Đêm Giáng sinh của Trì Tuyết Diễm kết thúc trong một chuỗi dài những lời khen ngợi của Thịnh Tiểu Nguyệt ở đầu dây bên kia.
Hạ Kiều ăn xong bánh ngọt chủ động liên lạc với mẹ, kể cho bà nghe về sinh nhật khiến bà mong đợi nhiều ngày nay.
Lần đầu tiên anh không ở bên cạnh mẹ, mà trải qua ngày sinh nhật với người yêu mới kết hôn của mình.
Bà thích từng phân đoạn mà Hạ Kiều kể, thích chuyến phiêu lưu lang thang trong khuôn viên trường, thích đồng xu đặt tại sân khấu karaoke, thích bánh muffin matcha với kẹo xốp.
Trong điện thoại gọi riêng cho Trì Tuyết Diễm, bà nói đây là sinh nhật lãng mạn đặc biệt nhất mà bà từng nghe qua.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, hai mẹ con này rất giống nhau, là giống từ trong xương cốt.
Bà cũng giống như Hạ Kiều, đều rất thích sinh nhật này, cũng đều rất thích cậu.
Đó không phải là cảm xúc có thể được giả mạo, giống như những ngày qua, dù Hạ Kiều cuối cùng đã thoát khỏi ngôi nhà đó, nhưng thường xuyên nhớ gọi điện thoại để thăm hỏi mẹ.
Tuy rằng có lúc Trì Tuyết Diễm từng cho rằng, là Hạ Kiều làm công phu bề ngoài đặc biệt đúng chỗ.
Nhưng khi Thịnh Tiểu Nguyệt vui vẻ nói chuyện phiếm với cậu, kể về việc hôm nay nhận được một bó hoa hồng phấn lớn mà Hạ Kiều đặt người ta giao tới, trên tấm thiệp viết lời chúc hy vọng bà mãi mãi trẻ trung vui vẻ.
"Mẹ nhớ ngày các con nhận giấy chứng nhận, nó đã đặt cho con một xe đầy hoa ở cửa hàng hoa, khi về nhà, nó cũng mang cho mẹ một bó hoa hồng phấn.
"
Người mẹ chưa từng cảm thấy bất kỳ sự thay đổi khác thường nào xảy ra với con trai mình, từ đáy lòng cảm thấy hạnh phúc, cho cuộc hôn nhân này và đêm Giáng sinh này.
"Đẹp như bó hoa hôm nay nhận được, màu hồng là màu yêu thích của mẹ, còn tiểu Trì thì sao? Con thích màu gì?"
Sinh nhật của đứa con là ngày người mẹ chịu đau đớn, vì vậy Hạ Kiều đã gửi hoa hồng cho bà.
Trước đó, vào ngày đột nhiên có một cuộc hôn nhân, anh cũng không quên nghi lễ nhỏ này.
Trì Tuyết Diễm nghe thấy hoa hồng phấn rực rỡ xinh đẹp ở đầu dây bên kia, chợt nhớ tới bông hoa màu vàng lặng lẽ kia.
Từ một cuốn tiểu thuyết nước ngoài mà cậu đã đọc, giảng viên đại học dạy môn văn học cũng đã dùng để đọc cho người yêu, như một câu chuyện chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ.
Đoá hoa màu vàng vô tình nhìn thấy trong công viên, là sự cứu rỗi của một người cằn cỗi, vẻ đẹp tuyệt đỉnh bỗng thắp sáng cuộc đời ảm đạm còn lại của hắn.
Cho nên một đóa hoa màu vàng là hình ảnh thích hợp liên quan đến người yêu, khi đó Trì Tuyết Diễm chỉ nghĩ tới đây, nhưng không nhớ lại chi tiết câu chuyện.
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết từng cảm thấy cằn cỗi, là bởi vì hắn cảm thấy trong nếp gấp tình cờ của thời gian, gặp được cơ thể tái sinh của mình, do đó kết luận, tất cả mọi người đều vĩnh viễn bất tử, sẽ có vô số cơ thể tái sinh lặp đi lặp lại số phận của quá khứ.
