Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi gỡ băng gạc, trên trán Trần U U để lại một vết sẹo, bác sĩ đã khâu lại vết thương rất cẩn thận, nhưng vì chưa đỡ sưng nên nhìn vẫn còn hơi dữ tợn.
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm vết sẹo của Trần U U, trong lòng lo lắng, giơ ngón tay trong không khí khẽ chạm, cậu hỏi y: “Sẽ để lại sẹo sao?”
“Kệ, kệ nó đi,” Lúc mới vừa bị thương, mặt trần U U còn trắng bệnh hỏi bác sĩ liệu có phá hủy gương mặt nhỏ của mình hay không, giờ đây dường như sẹo đã lành thì liền quên đau, thái độ cũng có phần dửng dưng hơn trước.
Trạm Vi Dương hơi buồn bã gục đầu xuống bàn, cậu nói: “Đều tại tớ.”
Trần U U nhịn không được khuyên cậu: “Không trách, trách cậu, muốn thì trách Tạ, Tạ Linh.”
Trạm Vi Dương lật đật ngồi thẳng dậy, “Cậu đừng trách cậu ấy, cứ trách tớ đi.”
Trần U U không vui lắm, “Tại sao lại, lại bênh vực Tạ, Tạ Linh, ….”
Trạm Vi Dương nói: “Vì tớ đang theo đuổi cậu ấy mà.”
Trần U U bĩu môi ghét bỏ.
Trạm Vi Dương duỗi tay kéo kéo tay áo của Trần U U, “Giữa trưa tớ mời cậu uống trà sữa nha.”
Trần U U nói: “Starbucks.”
Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Được luôn, uống Starbucks.”
Trước giờ cơm trưa, Trạm Vi Dương đã đặt Starbucks trực tiếp giao tới trước cổng trường, lúc cậu cơm nước xong xuôi thì vừa vặn có điện thoại, cà phê của cậu đã tới rồi.
Trần U U cùng ra cổng trường xách đồ với cậu, khi đến nơi thì nhìn thấy Trạm Vi Dương đặt ba ly cà phê.
“Còn, còn một ly của, của ai nữa?” Trần U U cảm thấy là lạ.
Trạm Vi Dương hơi xấu hổ, cậu nhỏ giọng nói: “Cho Tạ Linh.” Cậu vừa nói vừa nhận túi đồ từ tay anh trai shipper, đoạn lễ phép nói tiếng cảm ơn.
Lúc xoay người rời đi, Trần U U không sao vui nổi hỏi cậu: “Nếu phải, phải chọn giữa tớ và, và Tạ Linh thì, thì cậu chọn ai?”
Trạm Vi Dương hoang mang nói: “Vì sao phải chọn vậy?”
Trần U U nói: “Không, không sao cả, nhất, nhất định phải chọn!”
Trạm Vi Dương nhìn Trần U U, gần như là thốt ra người được chọn, nhưng đột nhiên nhớ tới mình sẽ bị trừ điểm, thế là khẩn trương đến độ nói lắp: “Chọn, chọn Tạ Linh.”
Trần U U vốn dĩ đứng song song với cậu, y nghe vậy liền xoay mạnh đầu lại trừng cậu, nói: “Không, không uống nữa!” Nói xong, y chạy thẳng về phía tòa nhà dạy học.
Trạm Vi Dương vội vàng muốn đuổi theo y, nhưng vừa mới chạy thì cà phê trong túi đã sóng sánh dữ dội, cậu sợ sẽ đổ hết ra ngoài nên không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Cậu cầm túi giấy Starbucks đi đến bậc thang tòa nhà giảng dạy, lúc lên cầu thang thì đụng phải Tạ Linh, hắn vừa chơi bóng rổ xong, đang từ sân bóng trở về phòng học chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tạ Linh không đi một mình mà cùng với ba nam sinh và hai nữ sinh cùng lớp, trong số đó có một nữ sinh bọn Trạm Vi Dương đã gặp qua rất nhiều lần, cô vẫn luôn đi chung với Tạ Linh từ lúc khai giảng đến giờ.
Tạ Linh nhìn thấy Trạm Vi Dương thì dừng bước. Vài người phía sau đều đang định đi qua nhưng phát hiện Tạ Linh khựng lại nên đều dừng lại nhìn bọn họ.
