Vào tiết tự học cuối buổi chiều, Trạm Vi Dương ngồi hàng sau chọt chọt lưng Trần U U.
Trần U U ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên không có trong lớp, y lại lần nữa xác nhận giáo viên chủ nhiệm không đứng ở ngoài cửa sổ rồi mới quay mặt lại.
Trạm Vi Dương cố gắng nhích lại gần tai y, thấp giọng nói: “Tớ không biết tan học làm thế nào để chặn đường Tạ Linh cả.”
Trần U U lập tức muốn quay cả người lại.
Trạm Vi Dương vội vàng nắm lấy cổ áo của Trần U U, nói: “Nhưng chúng ta có thể bắt xe đi trước rồi chờ cậu ta mà.”
Trần U U nhướng mày, trong lòng y cảm thấy Trạm Vi Dương nói không sai, thế nhưng vì sao y lại không nghĩ đến nhỉ, toàn đi vào ngõ cụt cân nhắc mãi làm thế nào để cản Tạ Linh lại.
Trạm Vi Dương thấy Trần U U không nói gì thì tưởng y không đồng ý với mình, cậu cẩn thận hỏi: “Thế nào á?”
Trần U U nói: “Hết tiết rồi nói.” Sau đó liền quay lên lại.
Đến khi tan học, y nói với Trạm Vi Dương: “Hẳn, hẳn là có thể đấy.”
Trạm Vi Dương rất vui, cả hai hẹn sẽ chặn Tạ Linh tại con đường vắng vẻ gần khu phố thương mại dưới lòng đất trên đường hắn đi học về.
Khu phố thương mại dưới lòng đất ấy nằm song song với con đường bên cạnh, vốn dĩ trên đường đã không có nhiều người qua lại, nội tại khu phố thương mại còn quạnh quẽ hơn nhiều, các cửa hàng cũng đều đóng chặt cửa. Lần trước bọn họ theo dõi Tạ Linh đạp xe về nhà thì phát hiện ra hắn sẽ vòng đường tắt qua khu phố thương mại này, địa hình ở đó tương đối phức tạp, rất thích hợp để mai phục.
Đêm xuống, lúc ngồi trước bàn học làm bài tập, Trạm Vi Dương lật đến một trang trống trong vở bài tập, đoạn vẽ một bản đồ đường đi.
Đối với địa hình thực tế của phố thương mại đó, Trạm Vi Dương đã không còn nhớ rõ, nhưng cậu lên mạng tìm được một số hình ảnh, cũng miễn cưỡng vẽ ra được một tấm bản đồ thô, sau đó dùng vòng tròn nhỏ để biểu thị mình và Trần U U, lại vẽ lên giấy một vòng tròn rồi bôi đen, dùng để biểu thị Tạ Linh.
Cậu dùng ngón tay kẹp bút rồi gõ gõ đầu mình, thầm nghĩ đến lúc đó phải làm thế nào nhỉ, để mấy người anh Vũ chặn đường Tạ Linh lại, nắm chặt cổ áo của cậu ta đòi tiền, mình liền lao ra bắt bọn họ thả người, rồi giả vờ đánh đuổi, sau đó liền có thể nói chuyện phiếm với Tạ Linh.
Tạ Linh nhất định sẽ nói cảm ơn cậu, cậu sẽ nói không cần cảm ơn, sau đó đưa Tạ Linh về nhà.
“Vẽ cái gì vậy?” Lúc Trạm Vi Dương vừa nghĩ xong xuôi hết thì giọng nói của Bùi Khánh vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Trạm Vi Dương suýt nữa bị dọa hết hồn hết vía, cậu vô tức xòe tay che đi vở bài tập, nói: “Không có gì.”
Tranh của cậu vốn đã xấu, không khác gì chữ như gà bới, Bùi Khánh cơ bản nhìn cũng không hiểu cậu đang vẽ cái gì, nhưng cậu vừa vươn tay che đi, anh ngược lại càng muốn biết.
Lúc này Bùi Khánh vừa tắm xong, toàn thân tỏa ra hơi nước ấm áp, còn có mùi thơm của sữa tắm, anh ngồi xuống mép giường Trạm Vi Dương, nhìn cậu nói: “Cho nên chỉ cần anh không ở đây thì em liền không chăm chỉ tự học có phải không?”
Trạm Vi Dương nói: “Em không có…”
Bùi Khánh: “Vậy em vẽ cái gì mà không dám cho anh xem?”
Trạm Vi Dương cúi đầu xuống, từ từ dời bàn tay ra, cậu nhìn thoáng qua bản đồ mình vẽ, do dự một lát vẫn là không muốn
Bùi Khánh không được vui, thế nên cầm vở lên đưa đến trước mặt Bùi Khánh để anh xem.
Bùi Khánh nhìn chằm chằm những đường cong và vòng tròn trên đó, đoạn hỏi: “Em chơi cờ ca rô à?”
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh nói: “Vậy thì là gì?”
Trạm Vi Dương dùng ngón tay mân mê phía trên vòng tròn, nói: “Đây là em.” Sau đó lại chỉ một vòng tròn khác, “Đây là Trần U U.”
Bùi Khánh đưa tay chỉ vòng tròn màu đen ở phía kia, “Này thì sao?”
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm vòng tròn màu đen kia thật lâu rồi mới trả lời: “Đây là Tạ Linh.”
Bùi Khánh đã nghe thấy cái tên này không dưới một lần, anh hỏi Trạm Vi Dương: “Tạ Linh là ai?”
Trạm Vi Dương trả lời: “Bạn học.” Cậu không hiểu vì sao lúc trả lời câu hỏi này của Bùi Khánh đột nhiên hơi chột dạ, vô thức dùng ngón tay miết miết ống quần.
