Vũ Di Đình tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu có hơi choáng váng, đêm qua bị khó ngủ, trằn trọc đến hơn hai giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Cô xoay người, thấy người bên cạnh còn đang ngon giấc, cô nhẹ nhàng nhích lại gần. Người kiêu ngạo đúng là kiêu ngạo, khi ngủ gương mặt cũng toát ra vẻ kiêu ngạo, bất quá càng nhìn kĩ lại càng thấy đáng yêu. Trương Nhã Thư có khuôn mặt nhỏ tròn, nước da trắng hồng, hai gò má lúc nào cũng ửng đỏ, tổng thể gương mặt xinh đẹp như một tiểu tiên nữ. Vũ Di Đình lúc này không nhận ra ánh mắt mình nhìn Nhã Thư có biết bao nhiêu cưng chiều, cô quan sát thật kĩ chân mày, mắt, mũi của Nhã Thư, cố ghi nhớ hình ảnh này trong đầu, khi nhìn đến môi đối phương, Vũ Di Đình mới nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, trong lòng dâng lên một trận cồn cào, không khắc chế được đỏ mặt. Vũ Di Đình sợ Trương Nhã Thư bất chợt thức giấc sẽ thấy mình mặt đỏ tai hồng, nên xoay lưng về phía ngược lại. Mới bảy giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, đêm qua lại khó ngủ như vậy, Di Đình nghĩ là mình có thể ngủ thêm một chút nữa, liền nhắm mắt cố gắng an tĩnh lại.
Trương Nhã Thư mở mắt, phát hiện Vũ Di Đình không có trên giường, chợt nghe tiếng nước chảy, chắc là cô giáo Đình đang tắm. Xem đồng hồ, đã tám giờ rưỡi sáng, đêm qua trằn trọc đến hơn nửa đêm mà không ngủ được, bất quá sáng nay dậy muộn nên cũng không thấy đau đầu. Dậy muộn như vậy, lại là đang ở nhà cô giáo Đình, nên chắc có lẽ hôm nay không về nhà mẹ được. Trương Nhã Thư nằm bất động trên giường, nhìn lên trần nhà, mơ màng về nụ hôn tối qua, bây giờ trong miệng mình vẫn còn chút dư vị ngọt ngào. Trương Nhã Thư không tự chủ được mà đưa lưỡi liếm môi, miệng cười toét đến mang tai, mấy tế bào sung sướng trên mặt không ngừng co co giật giật. Bất giác lại nghĩ đến hành động vô lễ tối qua, cảm thấy thật ngượng ngùng. Trương Nhã Thư trong lòng tự vả cho mình một cái tát, bản thân tự hứa sẽ không có lần sau vô lễ như vậy với cô giáo Đình. Nhưng có trời mới biết Nhã Thư có thể thực hiện được lời hứa này trong bao lâu.
"Mới sáng ra mà đã ngẩn người rồi sao?", Vũ Di Đình trong phòng tắm bước ra thấy Trương Nhã Thư nằm bất động trên giường như khúc củi, liền khẽ cười. Vũ Di Đình cố gắng tỏ ra hết sức tự nhiên, không để cho cả hai ngại ngùng.
"A, cô giáo Đình...", Trương Nhã Thư giật mình, cô giáo Đình tắm xong khi nào mình cũng không hay. Cảm giác người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi thức dậy là cô giáo Đình, trong lòng thật ấm áp.
"Em vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Khăn mặt và bàn chải mới tôi đã để sẵn trong đó. Bây giờ tôi đi nấu ăn.", Vũ Di Đình chải lại mái tóc dài, sau đó búi lên thành củ tỏi, cần cổ trắng nõn hiện ra, vài sợi tóc con còn vướng lại tăng thêm mười vẻ dịu dàng quyến rũ, khiến tim Trương Nhã Thư đập gia tốc, ma lực của cô giáo Đình như thế nào lại càng lúc càng mạnh mẽ đây? Mỗi một cử chỉ nhỏ của cô đều có năng lực thôi miên mình.
"Dạ...", Trương Nhã Thư còn chưa hoàn hồn thì Vũ Di Đình mỉm cười xoay đi, để lại cho Trương Nhã Thư một phen tê dại cả người. Trương Nhã Thư thầm nghĩ nếu mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy cô giáo Đình ánh trăng sáng đó tỏa hào quang ngũ sắc, thì mình sẽ có hay không giống như tiên nữ kia nuốt quả đào tiên mỗi ngày mà được trường sinh bất tử?
Trương Nhã Thư bản thân được nữ hoàng ân sủng, trong lòng ngập tràn vui sướng. Nhìn thấy khăn mặt và bàn chải mới tinh mà nữ hoàng chuẩn bị sẵn cho mình, Nhã Thư cảm động suýt rơi nước mắt. Do tâm tình hào hứng, Trương Nhã Thư vừa đánh răng vừa thả hồn trên mây, lỡ tay thọt cả cây bàn chải vào nướu răng một cái đau điếng, hai mắt liền đẫm lệ mù sương, vừa đau vừa tức.
