Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó Trạm Vi Dương nằm mơ.
Cậu mơ thấy rễ của mình mọc ra từ đầu ngón tay, càng lúc càng dài, chúng đâm xuống nệm, đầu tiên là bao phủ hết tay của Bùi Khánh, sau đó dần bành trướng rộng ra và quấn chặt toàn bộ cơ thể anh dưới rễ của mình, mà lúc này cậu dường như đang nằm ngang trên người anh, từ trên cao nhìn xuống thì Bùi Khánh dường như vẫn đang nhắm mắt ngủ, nhưng sau đó lại từ từ thức dậy.
Trạm Vi Dương lập tức cảm thấy khẩn trương, cậu cố gắng muốn rút mình ra khỏi nệm, nhưng mà rễ của cậu đã cắm sâu lắm rồi, làm thế nào cũng không thể nhổ ra nổi. Thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Khánh mở mắt, Trạm Vi Dương liền giật mình tỉnh lại.
Cậu mở to mắt, vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim gấp rút của mình, tiếp đó nhận ra rằng không biết từ khi nào bản thân đã chui cả người vào chăn bông của Bùi Khánh rồi cứ thế ôm lấy anh cho đến lúc anh tỉnh dậy.
Chẳng trách cậu sẽ mơ thấy Bùi Khánh bị rễ cây của mình siết chặt như vậy.
Vì thế Trạm Vi Dương cảm thấy rất xấu hổ về chuyện này, sự xấu hổ này thậm chí kéo dài đến tận bữa sáng, cậu cúi đầu húp cháo, vẫn luôn không dám chạm mắt với Bùi Khánh.
Ăn sáng xong, Trạm Vi Dương nói với bà nội: “Hôm nay con muốn ra ngoài ạ.”
Bà nội đã ăn xong từ sớm, chỉ là sau khi Trạm Vi Dương và Bùi Khánh xuống lầu, bà vẫn cùng họ ngồi vào bàn ăn, nghe Trạm Vi Dương nói muốn ra ngoài, liền vội hỏi: “Đi đâu vậy, Dương Dương?”
Trạm Vi Dương nói: “Con muốn đi mua chậu hoa.”
Bùi Khánh vẫn đang húp cháo, lúc nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cậu.
Trạm Vi Dương vừa chạm mắt với Bùi Khánh đã cảm thấy căng thẳng, lỗ tai cậu hơi ửng đỏ, cậu cố gắng mở to mắt tập trung nhìn bà nội.
Bà nội hỏi cậu: “Mua chậu hoa làm gì thế? Trên lầu không phải đã có rồi sao?”
Trạm Vi Dương nói: “Mua cho con.”
Bà nội hỏi: “Con muốn trồng hoa à?”
Trạm Vi Dương hàm hồ trả lời: “Dạ.”
Bà nội có vẻ hơi lo lắng: “Con muốn đi đâu mua vậy?”
Bản thân Trạm Vi Dương cũng không biết.
Bà nội nói: “Để nội đi mua về cho con.”
Lúc này Bùi Khánh không nhịn được lên tiếng nói: “Để con đi cùng em ấy cho.”
Trạm Vi Dương lén nhìn Bùi Khánh một chút.
Bà nội quay sang nói với Bùi Khánh: “Con biết chỗ nào bán không?”
Bùi Khánh đáp: “Tìm một chợ hoa hoặc cửa hàng hoa chắc đều sẽ có bán thôi ạ.”
Bà nội gật nhẹ đầu, “Đúng vậy,” bà lại nhìn về phía Trạm Vi Dương, “Để Khánh ca đi cùng con có được không?”
Trạm Vi Dương lại lén nhìn Bùi Khánh chút nữa, sau đó cậu gật đầu với bà nội.
Bà nội lúc này mới yên tâm hơn, bà nói với Bùi Khánh: “Vậy con lái xe đi đi, không thì không dễ chuyển chậu hoa về đâu.”
Bùi Khánh nói: “Con biết rồi ạ.”
Lúc bọn họ ra cửa, bà nội ôm tấm chăn nhỏ đắp trên đùi mình theo đến tận cửa, hỏi Trạm Vi Dương: “Dương Dương muốn mua mấy chậu hoa thế?”
Trạm Vi Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Một cái là đủ rồi ạ.”
Bà nội nói: “Chỉ một chậu thôi à?”
Trạm Vi Dương gật gật đầu: “Đúng rồi ạ.”
Bà nội cười híp mắt nói: “Được rồi, vậy mau đi đi.”
Bùi Khánh lái xe ra khỏi gara rồi mở cửa, Trạm Vi Dương ngồi lên ghế phụ lái, cậu duỗi tay thắt dây an toàn sau đó nhìn thoáng qua Bùi Khánh.
“Đi chợ hoa sao?” Bùi Khánh hỏi cậu.
Trạm Vi Dương nói: “Vâng.”
Bùi Khánh chưa quen đường lắm, anh lấy điện thoại ra dò tìm chợ hoa, sau khi tìm được một nơi thì đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Trạm Vi Dương cho cậu xem, đoạn hỏi: “Đi chỗ này được không?”
Trạm Vi Dương nói: “Được ạ.” Đến khi Bùi Khánh lấy điện thoại về rồi khởi động ô tô, cậu lại nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn anh, Khánh ca.”bg-ssp-{height:px}
Bùi Khánh chậm rãi lái xe về phía trước, anh nghe vậy thì nói: “Không cần cảm ơn anh, có điều….” Anh vốn định nói Trạm Vi Dương không cần mua chậu hoa đâu, nhưng lại có chút không nói nên lời, thế nên ngừng lại.