Kết quả là Bùi Khánh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy nên là tụi em đang làm gì vậy?”
Lúc này Trạm Vi Dương đột nhiên thông suốt, cậu nói: “Chơi trốn tìm?” Nói xong, cậu lén nhìn biểu cảm của Bùi Khánh.
Vẻ mặt Bùi Khánh nháy mắt thoáng phức tạp, cuối cùng anh nói: “Thôi được rồi, tiếp tục đọc sách đi, nhất định phải làm cho xong bài tập của hôm nay.”
Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Dạ.” Cậu trở về bên cạnh bàn, xé trang giấy kia ra rồi tiếp tục làm bài.
Hai người yên lặng ở trong phòng ai làm việc của người nấy, thời gian dần dần trôi qua, lúc Trạm Vi Dương hoàn thành toàn bộ bài tập được giao hôm nay thì đã là hơn mười giờ đêm rồi.bg-ssp-{height:px}
Cậu vừa ngáp vừa vươn tay duỗi lưng.
Bùi Khánh khép quyển sách trong tay lại, anh đứng dậy khỏi giường của Trạm Vi Dương, nói: “Đêm nay em đã có thể ngủ một mình được chưa?”
Trạm Vi Dương đang lười biếng vươn vai nửa chừng, nghe vậy liền vội vàng hạ tay xuống, cậu nhìn Bùi Khánh, hỏi: “Tại sao?”
Một tay Bùi Khánh đút trong túi quần ngủ, một tay cầm sách, anh nói: “Không lẽ em muốn ngủ chung với anh mãi?”
Trạm Vi Dương nói: “Đúng vậy mà.”
Bùi Khánh hỏi: “Đến khi nào mới thôi thế?”
Tram Vi Dương nghĩ nghĩ, sau đó sa vào xoắn xuýt trong chốc lát, cậu phát hiện mình không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Bùi Khánh nói: “Anh sẽ phải quay về trường học sau nửa năm thực tập ở đây.”
Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh, cậu thăm dò hỏi: “Vậy trước khi anh đi em đều có thể ngủ chung với anh sao?”
“Vì sao nhất định phải ngủ chung với anh?”
“Em không muốn ngủ một mình.”
“Vậy trước đây em cũng ngủ chung với ba hay anh trai à?”
“Có đôi lúc sẽ ngủ chung với baba, không có ngủ chung với anh trai.” Trạm Vi Quang xưa nay chưa từng ngủ chung với cậu.
“Ba em tháng sau sẽ quay về phải không?”
“Baba nói vậy.”
Bùi Khánh nói: “Vậy được rồi.” Đây là câu cuối cùng anh nói, sau đó cũng không hỏi Trạm Vi Dương thêm nữa.
Trạm Vi Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tựa như thi đậu rồi vậy, cậu đi theo Bùi Khánh về phòng anh, động tác lúc đóng cửa rất nhẹ, giống như sợ sẽ quấy rầy Bùi Khánh, sau đó anh liền sẽ đuổi cậu ra ngoài.
Sau khi Bùi Khánh về phòng thì mở đèn bàn rồi ngồi lên giường, anh đặt laptop trên đùi, đoạn mở ra xem.
Trạm Vi Dương yên lặng chẳng một tiếng động trèo lên giường từ bên kia, cậu vén chăn lên nhét mình vào, sau đó nằm nghiêng nhìn Bùi Khánh.
Một lát sau Bùi Khánh mới nhìn cậu, anh hỏi: “Anh mở máy tính có ảnh hưởng em ngủ không?”
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh vươn tay qua, anh che trên đôi mắt Trạm Vi Dương, nói: “Vậy em ngủ đi, anh xem phim một lát.”
Ngày mai là thứ bảy, mặc dù Trạm Vi Dương còn phải học bù nhưng Bùi Khánh thì không phải đi làm, anh muốn xem nốt nửa còn lại của bộ phim đang xem dở.
Anh tắt đèn bàn, đoạn đeo tai nghe lên rồi yên lặng ngồi trên giường xem phim.
Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, nhưng hồi lâu sau cũng không thể ngủ, thế là cậu lén mở to mắt ra, nhẹ nhàng xích lại gần Bùi
Khánh rồi nhìn màn hình laptop của anh.
Bùi Khánh đang xem một bộ phim nước ngoài, cùng lúc Trạm Vi Dương xích lại gần thì đôi nam nữ chính trong phim đang hôn nhau thắm thiết, cảnh này có chút kịch liệt.
Ánh sáng huỳnh quang màu xanh nhạt của màn hình laptop chiếu trên khuôn mặt của cả hai, đầu Trạm Vi Dương gần như đặt trên vai Bùi Khánh.
Đột nhiên, Bùi Khánh duỗi tay che mắt Trạm Vi Dương lại, anh nói: “Không được xem.”
Trạm Vi Dương không đeo tai nghe, cậu không nghe được tiếng của phim nên không biết nam nữ chính hiện tại đang làm gì, chỉ hỏi: “Vì sao?”
Giọng nói Bùi Khánh rất nhẹ, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Con nít không được phép xem.”
Nhịp tim Trạm Vi Dương vì vậy không khỏi trở nên nhanh hơn, cậu nói: “Em không phải con nít.”
Bùi Khánh nói: “Em phải. Anh đếm ba hai một, em nhanh xoay người đi ngủ.” Nói xong anh dường như lập tức bắt đầu đếm ngược, “Ba…”
Trạm Vi Dương đột ngột xoay người đưa lưng về phía Bùi Khánh rồi nằm xuống, cậu kéo chăn mền che kín đỉnh đầu, nói: “Em ngủ rồi.”
Vậy nên số cũng không có đếm xong, Trạm Vi Dương nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ, cũng không biết sau đó Bùi Khánh ngủ lúc nào.