-----
"Con là học sinh của Di Đình à? Tên là Nhã Thư? Lại đây ăn sáng cùng ta nào!", Trần Hà Lam mỉm cười ngoắc Trương Nhã Thư đến bên bàn ăn. Trần Hà Lam là người phụ nữ có mẫu tính rất cao, có xu hướng thích dung túng và nuông chiều người khác. Trương Nhã Thư đứa bé này là học sinh của Di Đình, lại còn là bạn cùng lớp của Di Lực, trong lòng Trần Hà Lam càng phấn khởi. Trần Hà Lam trạc tuổi Quách Thanh Nhã, nhưng lại trông như gần tuổi, đuôi mắt ẩn hiện nhiều nếp nhăn, là vết tích do cuộc sống khắc khổ để lại, mái tóc cũng vài phần điểm bạc, nhìn tổng thể lại tăng thêm vẻ hiền từ, điềm đạm. Trương Nhã Thư thấy Trần Hà Lam cười, có lẽ cô giáo Đình thừa hưởng nụ cười của bà, rất ôn nhu, dịu dàng, khi cười tươi sẽ làm người khác cảm thấy tăng thêm gần gũi, không ngần ngại tự đến gần, tự thu bé, nũng nịu, mong được cưng chiều nhiều hơn trong sự ôn nhu đó.
"Dạ, con cảm ơn dì.", Trương Nhã Thư đối với người lớn vẫn luôn là lễ phép ngoan ngoãn, ngồi vào bàn ăn, bên cạnh là Vũ Di Đình và Trần Hà Lam, đối diện là Vũ Di Lực.
"Bữa sáng rất quan trọng, Nhã Thư con cứ ăn cho no, ăn no bữa sáng thì cả ngày cũng sẽ thấy khỏe khoắn. Thức ăn này là do dì cùng Di Đình chuẩn bị, con xem ăn có hợp khẩu vị không?", Trần Hà Lam ân cần quan tâm Trương Nhã Thư, không hẳn là do bà hiếu khách, mà là bà thật sự có mẫu tính rất cao.
"Dạ dì, thức ăn ngon lắm. Con rất dễ nuôi, ăn uống rất dễ. Mẹ con ở nhà có khi còn trách con ăn nhiều, còn giành ăn hết cả phần cơm của mẹ. Hahaha!", Trương Nhã Thư cảm thấy khi nói chuyện với Trần Hà Lam có cảm giác rất dễ chịu, nên tâm sự rất thoải mái với bà. Hành động không khác mấy lời nói, Nhã Thư vừa ăn vừa nói, vừa nói vừa ăn, cuối cùng cũng ăn hết hai tô bánh canh. Trần Hà Lam thấy Trương Nhã Thư ăn ngon miệng như thế lại càng vui vẻ, đứa bé này rất dễ thương, giản dị, chân thật. Trần Hà Lam rất nhanh có hảo cảm với Nhã Thư. Không khí Trần Hà Lam tỏa ra cho người khác cảm nhận được rất ấm áp, làm Nhã Thư cảm giác an tâm, giống như khi ở gần mẹ mình vậy. Có lẽ về điểm này Vũ Di Đình là hoàn toàn khác mẹ mình, những người khi mới tiếp xúc với Vũ Di Đình đều có cảm giác lạnh lẽo, như va phải một tảng băng lớn rồi chìm sâu xuống đại dương.
Vũ Di Đình và Vũ Di Lực thấy mẹ và Trương Nhã Thư trò chuyện vui vẻ, cả hai đều yên lòng, đã lâu rồi gia đình mình không có không khí nhộn nhịp như vậy. Trương Nhã Thư rất có tài gây náo nhiệt, có thể đốt nóng lên một bầu không khí chỉ bằng tiếng nói, nụ cười, sự hài hước và chân thật của mình. Đây cũng là nguyên nhân Trương Nhã Thư là ngọn lửa duy nhất có thể làm tan chảy tảng băng lớn Vũ Di Đình kia.
Ăn uống no nê xong, Trương Nhã Thư giành phần rửa chén, lễ nghĩa này đương nhiên Trương Nhã Thư biết rõ, không nên ăn của người ta xong lại nằm phè ra như thế. Ta đây đâu tệ đến vậy, ta cũng biết làm việc nhà mà. Vũ Di Đình muốn đến giúp một tay nhưng Trương Nhã Thư không chịu, kiên quyết đuổi Vũ Di Đình ra phòng khách. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Trương Nhã Thư mới là chủ nhà. Vũ Di Đình bất đắc dĩ đi ra ngoài.