Cơ thể tái sinh độc lập, nàng tiên cá nhỏ hối tiếc.
Một đoá hoa màu vàng được viết bởi nhà văn nước ngoài, giống như câu chuyện nàng tiên cá được chuyển thể bởi Trì Tuyết Diễm, dường như đã có một ý nghĩa khác biệt, trong cuộc sống của cậu vào lúc này.
Những chi tiết tường tận khác nhau và phần ký ức không hiểu sao bị thiếu trong trí nhớ của Hạ Kiều, khiến cho phỏng đoán đơn giản hợp lý này, bị bao phủ trong đám mây mù phức tạp.
Nhưng, Trì Tuyết Diễm bình thường giỏi phân tích các câu đố trong tiểu thuyết trinh thám, quyết định không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Bởi vì cuộc sống trước mắt cậu không phải là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, không có một Đức Chúa Trời nào có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Đôi khi cậu cũng biết phải trân trọng những điều chưa biết.
Cho nên, Trì Tuyết Diễm chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chiếc tủ đầu giường, trước khi cúp điện thoại nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon với Thịnh Tiểu Nguyệt, sau đó nghĩ thầm, hôm nào phải mua một bình hoa, đặt lên chiếc bàn đầu giường hơi trống trải này.
Về phần muốn mua hoa gì để trang trí, cậu tạm thời chưa nghĩ ra.
Dù sao cuộc sống còn rất dài, cậu có thể từ từ suy nghĩ.
Cho đến khi cậu chắc chắn về đoá hoa duy nhất mà mình muốn.
Bên ngoài cửa sổ trăng xuống mặt trời lên, trong ngôi nhà mới xinh đẹp, Trì Tuyết Diễm nói chúc ngủ ngon với Hạ Kiều có cây thông Noel và sữa nóng, rồi lại nói chào buổi sáng với Hạ Kiều đã lớn thêm một tuổi.
Ngày mới phải dậy sớm đi làm, Trì Tuyết Diễm có chút buồn ngủ đi ra khỏi phòng, không khí sáng sớm tràn ngập một hương vị quen thuộc.
Cậu ngửi thấy mùi thơm của bánh sủi cảo chiên.
Hạ Kiều nấu bữa sáng trong bếp, hôm nay không còn là bánh sandwich lành mạnh, thanh đạm, mà là bánh sủi cảo chiên nhuốm đầy khói lửa.
Là kiểu bữa sáng thứ hai Trì Tuyết Diễm thích, mà anh biết được cho tới hiện giờ.
Trì Tuyết Diễm đoán, sẽ rất giống với bánh sủi cảo trong căng tin của trường đại học sát bên.
Cậu đi tới bên bàn ăn, Hạ Kiều bưng một đ ĩa đầy sủi cảo đi ra, thời gian chính xác vừa vặn.
Lúc hai người mặt đối mặt ăn sáng, Trì Tuyết Diễm nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên mở miệng hỏi anh: "Trước kia anh thật sự ngủ đến bảy giờ rưỡi sao?"
Trước khi Hạ Kiều dậy sớm vì phải tham gia buổi họp sáng của tập đoàn, do giờ làm việc khác nhau, Trì Tuyết Diễm sẽ rời giường lúc bảy giờ, bảy giờ rưỡi ra khỏi cửa, vừa đúng lúc gặp Hạ Kiều đi ra khỏi phòng.
Những ngày đó, mỗi ngày đều vội vàng gặp nhau rồi chia tay một cách tương kính như tân.
Trì Tuyết Diễm hỏi, có chút hứng thú nhìn chăm chú vào ánh mắt Hạ Kiều.
Hạ Kiều cũng nhìn chăm chú vào cậu: "Không phải, tôi chắc là dậy sớm hơn cậu, chỉ là cứ luôn ở trong phòng.
"
"Tại sao?"
