghe được giọng nói kia thông báo điểm của mình ngày hôm nay, trong lòng giờ đây đã bắt đầu mong chờ tối ngày mai cùng tự học với Bùi Khánh.