Lúc Trạm Vi Dương xuống tới lầu một thì Bùi khánh đi chơi bóng rổ đã trở về, anh đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện với bà nội.
Bà nội năm nay bảy mươi tuổi, năm ngoái lúc chen chúc ở trên xe buýt bị ngã, về sau đi đứng không còn dễ dàng, cũng không thể tự mình ra ngoài. Thế là Trạm Bằng Trình thuê một dì bảo mẫu ở nhà thuận tiện chăm sóc bà nội, đồng thời nấu cơm cho tụi nhỏ.
Bảo mẫu họ La, Trạm Vi Dương gọi cô là dì La. Dì La đến nhà họ Trạm làm việc đã được hai năm, cũng quen thuộc với bọn nhỏ, thường xuyên nói xem Trạm Vi Dương như con ruột của chính mình.
Bà nội vẫn mặc quần áo dài tay và khoác một chiếc áo len mỏng, thân hình gầy gò nhỏ bé của bà như chìm hẳn vào ghế sô pha, không biết bà nghe Bùi Khánh nói gì, khóe miệng khô móm hoàn toàn cười lên, hai mắt híp lại thành một rãnh hẹp rất sâu.
Bùi Khánh chú ý thấy Trạm Vi Dương xuống lầu đầu tiên, anh quay đầu nhìn sang, khẽ cười gọi: “Vi Dương.”
Bà nội thế là cũng quay đầu lại, thấy Trạm Vi Dương liền nói: “Dương Dương, tỉnh ngủ rồi sao?”
Trạm Vi Dương gật gật đầu, gọi một tiếng bà nội, lại nhìn về phía Bùi Khánh, gọi anh “Khánh ca”. Gọi xong, Trạm Vi Dương nghĩ ngợi muốn ra ngoài, mới đi được hai bước đã dừng lại, quay đầu nghiêm túc gọi một tiếng dì La, sau đó mới tiếp tục đi ra cửa.
Vừa mở cửa ra cả người cậu liền chìm trong ánh nắng ấm áp, nháy mắt kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, nhưng thời tiết nóng bức vẫn chậm chạp mãi chẳng tiêu tán, luồng nhiệt tàn dư còn quấn lấy người.
Trạm Vi Dương không nhịn được nheo mắt lại, ngẩng đầu lên để ánh nắng rọi từ trán thẳng đến mũi chân cậu.
Trạm Bằng Trình lái một chiếc việt dã bảy chỗ từ nhà để xe ra dừng trước cửa nhà, ông hạ cửa sổ xe, nói với Trạm Vi Dương đang đứng phơi nắng trước cửa: “Dương Dương mau lên xe.” Giọng ông đầy săn sóc, dường như không nỡ để Trạm Vi Dương đổ một chút mồ hôi vì nắng nóng.
Trạm Vi Dương không nhúc nhích, cậu quay đầu lại trông thấy Trạm Vi Quang đã từ trên lầu đi xuống, hẳn là vừa mới tắm rửa thay quần áo, hắn cùng với Bùi Khánh hai người một trái một phải dìu bà nội đi ra ngoài.
Trạm Bằng Trình xuống xe, mở cửa ghế phía sau.
Trạm Vi Dương yên lặng đi lên xe, một mình chui vào hàng ghế cuối cùng trên xe ngồi xuống.
Hôm nay người một nhà cùng ra ngoài ăn cơm tối, Trạm Bằng Trình lái xe, bà nội cùng dì La ngồi ở hàng ghế giữa, Trạm Vi Quang chủ động nhường ghế phụ lái cho Bùi Khánh, hắn chui vào hàng cuối cùng, ngồi xuống cách Trạm Vi Dương một ghế.
Bùi Khánh ngồi ở ghế phụ lái đang gọi điện cho nhà hàng để đặt chỗ.
Cả nhà đều có vẻ thích Bùi Khánh, Trạm Vi Dương có chút hững hờ nghĩ, ngáp một cái, áp trán lên kính cửa ô tô ấm áp.