"Tôi đoán cậu sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
"
Buổi sáng sau khi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, có lẽ là khoảng thời gian chân thật và không có phòng bị nhất của một người, tốt hơn hết là chỉ ở chung với người thân thiết trong cùng một không gian, chứ không phải cùng với đối tác không muốn giao tiếp nhiều.
Nghe được đáp án quả nhiên như thế, Trì Tuyết Diễm nở nụ cười, sau đó tiếp tục cúi đầu chuyên tâm ăn sủi cảo.
"Anh đoán đúng rồi.
" Cậu khen ngợi, "Sủi cảo chiên rất ngon, có cảm giác của căn tin trường đại học.
"
Sau câu nói này, câu hỏi của Hạ Kiều có vẻ rất tự nhiên: "Sáng mai còn muốn ăn sủi cảo nữa không?"
Trì Tuyết Diễm duy trì đáp án quen thuộc: "Tôi chỉ là ăn ké, ăn cái gì do người nấu quyết định.
"
Nghe ra sự trêu chọc trong giọng điệu của cậu, Hạ Kiều dừng một chút, không dùng lý do ra vẻ chính đáng để đi lòng vòng nữa.
Anh quyết định hỏi trực tiếp: "Hôm nay chúng ta đi làm cùng nhau không?"
Công ty của họ đối diện nhau, vốn có thể đi làm cùng nhau.
Nghe được đề nghị này, Trì Tuyết Diễm ngước mắt nhìn anh: "Không cần tham dự cuộc họp buổi sáng của ba anh sao?"
"Gần đây ba tôi đang đi công tác, cho nên buổi sáng sẽ tạm dừng.
" Hạ Kiều giải thích, đồng thời cố ý bổ sung một câu, "Lúc trước đúng thật là có tham gia.
"
Trên mặt Trì Tuyết Diễm liền nở một nụ cười: "Ừ, tôi biết.
"
Cậu biết Hạ Kiều vẫn luôn nhìn vào mắt của mình, chưa từng dời mắt đi, anh không nói dối.
Cho nên Trì Tuyết Diễm cũng không hỏi, Hạ Kiều đến công ty sớm hơn một giờ định làm gì.
Cậu chỉ là sau khi ăn sáng xong, cùng Hạ Kiều ra ngoài, ngồi vào chiếc xe sang màu đen ngày càng quen thuộc kia.
Lần đầu tiên đi làm cùng nhau.
Trong xe có một mùi hoa hồng nhàn nhạt, hai túi hoa khô để một phía trước một phía sau, càng tăng thêm hương thơm của buổi sáng sớm.
Đèn giao thông bên ngoài cửa sổ xe nhấp nháy, người đi bộ qua lại, như mọi khi.
Không cần tự mình lái xe, có thể lơ đãng mà không e ngại gì.
Trì Tuyết Diễm lấy tai nghe ra khỏi túi, dự định nghe nhạc một chút để tỉnh táo, khởi đầu một ngày bận rộn.
Dù sao Hạ Kiều bên cạnh có tài liệu phải xem, không thích hợp để nói chuyện phiếm, cậu cũng không muốn quấy rầy đối phương.
Nhưng khi nhạc phát đến bài tiếp theo, năm phút trôi qua, Trì Tuyết Diễm ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ tình cờ nhìn lại, bất ngờ thoáng nhìn tài liệu trong tay người bên cạnh, vẫn dừng lại ở trang đầu tiên.
Ánh mắt của cậu lướt qua mặt giấy in đầy chữ mực đen cùng tiêu đề cỡ lớn, va vào đôi mắt luôn rất dịu dàng kia.
Tiếng nhạc trong tai nghe rất ồn ào, nhưng thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong nháy mắt này, Trì Tuyết Diễm hậu tri hậu giác hiểu ra được một chuyện.
Trong rạp chiếu phim hôm đó, Hạ Kiều không phải là nhìn miếng khoai tây chiên trên mặt đất, thậm chí không phải là đang xem phim.
Ánh mắt và trái tim của anh cùng lạc vào một nơi khác.