Hai nữ sinh đi cạnh nhau nghiêng người thì thầm to nhỏ, hẳn là đang nghị luận Trạm Vi Dương.
Ngay từ khi mới vào trường Trạm Vi Dương đã là đối tượng được nhiều nữ sinh nghe ngóng, cậu khá nổi tiếng trong trường nhưng chưa từng có cô gái nào tỏ ra tốt với cậu cả.
Hai cô gái kia không biết nói gì với nhau rồi che miệng lại thấp giọng cười lên.
Trạm Vi Dương nhìn thoáng qua cả hai rồi lại nhìn về phía Tạ Linh.
Tạ Linh hỏi cậu: “Người bạn kia của cậu, cái người nhỏ nhỏ, nói lắp kia ấy, không sao chứ?” Tạ Linh không hề xem Trạm Vi Dương và Trần U U là đàn anh của mình.
Lúc đầu Trạm Vi Dương định nói không sao, nhưng lại nghĩ mình không nên nói thay Trần U U như thế, nên chỉ đáp: “Có một vết sẹo dài cỡ này.”
Cậu dùng ngón tay đo đo, lúc thả tay xuống thì nhìn Tạ Linh, đoạn hít sâu một hơi giảm bớt căng thẳng, sau đó lấy dũng khí hỏi: “Cậu muốn uống cà phê không?”
Tạ Linh nói: “Không muốn uống.”
Trạm Vi Dương siết chặt túi giấy trong tay, can đảm khó khăn lắm mới có cũng tan tành không còn một mảnh, cậu nói: “À.”
Tạ Linh nghiêng người qua bên cạnh cậu rồi rời đi.
Một nam sinh cao to nhìn thấy Trạm Vi Dương đang xách túi Starbucks thì vừa cười vừa nói: “Đàn anh, hay là mời em uống đi?”
Trạm Vi Dương ngẩng đầu thoáng nhìn hắn, cậu ngẩn người không biết có nên đưa cà phê cho hắn hay không.
Kết quả là Tạ Linh quay đầu, lạnh lùng nói một câu: “Đi thôi, đừng có ăn hiếp người ta.”
Nam sinh kia nhún nhún vai nhìn Trạm Vi Dương rồi cười cười theo Tạ Linh rời đi.
Trạm Vi Dương ủ rũ cúi đầu xách theo ba ly cà phê lên lầu trở về lớp mình. Đa số học sinh trong phòng đều đang gục trên bàn ngủ trưa, có vài nữ sinh thì tụ lại với nhau thấp giọng nói chuyện phiếm.
Trần U U nằm nhoài trên bàn của mình, thoạt nhìn như ngủ rồi.bg-ssp-{height:px}
Trạm Vi Dương để một ly cà phê trên bàn của Trần U U, còn bản thân thì phờ phạc uống hết hai ly cà phê một mình.
Hậu quả nhãn tiền chính là hết mỗi tiết chiều hôm đó cậu đều chạy vào nhà vệ sinh, đến tối thì lại mất ngủ.
Cậu nằm thẳng trên giường, trợn to đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có.
Thế là Trạm Vi Dương vén chăn lên định lén xuống giường, ai dè cậu vừa mới nhúc nhích đã bị Bùi Khánh bắt lấy cánh tay.
Giọng nói Bùi Khánh mang theo chút mệt mỏi rã rời nên vừa mơ hồ lại trầm thấp nặng nề, anh hỏi cậu: “Đi đâu vậy?”
Trạm Vi Dương nói: “Em không ngủ được.”
Bùi Khánh trở mình đối mặt với Trạm Vi Dương, “Không ngủ được cũng không cho ra ban công.”
Trạm Vi Dương hỏi anh: “Tại sao dạ?”
Bùi Khánh nói: “Sẽ bị cảm lạnh.”
Trạm Vi Dương nghĩ nghĩ, rồi nói: “Anh có thể ôm em ngủ không?” Từ khi sau khi Trạm Vi Dương hỏi Bùi Khánh có thích cậu không vào buổi chiều chủ nhật hôm ấy, cậu liền dính anh đến kịch liệt.