Thực đơn cơm tối là vịt quay.
Trạm Vi Dương rất thích ăn vịt quay, mặc dù không thích dưa leo và hành tây, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến việc thưởng thức món vịt quay tẩm bột chấm nước sốt của cậu.
Mỗi lần ra ngoài ăn vịt quay, Trạm Bằng Trình thích nhất là gói vịt quay cho Trạm Vi Dương, ông vừa gói vừa nói chuyện phiếm với Bùi Khánh.
Trạm Vi Dương nghe thấy Trạm Bằng Trình hỏi tình hình thực tập của Bùi Khánh, anh bắt đầu kể về công ty thực tập của mình cho ông nghe.
Bọn họ hàn huyên hơn phân nửa thời gian bữa ăn, đợi đến khi Trạm Vi Dương ăn gần như no rồi thì nghe thấy Trạm Bằng Trình đột nhiên nói: “Ngày mốt Vi Quang phải quay về trường học.”
Trạm Vi Quang vẫn luôn thờ ơ mà chơi điện thoại lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trạm Bằng Trình.
Trạm Bằng Trình tiếp tục nói: “Ngày mai cậu phải đi công tác, đợt này ra ngoài tương đối rắc rối, có thể mất tầm một tháng, không biết giữa chừng có thể bớt chút thời gian trở về hay không.”
Bùi Khánh cũng đã buông đũa, anh dựa vào thành ghế, lẳng lặng nghe Trạm Bằng Trình nói.
Trạm Bằng Trình đều là nói với Bùi Khánh: “Đến lúc đó trong nhà chỉ có con cùng Dương Dương, còn có bà nội và dì La.”
Bùi Khánh hiểu ý Trạm Bằng Trình, anh nói: “Con sẽ chăm sóc tốt mọi người trong nhà, cậu cứ yên tâm đi đi.”
Trạm Vi Dương nhìn vài miếng vịt quay còn sót lại trong mâm trên bàn, nhịn không được cầm đũa gắp một miếng, chấm đẫm nướng sốt đồi đưa thẳng vào miệng.
Trạm Bằng Trình nói: “Nấu cơm quét dọn vệ sinh những việc này đều có dì La lo liệu, thật ra cũng không cần cháu phải làm gì, chỉ là giúp cậu để ý Dương Dương một chút. Cháu có bằng lái mà phải không? Cậu để chìa khóa xe ở nhà, nếu có chuyện gì tỷ như bà nội không thoải mái ở đâu chẳng hạn, cháu giúp Dương Dương một chút.”
Trạm Vi Dương không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Khánh, đúng lúc Bùi Khánh cũng nhìn về phía cậu, ngay khi ánh mắt chạm nhau, Trạm Vi Dương liền quay đầu đi chỗ khác.
Bùi Khánh nói: “Cháu sẽ.”bg-ssp-{height:px}
Trạm Vi Quang vươn tay lấy một chiếc đũa, chỉ vào Trạm Vi Dương: “Đừng có gây rắc rối cho anh Khánh.”
Trạm Vi Dương không nói gì, ngược lại là Trạm Bằng Trình nói: “Đừng có ăn hiếp em trai con.”
Trạm Vi Quang bĩu môi khinh thường.
Bùi Khánh mỉm cười, nói: “Vi Dương rất ngoan.”
“Haiz…..” Không biết tại sao, Trạm Bằng trình đột nhiên khẽ buông tiếng thở dài, ông nghĩ nghĩ rồi lại nói với Bùi Khánh: “Còn một việc nữa e là phải phiền đến cháu.”
Bùi Khánh nói: “Cậu đừng khách sáo.”
Trạm Bằng Trình nói: “Dương Dương dù sao cũng đã lên năm thứ hai trung học, ở trường của em nó, học sinh ngoại trú không phải tham gia lớp tự học buổi tối, cậu cảm thấy vẫn là nên có người ở nhà trông chừng nó đọc sách, đến lúc đó phiền cháu mỗi đêm kèm cặp nó một chút không biết có tiện không?”