Bốn mắt nhìn nhau, một khoảnh khắc yên tĩnh cực ngắn ngủi trôi qua, Trì Tuyết Diễm tháo tai nghe xuống, mỉm cười đưa qua.
"Anh có muốn nghe không? Là nhạc heavy metal có thể khiến anh không thể tập trung nhìn vào bất kỳ thứ gì.
"
Hạ Kiều nhận lấy tai nghe đang loáng thoáng phát ra âm thanh trong tay cậu, giọng điệu vẫn rất giống học sinh giỏi cẩn thận: "Tôi thử xem sao.
"
Sáng sớm yên tĩnh đột nhiên trở nên ầm ĩ điếc tai.
Nhưng nó là âm thanh được phát ra từ cùng một cặp tai nghe.
Đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay, mùi hương của túi thơm hoa hồng rốt cục cũng đã bị át đi, bởi hơi thở rõ ràng hơn của người bên cạnh.
Trì Tuyết Diễm tiếp tục lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, trang giấy bên cạnh bắt đầu nhẹ nhàng lật.
Cuối cùng, chủ nhân của tai nghe đổi nhạc.
Bài hát piano nhẹ nhàng thay thế cho loại nhạc heavy metal bạo lực, cho đến khi chiếc xe đi vào bãi đậu xe ngầm của tòa nhà phòng khám, giai điệu trong tai nghe vẫn còn trong trẻo ngân nga.
Trong tiếng nhạc du dương, Trì Tuyết Diễm thu lại tai nghe kia, nhìn theo chiếc xe sang chạy đi, xoay người đi về phía thang máy dẫn lên phòng khám.
Hạ Kiều không kêu tài xế dừng xe ở cửa tòa nhà, anh biết cậu muốn làm một nha sĩ bình thường không bị đủ kiểu lời đồn vây quanh mỗi ngày.
Hạ Kiều luôn rất cẩn thận.
Vì vậy, anh định làm gì khi đến công ty sớm một tiếng?
Trì Tuyết Diễm theo bản năng cảm thấy, anh sẽ không thật sự đến công ty.
Ông chủ đột nhiên đi làm sớm, thư ký biết được chuyện này chỉ có thể chủ động đến sớm một chút, các nhân viên khác cũng vì vậy mà nhéo mũi dậy sớm, phản ứng dây chuyền liên tiếp.
Hạ Kiều sẽ không làm chuyện như vậy.
Vậy anh sẽ đi đâu?
Mang theo bí mật chưa biết này, Trì Tuyết Diễm đi vào phòng khám, cười chào hỏi các đồng nghiệp gặp dọc đường, đi tới phòng làm việc của mình.
Sự hồi hộp thắc mắc của ngày hôm nay không kéo dài lâu.
Khi cậu theo thói quen đi tới trước cửa sổ, sau khi kéo rèm ra, bí ẩn trong nháy mắt được phơi bày.
Căn phòng tối tăm thoáng chốc trở nên sáng sủa, bên ngoài cửa sổ kính là một ngày đầy nắng.
Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt theo phản xạ, chờ tầm nhìn khôi phục rõ ràng, thì bóng dáng quen thuộc lập tức đập vào mắt.
Trên con đường Lá Phong rộng lớn sạch sẽ, những cây phong đỏ hai bên đường héo úa trong ngày mùa đông rực rỡ, các công ty dưới toà nhà văn phòng lần lượt mở cửa, quán cà phê chuyên phục vụ nhân viên văn phòng cũng đã hoạt động.
Quán cà phê nằm ở tầng của tòa nhà văn phòng sang trọng, có thể được nhìn thấy rõ ràng từ cửa sổ phòng khám trên tầng lầu đối diện.
Dù che nắng ngoài trời màu xanh lá đậm, bàn ghế bằng mây, gió hây hây, cà phê bốc hơi nóng vừa bưng lên.