Thật lâu sau Bùi Khánh cũng không trả lời.
Trạm Vi Dương tưởng là Bùi Khánh đã ngủ rồi, cậu đưa tay sờ sờ mắt anh, kết quả còn chưa kịp đụng thì đã nghe Bùi Khánh nói: “Không thể.”
“Vì sao?” Trạm Vi Dương cực kỳ thất vọng.
Bùi Khánh nói: “Em cũng gần trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa.”
Trạm Vi Dương nằm trên giường, đoạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Khánh thấy cậu không nói gì, anh hỏi: “Sao lại không ngủ được?”
Trạm Vi Dương nói: “Giữa trưa em đã uống hai ly cà phê.”
“Sao lại uống tận hai ly cà phê?”
“Vì em mua cho người khác nhưng người ta không chịu uống.”
Có lẽ Bùi Khánh đã quá buồn ngủ, giọng anh mờ hồ không rõ: “Ai xấu tính quá vậy? Dương Dương mua cà phê cho mà cũng không chịu uống?”
Trạm Vi Dương nghe được, cậu nhịn không được xích lại gần bên anh, nghiêng người gần lại nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi: “Anh muốn uống hả? Lần sau em mua cho anh nha.”
Bọn họ ở quá gần, dường như có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, Bùi Khánh không thể không lùi về sau, anh ngửa mặt nằm trên gối nói: “Em muốn uống cái gì, để anh mua cho em đi.”
Trạm Vi Dương dán mặt mình lên cổ Bùi Khánh, cậu nói: “Uống Oreo sóng sóng.”
奥利奥波波 – search thử lên google thì kiểu nó là trà sữa bánh quy oreo dị á, tùy cửa hàng mà recipe khác nhau, ở Starbucks thì chỉ thấy có món Starbucks Oreo Frappuccino là phổ biến nhất thui nhưng để này vô thì khum dễ thương nữa nên thôi để nguyên vậy.
Bùi Khánh đột nhiên không nhịn được cười khẽ một tiếng, anh gối đầu lên hai tay mình, nhìn chằm chằm trần nhà lặp lại một lần: “Oreo sóng sóng à?”
Một tay Trạm Vi Dương chống đỡ thân trên, cậu ngẩng đầu lên nhìn xuống Bùi Khánh, đoạn nói: “Uống ngon lắm á, lần sau chúng ta cùng uống đi.”
Bùi Khánh nói: “Được rồi.”
Trạm Vi Dương nhìn Bùi Khánh một lát, đột nhiên nhớ lại đề tài vừa rồi, cậu nói: “Vì sao không thể ôm em ngủ vậy?”
Bùi Khánh hỏi cậu: “Em sẽ để anh trai em ôm ngủ sao?”
Trạm Vi Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Sẽ á.”
Bùi Khánh hơi kinh ngạc: “Em sẽ để Trạm Vi Quang ôm em đi ngủ?”
Trạm Vi Dương nói: “Em không muốn Trạm Vi Quang, em chỉ cần anh thôi, anh cũng là anh trai của em mà.”
Bùi Khánh yên lặng nhìn cậu một lúc, anh nhận ra lúc này Trạm Vi Dương không né tránh ánh mắt của mình, có lẽ ánh sáng quá mờ, nhiều cảm xúc cũng không hiện rõ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng rực trong bóng tối.
“Anh trai cũng không thể ôm đứa em trai mười bảy tuổi đi ngủ được,” Bùi Khánh nói cho cậu biết.
Trạm Vi Dương nháy mắt mất mát cúi đầu xuống, cậu quay người không nhìn Bùi Khánh nữa, vén chăn lên dự định xuống giường.
Bùi Khánh một phát bắt được cậu, hỏi: “Lại muốn đi đâu nữa.”
Trạm Vi Dương nói: “Em không ngủ được, em muốn đi xem chậu hoa của em.”
Bùi Khánh có chút bất đắc dĩ, anh trầm mặc một hồi, sau đó mở rộng vòng tay về phía cậu, nói: “Tới đây, anh trai ôm em ngủ.”
Trạm Vi Dương vui mừng khôn xiết, cậu lao đầu vào lồng ngực Bùi Khánh rồi ôm chặt lấy anh.