Bùi Khánh thoáng quay đầu nhìn Trạm Vi Dương, mỉm cười nói: “Đương nhiên là tiện ạ. Buổi tối con cũng phải đọc sách, vừa vặn sẽ cùng Dương Dương tự học.”
Giọng điệu Trạm Bằng Trình có chút khó xử: “Thành tích của Dương Dương không được tốt lắm”, nói đến đây, ông vội vàng bổ sung: “Nó không phải ngốc, chỉ là khả năng tập trung có hơi kém, không có người trông coi khẳng định không thể tập trung học tập được.”
Ông vừa dứt lời, bà nội ở bên cạnh cũng nói theo một câu: “Không ngốc, Dương Dương không ngốc chút nào.”
Trạm Vi Dương nếm một ít nước sốt ngọt vương trên đũa, thầm nghĩ Trạm Vi Quang cũng đã từng nói mình ngốc, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm đến việc mình có ngốc hay không.
Trên mặt Bùi Khánh vẫn đượm nét cười, anh nói: “Vi Dương rất thông minh. Có nhiều đứa trẻ thông minh lắm, chỉ là chúng không có tập trung vào việc học mà thôi.”
Trạm Bằng Trình gật đầu lia lịa, hiển nhiên là ông rất hưởng thụ câu nói này.
Người một nhà bọn họ thế là lại càng thích Bùi Khánh.
Ăn cơm tối xong trở về, mỗi người về phòng mình tắm rửa đi ngủ.
Bà nội và dì La ở lầu một, Trạm Vi Quang ở một mình trên lầu ba, phòng Trạm Vi Dương cùng Trạm Bằng Trình còn có Bùi Khánh đều ở lầu hai.
Lầu hai có hai gian phòng tắm, một ở trong phòng ngủ chính của Trạm Bằng Trình, một dùng chung ở trên hành lang.
Trạm Vi Dương cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, vừa mở cửa phòng liền thấy cửa phòng Bùi Khánh ở bên kia hành lang cũng mở ra.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại vội vàng trốn trở về, chỉ ghé tai vào cửa nghe tiếng Bùi Khánh đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Trạm Vi Dương đợi một hồi mới bước ra khỏi phòng, đi đến cửa phòng tắm, dán lên cửa nghe tiếng nước bên trong, hẳn là Bùi Khánh đang tắm.
Cậu do dự một chút, cầm quần áo đi vào phòng của Trạm Bằng Trình. Cậu dùng phòng tắm nhỏ bên trong phòng của Trạm Bằng Trình, ông đang ở bên giường thu dọn hành lý, một chiếc vali được mở ra đặt trên mặt đất, đồ đạc đã xếp được phân nửa rồi.
Trạm Vi Dương đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Trạm Bằng Trình.
Trạm Bằng Trình đặt quần áo đã xếp xong xuống, xoay người xoa xoa đầu Trạm Vi Dương, nói với cậu: “Baba không có ở nhà, con phải nghe lời Khánh ca và bà nội nghe chưa.”
Trạm Vi Dương gật gật đầu.
Trạm Bằng Trình không biết tại sao lại thở dài một hơi, ông vươn tay ôm lấy đầu Trạm Vi Dương, nói: “Không sao đâu, baba cũng không đi đâu xa, con có việc gì liền gọi điện thoại cho baba, baba sẽ quay lại ngay, con đừng sợ.”
Trạm Vi Dương bất động mặc cho ông ôm.
Ôm một hồi, Trạm Bằng Trình buông tay ra, vỗ vỗ bả vai Trạm Vi Dương, nói: “Đi ngủ đi. Chờ con ngủ một giấc tỉnh dậy, baba đã đi rồi.”
Trạm Vi Dương đi tới cửa, quay lại nói với Trạm Bằng Trình: “Baba nhớ về sớm một chút.”
Trạm Bằng Trình mỉm cười: “Được rồi, con trai.”