Trạm Vi Dương tò mò nhìn anh: “Sao ạ?”
Bùi Khánh nói: “Không có gì.”
Trạm Vi Dương âm thầm xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó nói với Bùi khánh nói: “Thật xin lỗi.”
Bùi Khánh liếc nhìn cậu, “Sao lại muốn xin lỗi?”
Trạm Vi Dương muốn nói “rễ của em đâm trúng anh”, về sau nhớ ra lúc ấy mình đang mơ mà, thế nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, cuối cùng chỉ nói: “Không có gì.”
Bùi Khánh nhận ra cậu có chút khẩn trương thế là anh trầm mặc rồi chuyên tâm lái xe, không nói gì nữa.
Chợ hoa kia nằm ở ngoại ô thành phố, cách nhà bọn họ khoảng hơn bốn mươi phút lái xe, sau khi đến nơi Bùi Khánh mới biết đó là một chợ hoa rất lớn, bên trong có gần mười kho hàng rộng rãi, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề với đủ loại chậu hoa lẫn cây cỏ.
Trạm Vi Dương cũng là lần đầu tiên đến nơi này, sau khi bước vào nhà kho liền kinh ngạc há hốc miệng.
Bùi Khánh nhét chìa khóa xe vào trong túi áo khoác đoạn nói với Trạm Vi Dương: “Đi xem thử một vòng đi.”
Những thương gia ở đây đều bán sỉ là chủ yếu, đi dọc một đoạn đường sẽ thấy những chậu hoa và cây xanh được trồng gọn gàng ở hai bên, khung cảnh có thể coi là ngoạn mục.
Trạm Vi Dương nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o, cậu đi được hai bước thì dừng lại trước một cửa hàng bán cây mọng nước.
多肉植物 – Succulent plant – Thực vật mọng nước, cũng được gọi là cây mọng nước hoặc đôi khi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn. Tiêu biểu như xương rồng, nha đam, …
Bùi Khánh thấy Trạm Vi Dương đang nhìn một chậu trà xanh Gyokuro trong suốt óng ánh, thế là anh thuận miệng hỏi giá cả.
玉露 – Gyokuro là một loại trà xanh trồng trong bóng râm của Nhật Bản. Nó khác với loại trà xanh tiêu chuẩn sencha ở việc được phát triển ở nơi râm mát thay vì nhận được ánh sáng mặt trời đầy đủ.
Ông chủ lấy ra một cái thùng, bên trong có hàng chục chậu nhỏ đủ các loại cây mọng nước, rồi nói đồng liền có thể mua hết.
Trạm Vi Dương nói: “Tất cả sao?”
Ông chủ gật nhẹ đầu, “Đúng vậy, tiểu soái ca.”
Trạm Vi Dương nhìn sang Bùi Khánh.
Bùi Khánh hỏi cậu: “Em muốn sao?”
Trạm Vi Dương nói: “Có phải là nhiều quá rồi không?”
Bùi Khánh nói: “Đúng là có hơi nhiều, em sẽ chăm sóc không xuể.”
Trạm Vi Dương ngồi xổm xuống, cậu nhìn chằm chằm đủ loại cây mọng nước trước mặt rồi dần rơi vào trầm tư, tiếp đến cậu chắp tay lên miệng, thấp giọng lẩm bẩm đôi câu với mấy loại cây nhỏ nhỏ xinh xinh kia, sau đó đứng dậy nói với Bùi Khánh: “Không cần nữa, chúng ta đi thôi.”
Bùi Khánh cùng cậu đi về phía trước, anh hỏi: “Em vừa nói gì vậy?”
Trạm Vi Dương quay đầu, nói: “Em nói sau này em không chăm sóc tụi nó được, nên là không thể mang tụi nó theo về, em còn phải chờ người tưới nước cho mình cơ mà.”
Nhất thời Bùi Khánh cảm thấy không còn gì để nói.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cũng không lập tức mua chậu hoa gì cả, chính xác thì lần đầu tiên đến một chợ hoa lớn như thế này, Bùi Khánh ít nhiều cũng có chút hứng thú, anh cùng Trạm Vi Dương đi dạo qua mấy gian nhà kho, nhìn đủ loại hoa cỏ bên trong.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán chậu cây cỡ lớn, Trạm Vi Dương đột nhiên dừng lại.
Bùi Khánh ban đầu đi phía trước, anh nhận ra cậu không đi theo nên liền dừng lại nhìn thì thấy cậu đang sững sờ đứng đối diện với một cây phát tài.
“Sao vậy?” Bùi Khánh quay lại bên cạnh cậu, rồi hỏi.
Trạm Vi Dương không có phản ứng, cậu vẫn sững sờ nhìn chằm chằm cây phát tài kia như cũ, qua một hồi lâu mới bắt lấy cánh tay Bùi Khánh, hỏi anh: “Anh thấy cái cây kia đẹp không?”
Bùi Khánh nương theo ánh mắt cậu nhìn sang, đoạn nói: “Em nói cây phát tài kia sao?”
Trạm Vi Dương ngại ngùng khẽ gật đầu.
Bùi Khánh nói: “Rất đẹp.”
Lòng Trạm Vi Dương lập tức tràn đầy vui vẻ, cậu nắm chặt tay Bùi Khánh, hơi ngượng ngùng cất lời: “Đúng nhỉ, em cũng thấy đẹp.” Nói xong, cậu buông lỏng tay anh rồi bước nhanh về phía trước.