Trong những khách hàng ngồi nói chuyện với nhau vào sáng sớm, Trì Tuyết Diễm liếc mắt một cái đã thấy ngay chiếc áo khoác màu đen, cho dù chỉ là bóng nghiêng.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trước bàn cà phê, cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay, sườn mặt được ánh nắng mặt trời đầu mùa đông phác họa ra đường nét sâu thẳm, cổ áo khoác lộ ra một mảng màu sáng nhu hòa.
Trì Tuyết Diễm nhớ rõ hôm nay anh mặc áo len màu be, màu sắc này làm như đương nhiên thích hợp với nhà bếp và mùa đông.
Và cậu phán đoán qua ống nhòm, vị khách hàng uống cà phê này, đang sử dụng máy tính bảng để xem đoạn quảng cáo mới nhất do nhân viên gửi đến.
Đoạn quảng cáo này trông có vẻ rất tuyệt.
Làm cho cậu nhịn không được lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người đang xem đoạn quảng cáo kia.
Vào khoảnh khắc chờ điện thoại kết nối, Trì Tuyết Diễm chăm chú nhìn phong cảnh dưới lầu, hiếm khi lại nhớ tới một vài chuyện cũ.
Thật ra cậu rất quen thuộc với cảm giác bị yêu và bị theo đuổi, quen thuộc đến mức mệt mỏi.
Đưa bữa sáng, tặng hoa, chờ cậu tan học, hẹn ra ngoài chơi, cố gắng tìm đề tài nói chuyện phiếm!
Trì Tuyết Diễm cho tới giờ đều dứt khoát lưu loát cự tuyệt mỗi một người theo đuổi, vừa có dấu hiệu là trực tiếp tiêu diệt ngay.
Không chỉ bởi vì không hề có cảm giác đối với những người đó, mà còn bởi vì, sau khi cậu thật sự đã chịu đủ mọi phương thức theo đuổi rập khuôn đó rồi, thì ngay cả tình yêu vốn nên mới lạ bí ẩn, cũng dường như trở nên đơn điệu không thú vị nữa.
Họ có xu hướng xuất hiện thường xuyên trong tầm mắt của cậu, mang theo những hoạt động ồn ào.
Mà Hạ Kiều thì khác.
Anh chỉ thể hiện cảm xúc của mình một cách trầm tĩnh nhất.
Anh sẽ vào thời điểm thích hợp, lựa chọn để cho mình xuất hiện, hoặc không xuất hiện trong tầm mắt của Trì Tuyết Diễm.
Hạ Kiều thậm chí còn đem quyền lựa chọn muốn nhìn thấy anh từ cửa sổ, giao vào tay người mà mình muốn theo đuổi.
Trì Tuyết Diễm có thể rời khỏi cửa sổ bất cứ lúc nào, có thể đứng đó, còn có thể cầm lấy ống nhòm.
Đây là khiến cho người không muốn yêu đương, cũng cảm nhận được điều thú vị.
Trên đường phố càng lúc càng náo nhiệt, điện thoại di động trong túi áo khoác vang lên nhạc chuông được cài đặt đặc biệt.
Ánh mắt Hạ Kiều rất nhanh dời khỏi màn hình trên tay, khẽ ấn tạm dừng, nhận điện thoại.
"Hạ Kiều.
"
Người gọi điện thoại gọi tên của anh, trong giọng nói ẩn chứa ý cười nồng đậm: "Anh chưa từng theo đuổi người khác, phải không?"
Hạ Kiều cũng không ngạc nhiên về câu mở đầu luôn luôn bất ngờ của đối phương, cầm di động ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng có lẽ đang nhìn xuống anh từ trên cao.
Anh trả lời một cách nghiêm túc: "Phải.
"
Sau đó, anh nghe thấy Trì Tuyết Diễm cũng nghiêm túc nói.
"Vừa khéo.
" Giọng nói ở đầu dây bên kia thản nhiên, "Tôi cũng chưa từng bị người ta theo đuổi.
"
Người đứng trước khung cửa sổ kính nhìn về phía anh, ánh nắng nhuộm màu mắt thành một bí mật chứa đựng nụ cười: " ---- Bằng phương thức mà tôi thích.
".